Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1044: Giao cho trời

Lâm Phàm thầm thắc mắc:
- Sao nói cường giả thượng giới đến, nhóm kẻ xâm nhập sẽ nhảy ra mà tới bây giờ không thấy cái bóng quỷ nào?
Hắn một đường xuyên qua, đi ngang qua rất nhiều nơi. Làm Lâm Phàm tiếc nuối là không thấy ai, hắn cảm giác điều này hơi lạ.
- Chết tiệt, núp quá kín.
Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng rực ra liên lạc với người xét duyệt Tri Tri Điểu.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu hỏi:
- Tông sư, có dặn dò gì à?
Hiện giờ gã là người liên lạc hàng đầu của tông sư.
Tình huống vực ngoại giới hơi phức tạp, sóng ngầm dâng lên, nhiều tông môn thế lực vực ngoại giới đã đầu phục kẻ xâm nhập.
Tuy không truyền bá ra ngoài nhưng việc này không giấu năng lực tình báo của Tri Tri Điểu được.
Lâm Phàm hỏi:
- Kẻ xâm nhập đang làm gì mà lâu rồi không thấy bọn họ gây sóng gió?
Lâm Phàm muốn biết nhóm kẻ xâm nhập đang làm gì, suốt ngày không có tình báo khiến người bất đắc dĩ, dường như có việc gì bị làm rối loạn tiết tấu.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu phục Lâm Phàm sát đất, người ta thấy kẻ xâm nhập toàn chạy vắt giò lên cổ, tông sư thì ngược lại, chủ động tìm kiếm, hận không thể giao lưu mặt đối mặt với kẻ xâm nhập.
Quả nhiên, người so với người tức chết người.
Người khác đều sợ hãi đến run như cầy sấy, tông sư thì hăm hở nghe ngóng vị trí của kẻ xâm nhập.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư, ta cũng không rõ lắm, kẻ xâm nhập lâu rồi không xuất hiện, nhưng gần đây ta phát hiện một việc khá lạ.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Lạ chỗ nào? Nói nghe xem.
Xem tình hình kẻ xâm nhập không thể nào nhát gan rút tay về, không lẽ chờ cường giả đến? Thế thì hèn quá.
Không nói cái khác, trong vực ngoại giới ít ai hạ gục kẻ xâm nhập được.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu kể ra việc kỳ lạ:
- Tuy không tra được tung tích của kẻ xâm nhập nhưng ta phát hiện có thật nhiều thế lực tông môn liên lạc với nhau, tông môn có thù sâu như biển cũng liên lạc qua lại.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu thấy kỳ lạ.
Tông môn vực ngoại giới có một số quan hệ tốt, nhưng mang thù sâu không đội trời chung mà buông xuống can qua liên lạc với nhau, nói chuyện này là bình thường thì rất giả tạo.
Lâm Phàm nói:
- À, xem ra kẻ xâm nhập dù ẩn núp nhưng vẫn đang hành động, đã thu thế lực tông môn vực ngoại giới dưới trướng, hình thành thế lực. Hoặc nên nói là chúng muốn cho những thế lực tông môn vực ngoại giới mở đường thay mình.
Nói theo lời của Lâm Phàm là Hán gian.
Trước thực lực tuyệt đối của kẻ xâm nhập, một số thế lực tông môn vực ngoại giới sợ hãi, không dám chống cự, hoặc muốn ôm chân thượng giới để lên như diều gặp gió.
Có khả năng rất lớn.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu đồng ý với giả thiết này:
- Tông sư nói rất đúng.
- Tạm vậy đi, ngươi đi làm việc đi.
Lâm Phàm cắt đứt liên lạc, suy nghĩ tiếp theo nên hành động thế nào.
Hắn đang thiếu điểm, chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ có lúc thiếu điểm như vậy, có
mấy môn công pháp không lĩnh ngộ.
Nghèo quá.
Nghèo khiến người muốn chết cho rồi.
Trong đầu Lâm Phàm có một ý nghĩ là đi khe hở kết nối thượng giới nhìn xem, có lẽ sẽ có thu hoạch khác.
Đương nhiên, hắn tạm thời không đánh lại mấy cường giả Chúa Tể kia, bọn họ cũng bị buff của hắn hành thảm, không biết đã táng gia bại sản chưa.
Mà chắc không đâu, tuy hắn bị từng người giết rất nhiều lần, nhưng với cường giả đẳng cấp này chắc chắn sở hữu tài phú rất kinh người, có lẽ còn sót lại.
Khe hở liên kết thượng giới.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, không một ai, không có người nào canh chừng.
Theo tình huống bình thường thì chốn quan trọng như vậy chắc chắn sẽ được các cường giả phái người trông coi, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì không thấy bóng người nào.
- Mợ nó, kẻ xâm nhập vô tư vậy sao? Nơi quan trọng thế mà không có canh giữ, hay không thèm để chúng ta vào mắt?
Khi Lâm Phàm đoán bị người coi khinh thì tâm tình của hắn thật không tốt.
Giống như đứa trẻ nhà quê mới lên bị người khi dễ, muốn chứng minh bản thân, để người thượng giới hiểu rằng các ngươi đang đối mặt với cái gì.
Bỏ lơ người ta như vậy thật sự tốt sao?
Tiểu tinh quái hỏi:
- Đại ca thật sự muốn đi lên?
Hình thể của tiểu tinh quái vẫn không thay đổi, nhưng hơi thở quỷ nguyên trong người ngày càng hùng hậu.
Hiển nhiên trong đoạn thời gian này thực lực của tiểu tinh quái đã tăng lên đến trình độ nhất định.
- Đương nhiên đi lên, không lên sao được? Yêu thú vực ngoại giới quá yếu, dù tốc độ tiêu diệt nhanh nhưng không bằng thượng giới. Hãy trợn to mắt nhìn cho kỹ, có lẽ đại ca của ngươi có thể đưa ngươi đi quỷ vực thượng giới.
Lâm Phàm bắt đầu sôi sục máu nóng, lại sắp đi đấu cứng với người ta, tưởng tượng thôi đã kích động rồi.
Lâm Phàm luôn cho rằng mình là người lương thiện, không bao giờ tùy tiện ức hiếp ai. Nhưng người thượng giới hơi quá đáng, chủ động tìm tới, không thích hòa bình, chủ động khiêu khích chiến tranh thì trách được ai?
Tiểu tinh quái nói:
- Đại ca, chú ý an toàn.
- Đương nhiên.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn khe hở trong không trung, nhún hai đầu gối, rầm một tiếng mặt đất nứt rạn, cả người hóa thành luồng sáng bay lên cao, chui vào khe hở.
Trong khe hở có dòng chảy ngược hư không, rất bình ổn, không có sức sát thương gì.
Hận Thiên Tiểu Ma Quân có chút năng lực, mở ra đường hầm không gian rất an toàn, không có nguy hiểm gì.
- Đến rồi.
Lần trước đến vội vàng không quan sát kỹ, lần này Lâm Phàm không vội thò đầu ra mà cảm nhận kỹ hơn.
- Quả nhiên, mụ già Vạn Quật ham lên thượng giới là phải, dao động lực lượng ở đây mạnh hơn vực ngoại giới rất nhiều.
Lâm Phàm không để bụng lực lượng tràn ngập trong hư không. Bình thường hắn không tu luyện đàng hoàng, luôn dùng điểm thăng cấp công pháp, hơn nữa ở đâu đều giống nhau.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Ồ, hơi thở cường giả ít nhiều.
Lâm Phàm phát hiện cường giả lần trước chơi chết hắn đều vắng mặt. Xung quanh vẫn còn hơi thở của nhiều kẻ lợi hại, nhưng so với đám đại nhân vật thì cách biệt hơi lớn.
- Đáng tiếc, nhưng không sao, có còn hơn không.
Lâm Phàm suy nghĩ nên dùng bộ mặt nào đối mặt những cường giả thượng giới này.
Bộp!
Lâm Phàm ra khỏi khe hở, nhìn bốn phía, không có ai, nhưng phương xa có tiềng ồn ào.
Nhóm Quỷ Tộc Chúa Tể đi ngay khi Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật, so với vực ngoại giới thì bọn họ quan tâm Nguyên Tổ Thâm Uyên hơn, nếu lấy được bảo bối trong đó thì hoàn toàn bù đắp lại mất mát kia.
- Nguyên Tổ Thâm Uyên lại có thần vật hiện thế, chúng ta chỉ có thể chờ ở đây, không biết khi nào mới có thể đến trình độ như Chúa Tể.
Một đám người tụ lại, thổ lộ sự ghen tị.
Chúa Tể tung hoành thiên địa, không ai dám trêu chọc, trong lúc giơ tay nhấc chân tự toát ra uy thế khủng bố, hỏi sao không khiến người ghen tị?
- Ha ha, kiếp sau có lẽ sẽ làm được đấy.
Một nam nhân mắt lóe tia sáng liếm môi nói:
- Này, các ngươi nhìn bên kia kìa, Mị Bà vắng mặt, hay chúng ta chơi đùa với đám nữ nhân kia?
- Ngươi không muốn sống nữa hả? Dám đụng vào đám nữ nhân kia? Ngươi có biết đã bao nhiêu nam nhân chết trong lỗ của họ không? Bị hút thành thây khô.
Mị Bà quản lý thế lực rất là khủng bố, biệt danh ‘khắc tinh của nam nhân’.
Từng có nhiều người tự nhận là tu vi cao, đủ sức phong tỏa tinh nguyên, sẽ không bị đối phương hấp thu.
Tiếc rằng khi đến khoảnh khắc đó thì hối hận cũng không kịp.
Đám người đang tán dóc chợt thấy một bóng người từ xa đi tới, trông hơi lạ mặt, có chút cuồng vọng.
Tuyệt đối không phải người của họ.
Một nam nhân vạm vỡ đứng dậy, trừng mắt Lâm Phàm:
- Ai đó? Dừng lại!
Nơi này là khe hở không gian, có thể đi vực ngoại giới. Bọn họ ở đây vốn định buông xuống vực ngoại giới, nào ngờ Nguyên Tổ Thâm Uyên bùng nổ khiến các Chúa Tể đi giành giật bảo bối bí ẩn, để họ lại đây.
Lâm Phàm ngước đầu lên, mỉm cười nói:
- Quả nhiên còn sót lại nhiều cặn bã, chủ nhân nhà các ngươi đâu?
'Cặn bã '
Hai chữ này châm lửa giận trong họ.
- Dân bản xứ này có chút càn rỡ, ngươi đi dạy cho hắn bài học. Một dân bản xứ cũng dám láo lếu, không biết sống chết!
- Được!
Một nam nhân vạm vỡ đứng lên, siết tay kêu răng rắc, cơ bắp căng phồng, mỗi khối cơ bắp dường như ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Nam nhân nhe răng cười, từng bước đến gần Lâm Phàm:
- Tiểu tử, không ở yên trong vực ngoại giới, dám chủ động tới, đợi lát nữa ta sẽ đập nát từng khúc xương của ngươi.
Uy thế nghiền ép bộc phát từ người gã, trong thượng giới có lẽ gã không là cái đinh gì, nhưng ở vực ngoại giới thì tuyệt đối là vô địch.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Có nên giết hay không?
Lâm Phàm được buff khiến đối phương chìm đắm trong nỗi sợ hãi, điểm tăng gấp đôi, nghe như lựa chọn không tồi. Nhưng với Lâm Phàm thì rất đau khổ, kiểm soát sức mạnh đánh nhau thì không đã ghiền.
Nam nhân vạm vỡ cười nói, đôi mắt âm trầm lạnh lùng lóe tia điên cuồng:
- Kẻ đáng thương, ngươi đang nghĩ gì? Có phải đang tưởng tượng việc sắp xảy ra? Ta nói cho ngươi biết, tiếp theo ngươi sẽ cảm nhận sự tàn nhẫn mà ta dành cho ngươi kinh khủng đến cỡ nào.
Gã áp sát Lâm Phàm, siết chặt nắm tay, lực lượng cuồng bạo đấm thẳng vào hắn.
Không gian nổ.
Khi tung cú đấm có khe hở nứt ra đủ thấy lực lượng kinh khủng cỡ nào.
- Thôi, nghe theo số trời vậy.
Lâm Phàm đã nghĩ thông, dẹp buff sang bên, chiến đấu thì phải sảng khoái chút, suy nghĩ quá nhiều là một loại hành hạ bản thân.
Đối phương chết hay không thì tùy hên xui, trời muốn lấy mạng ngươi, không ai ngăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận