Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1045: Phát tận tình yêu và hòa bình

Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Nơi này đã sớm bị bóng tối hỗn độn bao trùm.
Dù là cường giả Chúa Tể cũng không dám đi lung tung trong Nguyên Tổ Thâm Uyên. s://truyenyy.remium/
Từng có cường giả Chúa Tể đỉnh lòng tham không đáy, muốn bằng vào lực lượng của mình phá mở bình chướng Nguyên Tổ Thâm Uyên, nhưng cuối cùng chết trong tích tắc, không có đường chống cự.
Nhiều thần huy tuôn trào từ Nguyên Tổ Thâm Uyên, tất cả Chúa Tể ẩn trong thiên địa, bọn họ đang lẳng lặng chờ đợi.
Chực chờ thần vật xuất thế là họ ra tay ngay.
Chúa Tể có thể sống sót mang theo thần vật rời đi hay không tùy vào vận may.
Ảnh Sơn Chúa Tể thấy sắc mặt của Quỷ Đế hơi lạ, lòng thầm giật mình:
- Sao vậy Quỷ Đế?
Không lẽ xảy ra chuyện gì?
Quỷ Tộc Chúa Tể trầm ngâm nói:
- Khó nói, luôn cảm giác có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Mị Bà nói:
- Ha ha, có lẽ ngươi căng thẳng quá mức, nói trước nhé, chúng ta liên minh, ai có được thần vật đều không cho phép phía sau gây rối.
U Huyền Chúa Tể nói:
- Quỷ Đế, ngươi cũng có loại cảm giác này? Ta cũng vậy, cứ cảm thấy là lạ.
Trong lòng U Huyền Chúa Tể hơi bối rối, hình như chỗ nào đó xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ nửa ngày vẫn không rõ nơi nào xảy ra vấn đề.
Ảnh Sơn Chúa Tể khinh thường nói:
- Thôi đừng nghĩ nữa, tình hình hiện giờ là Nguyên Tổ Thâm Uyên tùy thời phun trào thần vật, chuẩn bị sẵn sàng. Ta đoán Chúa Tể đến đây ít nhất cỡ ba đơn vị số, có mấy kẻ khó chơi. Đừng để một số phế vật nhặt của rơi, tình huống này rất dễ thấy.
Ảnh Sơn Chúa Tể ghét nhất mấy kẻ nhặt của rơi, một đám phế vật núp trong bóng tối làm việc bắt gà trộm chó.
Thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên đủ để thay đổi bọn họ từ cặn bã thấp hèn nhất trở thành ngang hàng với họ.
Không có Chúa Tể nào cam lòng như vậy, thậm chí không phục.
Nơi thật xa.
Minh Hoàng lão tổ rụt người để chỗ trống không gian ẩn giấu càng lớn hơn:
- Chúng ta đang mạo hiểm.
Tuy lão là Minh Hoàng lão tổ nhưng chẳng là cái đinh gì trong thượng giới, đối mặt chỗ kinh người như Nguyên Tổ Thâm Uyên thì bọn họ chỉ có thể che giấu mình, nếu như ra mặt cướp giật thần vật có lẽ sẽ bị cường giả một ánh mắt trừng chết. Khi chết sẽ bình yên nhưng chắc chắn cơ thể nổ tung.
Thiên Dụ kinh ngạc nhỏ giọng hỏi:
- Nguy hiểm lắm sao?
Minh Hoàng lão tổ trầm giọng nói:
- Ừm, rất nguy hiểm, chúng ta là người đi trong lửa, sơ sẩy một cái là tan xương nát thịt, hóa thành tro tàn. Bốn phía đã ẩn giấu vô số cường giả Chúa Tể, nếu chúng ta may mắn có lẽ sẽ lấy được thần vật thật.
Từng có ảo tưởng, nhưng cuối cùng chỉ là ảo tưởng.
Trước đây thật lâu, bọn họ đi vào thượng giới, Nguyên Tổ Thâm Uyên bộc phát, họ cũng tới đây ngồi chờ.
Nhưng thật đáng tiếc rằng họ thất bại.
Bọn họ như con thuyền lênh đênh trốn trên mặt biển gió êm sóng lặng, nhìn xung quanh là thủy triều mãnh liệt ẩn giấu vô số tài phú mà không dám rục rịch.
Lần này Minh Hoàng lão tổ muốn dốc hết sức ra, nếu được một món thần vật là bọn họ sẽ đi lên đỉnh điểm cuộc đời.
Đằng Đế sắc mặt nghiêm túc nói:
- Yên tâm đi, ta đã mở ra một đường hầm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, làm đúng mức thì chúng ta có thể trốn thoát từ tay đám Chúa Tể này.
Tuy đã chuẩn bị đầy đủ nhưng nói lúc này không thấy căng thẳng gì thì là lừa người.
Lãnh địa Quỷ tộc.
Bùm!
Một bóng người bay vút qua bầu trời rớt xuống phía sau, máu tưới không gian đều nhuộm đỏ bầu trời.
- Nỗi buồn của kẻ yếu, mãi mãi không thấy rõ người trước mắt rốt cuộc mạnh cỡ nào, ngươi nói xem có phải đang rất hối hận?
Lâm Phàm tùy tiện tung cú đấm, sức mạnh bùng lên, cái tên kia sao chống cự nổi.
Lâm Phàm không cho rằng một đấm có thể đánh chết đối phương, nhưng không quan trọng, giao cho trời, đối phương chết hay không tùy vào bản lĩnh của gã.
Nam nhân rớt cái bịch xuống đất, va đập mạnh làm gã không kiềm được ói búng máu:
- Phụt!
Kèm theo là tiếng la thảm.
- Cái gì?
Người của Quỷ Tộc Chúa Tể và Chúa Tể khác đứng bật dậy, nét mặt của bọn họ rất kinh ngạc, bắt đầu coi trọng Lâm Phàm.
Bọn họ không để Lâm Phàm vào mắt, cho rằng chỉ là một dân bản xứ thì mạnh được bao nhiêu.
Nhưng cảnh tượng diễn ra bây giờ hơi bị kinh người.
Một mảnh xôn xao.
Cường giả của các thế lực kinh ngạc hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Trong đó có cường giả tu vi Chúa Tể, đương nhiên tu vi của họ chưa đến đỉnh, mới được sơ kỳ hoặc là trung kỳ.
- Nói nhảm nhiều làm gì, xem tình hình thì trùm của các ngươi đi vắng nhỉ, vậy đành chơi với các ngươi.
Dồn hết sức.
Răng rắc!
Vận chuyển tất cả công pháp, lực lượng trong cơ thể bắt đầu va chạm, dáng người tiêu chuẩn không ngừng phình to.
Đông người như vậy thì nên bùng nổ Cuồng Thân, mở ra Phá Hoại đẳng cấp viên mãn.
Sức mạnh cực kỳ khủng bố hoàn toàn bộc phát ra, khí thế cực kỳ nặng nề bao phủ trong lòng mọi người.
Các cường giả thượng giới giật nảy mình:
- Mạnh quá!
Lúc trước bọn họ không cảm giác ra, nhưng giờ phút này hoàn toàn cảm nhận được đối phương phát ra khí thế cường đại đến mức nào.
- He he.
Lâm Phàm khom người, cơ bắp nở to đến tột độ, chiều cao lên ba thước. Nửa bên mặt hiện ra mặt nạ bằng xương, đây là đặc tính của công pháp Phá Hoại, nhưng hắn không quan tâm, trực tiếp xé rách.
Máu chảy ròng ròng.
Chưa chiến đấu mà máu của hắn đã bắt đầu sôi trào.
Lâm Phàm đứng thẳng người, hai khuỷu tay gấp khúc, hai nắm tay siết chặt:
- Ha ha ha ha, thoải mái, thật sảng khoái! Các ngươi có cảm nhận được không? Đây là lực lượng mới nhất của bản phong chủ, quả nhiên rất cường đại.
Lâm Phàm cảm nhận lực lượng chảy xuôi trong người, cảm giác này khiến người yên lòng.
Hắn luôn theo đuổi chân lý lực lượng, muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn, cường đại đến có thể khống chế lực lượng trên cõi đời, trở về Chúa Tể lực lượng thật sự.
Nói theo truyền thuyết kiếp trước lấy lực chứng đạo, dùng sức mạnh đánh vỡ hết thảy, cho dù là hư ảo cũng sẽ bị lực lượng bao phủ biến thành chân thật.
- A?
Các cường giả thượng giới nhìn bóng dáng đơn độc nhưng toát ra hơi thở khủng bố.
- Thật ra chúng ta không cần sợ hãi, bên mình đông người hơn mà.
Đúng thật, mấy Chúa Tể đi Nguyên Tổ Thâm Uyên tranh cướp thần vật nên bỏ lại thuộc hạ ở đây, miễn không phải cường giả Chúa Tể đỉnh đến thì lực lượng này đủ kinh người.
Lâm Phàm lắc cổ, cánh tay vung vẫy, thổi phù một cái, kình lực mạnh mẽ xuyên thấu mặt đất.
- Khá lắm, không ngờ sau khi lĩnh ngộ Phá Hoại thì lực lượng tăng lên đến trình độ này.
Lâm Phàm đã cảm nhận được, tuy cảnh giới không đột phá nhưng lực lượng trong cơ thể mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều.
Hắn nhìn mớ điểm đáng yêu ở phía xa, tuy bọn họ trong hình người nhưng điểm đang vẫy gọi hắn.
- Các vị, sống chết có số, có thể sống hay không thì tùy vào các ngươi.
Dứt lời, đôi chân đầy cơ bắp của Lâm Phàm chợt gấp khúc, sau đó bộc phát ra lực lượng kinh người, kéo ảo ảnh dài, biến mất tại chỗ.
Không Gian Thần Trụ là bảo bối không tệ chút nào, với trạng thái hiện giờ của hắn cầm trong tay có cảm giác rất tuyệt.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Khi Lâm Phàm xuất hiện, tay huơ Không Gian Thần Trụ kéo theo gió lốc đánh thẳng vào đám người.
Bốp!
Máu thịt văng tung tóe, một gậy đập chết một đám.
Tiếng kêu rên không ngừng, vang vọng đất trời.
Những cường giả kia vốn không để bụng, nhưng thấy tình huống này thì sợ ngây người.
- Sao thế? Mau đến đây, chiến đấu là phải đánh hết sức, bản phong chủ cho các ngươi cơ hội đánh hội đồng, đừng không biết quý trọng.
Lâm Phàm vung Không Gian Thần Trụ, một đống máu văng ra.
Cảm giác đập một gậy vô cùng thoải mái.
Lâm Phàm cũng thấy có người còn sống sót, trông khá thảm, sức đập mạnh vào người họ làm cơ thể nát bát, máu me bê bết cực kỳ thê thảm.
Số phận là vậy, có thể sống trong tay hắn đã nói lên thực lực của người đó rất mạnh, đáng được khen ngợi.
Lúc này, Lâm Phàm đứng trong đám người, bị vây kín nhiều vòng.
Đế Thiên cảnh, Thế Giới cảnh, Chúa Tể cảnh sơ kỳ các loại, rác rưởi nhất cũng cỡ Đạo cảnh, Lâm Phàm không chú ý tép riu đó.
- Đến đây, nếu các ngươi không ra tay thì bản phong chủ sẽ làm!
Lâm Phàm nghĩ lần này chắc chắn sẽ rất thoải mái, cảm giác lực lượng va chạm siêu sung sướng.
Lâm Phàm chợt cảm giác phần đùi hơi lạnh.
- Đại nhân, sao ngài có thể thô bạo như vậy? Nhưng ta thích đại nhân thô bạo.
Một nữ nhân xinh đẹp mặc hở hang ôm chân Lâm Phàm, ngón tay mát lạnh vuốt đùi của hắn, không ngừng sờ lên trên, mục tiêu là chỗ bí ẩn tỏa ra hơi thở giống đực.
Vì Lâm Phàm cao ba thước nên nữ nhân phải giơ cao tay.
Lâm Phàm cúi đầu, lộ ra nụ cười:
- Ngươi rất xinh đẹp.
Nữ nhân ngại ngùng nói:
- Đa tạ đại nhân ca ngợi.
Có ngọn lửa đốt cháy trong lòng nàng, nam nhân này thật vạm vỡ, nếu có thể ngủ với hắn thì có lẽ sẽ được thu hoạch lớn.
Lâm Phàm nhìn nữ nhân, ban đầu mắt hắn lóe tia mong chờ nhưng giờ tràn ngập thất vọng:
- Nhưng ta ngửi được một mùi mục nát tanh hôi.
Loại pháo hoa này không đẹp, sẽ ô nhiễm không khí.
- Ối!
Nữ nhân đột nhiên ngã xuống đất, bộ ngực sữa nửa lộ, trắng bóng, vẻ mặt yếu ớt, mắt ướt nước, nàng nâng cánh tay mảnh khảnh lên, thỏ thẻ:
- Đại nhân dìu ta.
Lâm Phàm cau mày:
- Cái thứ gì.
Trong ánh mắt sợ hãi của nữ nhân thấy chân đạp lên đầu mình.
Bẹp!
Máu bắn ra từ lòng bàn chân của Lâm Phàm, nữ nhân xinh đẹp hoàn toàn biến hình.
Keng!
Lâm Phàm cắm Không Gian Thần Trụ xuống đất, quát hướng bốn phía:
- Nào, rốt cuộc các ngươi có đến không? Nếu không tới thì bản phong chủ lên. Cường giả thượng giới chó chết gì, đụng dân bản xứ như ta mà sợ quắn mông thế à? Lấy hết sức của các ngươi ra để chúng ta đánh một trận nào!
Máu của hắn bắt đầu sôi trào.
Chỉ có chiến đấu mới trút hết chiến ý trong lòng ra được.
Hơn nữa đại nhân vật đi vắng, coi như các ngươi xui xẻo.
Trong vực ngoại giới chẳng còn ai để ăn hiếp.
A không, với sự cố gắng của hắn rốt cuộc mang đến hòa bình cho vực ngoại giới.
Thượng giới thì quá nguy hiểm, ít có người thích hòa bình, tuy hắn không phải người địa phương nhưng cũng nên phát tán tình yêu và hòa bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận