Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1048: Nhất định phải để bọn họ biết là ai làm

Hiện trường bị im lặng bao phủ.
Chu Quân Vương sắp đứt dây thần kinh, không biết chuyện gì xảy ra nữa, mọi thứ đến quá đột ngột.
Chu Quân Vương rít gào, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Phàm chằm chằm:
- Ngươi rốt cuộc làm cái gì!?
Chắc chắn là đối phương giở trò, nếu không tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Lâm Phàm bất đắc dĩ xòe tay:
- Ta thật sự không . . .
Răng rắc!
Có tiếng giòn vang.
Lâm Phàm chỉ muốn làm động tác buông tay thôi, đâu ngờ cánh tay đột nhiên gãy xương.
Cảnh tượng kinh người này làm Lâm Phàm bần thần.
Hắn không trêu chọc ai mà sao nói gãy xương liền gãy xương?
- Quả nhiên lợi hại vô cùng, vận rủi cuồn cuộn này thật sự khó giải vậy sao?
Lâm Phàm luôn nghiên cứu chuyện này, rất muốn biết rõ nguyên lý của vận rủi cuồn cuộn là gì.
Nhưng cho đến bây giờ Lâm Phàm vẫn không hiểu rõ, không biết vận rủi cuồn cuộn vận hành kiểu gì. Hoặc là quy tắc trong khu vực này đã hoàn toàn thay đổi? Trời phạt thượng giới cũng bị khống chế, muốn đánh vào ai thì đánh?
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi muốn chết như thế nào?
Tạm thời Lâm Phàm không muốn nhúc nhích, giờ chỉ còn lại hắn và Chu Quân Vương, chưa biết người nào sẽ nằm xuống nhưng chắc chắn xảy ra chuyện.
Đừng nhìn hiện tại thiên địa bình tĩnh, trời mới biết sẽ có chuyện gì.
Chu Quân Vương cảnh giác nhìn Lâm Phàm, trong lòng dậy sóng dữ.
Có vấn đề.
Có quỷ.
Chu Quân Vương không tin chuyện này đột nhiên xảy ra, chắc chắn là kẻ trước mắt tạo thành.
Địch không động, ta không động.
Chu Quân Vương nhìn thấu rồi, từ khi có người chết đột ngột, gã phát hiện tên kia không nhúc nhích chút nào, tức là kẻ nào động đậy là kẻ đó chết.
Lâm Phàm xúi giục:
- Này, ngươi nhúc nhích đi, có thể tới giết bản phong chủ, bảo đảm không đánh trả.
Chu Quân Vương cười khẩy nói:
- Vậy sao ngươi không nhúc nhích? Ta ở ngay đây, ngươi tới đi.
Trời ạ, Lâm Phàm cảm giác tên này hình như có suy nghĩ sai lầm gì rồi, gã nghĩ trong vận rủi cuồn cuộn nếu ai không nhúc nhích thì người đó an toàn nhất sao?
Nếu vậy thì gã đã nghĩ nhiều, người trẻ tuổi còn non xanh lắm. Vận rủi cuồn cuộn dễ tránh thoát vậy sao?
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không nhúc nhích.
Lâm Phàm chủ động khiêu khích:
- Ngươi đến đây, ngươi là dân bản xứ thượng giới, sao có thể hèn vậy hả? Lấy ra khí phách của ngươi, bản phong chủ khó khăn đến một lần, không thể bá đạo một chút sao?
Chết tiệt, tuy hắn có thân bất tử nhưng đột ngột chết trong vận rủi cuồn cuộn thì hơi mất mặt.
Chu Quân Vương đã bị hù sợ, còn lâu mới nghe lời Lâm Phàm xúi.
Các bạn khác đều chết thảm rồi.
- Ha ha ha! Đồ ngu, ngươi nghĩ ta sẽ mắc mưu sao? Ngươi có gan thì tới đây.
Chu Quân Vương không có chút sĩ diện, dù cho bị đối phương trào phúng cũng tuyệt đối sẽ không động đậy.
Chu Quân Vương vững tin địch không động, ta không động, nhất là trong nguy hiểm không biết này, tùy tiện động đậy sẽ chết.
Lúc trước những người kia tự nhiên chết, có lẽ chính nạn nhân cũng không hiểu mình chết như thế nào.
Bùng nổ lực lượng chuẩn bị oanh tạc đối phương, ai ngờ tự bạo, đường đường là cường giả Chúa Tể cảnh sao có thể trượt tay? Chuyện này không thể nào.
Còn có tảng đá từ trên trời rớt xuống, không hiểu đá từ đâu tới, loại đá gì mà có thể đập chết Chúa Tể?
Ha ha!
Hết thảy đều huyền diệu như vậy đấy, khiến người khó tin.
Lâm Phàm cười nói:
- Được rồi, vậy xem ai chết trước.
Hắn chịu phục, đã vậy thì chờ xem, dù sao không có chuyện gì gấp gáp.
Lâm Phàm biết vận rủi cuồn cuộn không phải ngươi ở yên là sẽ không sinh ra tai nạn. Đó là thứ không ai tránh khỏi được, dù là Lâm Phàm cũng bị vận rủi cuồn cuộn bao phủ.
Tí tách!
Trên mặt có chút ẩm ướt.
Hắn ngước đầu nhìn.
Mây đen bao phủ, bắt đầu trời mưa.
Chu Quân Vương cảnh giác:
- Kỳ vậy? Quỷ vực chưa bao giờ có mưa rơi.
Rất quái dị, tuy Chu Quân Vương ở trong quỷ vực không lâu nhưng gã biết quỷ vực tuyệt đối không đổ mưa.
Nước mưa từ trên mặt hai người từ từ chảy xuống rồi nhỏ giọt xuống đất.
Chu Quân Vương mở miệng nói:
- Bằng hữu, kết thúc vậy đi, xem như chúng ta chưa từng gặp qua, ngươi thấy được không?
Chu Quân Vương nhận hèn, chủ động cầu hoà.
Cho tới bây giờ quỷ vực chưa từng có mưa nhưng giờ đổ mưa, khiến người cảm thấy quái dị và khủng hoảng.
Lâm Phàm nói:
- Được chứ, vậy ngươi đi đi.
Chu Quân Vương nhìn đối phương, do dự nói:
- Ngươi đi trước rồi ta đi sau.
Lâm Phàm lắc đầu từ chối:
- Vậy không được, ngươi không đi thì bản phong chủ cũng không đi.
Quả nhiên.
Chu Quân Vương có thể xác định mọi chuyện xảy ra đều là đối phương làm ra.
Chu Quân Vương không biết đối phương có lai lịch gì.
Dân bản xứ vực ngoại giới.
Nhưng dù đúng là vậy thì dân bản xứ vực ngoại giới lẽ ra không nên cường đại như vậy, hạ gục hết thuộc hạ của mấy Chúa Tể, nếu Chúa Tể trở về nhìn thấy tuyệt đối sẽ tức điên.
Xèo xèo!
Đột nhiên xảy ra tình huống khác lạ.
Nước mưa ăn mòn, làn da dần mục rữa, phát ra tiếng xèo xèo, sương mù màu đen bốc lên.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Đây là . . .?
Tuy vận rủi cuồn cuộn hoạt động khiến những thứ kỳ lạ ập đến, nhưng nước mưa này quá lợi hại, tu vi và thân thể của hắn mà cũng bắt đầu bị ăn mòn.
Chu Quân Vương giật mình kêu lên:
- Không thể nào, sao có thể như vậy? Vì sao nước thánh của Quỷ tộc xuất hiện vào lúc này?
Chu Quân Vương biết thứ này.
Nước thánh của Quỷ tộc.
Là thứ đính kèm của Quỷ tộc, Quỷ Tộc Chúa Tể cũng cần tẩy luyện thân thể trong nước thánh này.
Với người của Quỷ tộc thì đây là thần vật, là nguồn gốc của họ, nhưng với người khác thì là thứ chết người.
Chu Quân Vương có tu vi Chúa Tể cũng không cách nào ngăn cản những thứ này.
Nên khi nước mưa nhỏ giọt trên người thì Chu Quân Vương biết ngay không ổn.
Chu Quân Vương hét thảm:
- A!
Làn da bắt đầu thối rữa rơi xuống từng mảng, thê thảm vô cùng, thậm chí thấy xương trắng giấu trong miếng thịt mục rữa rơi rớt.
Chu Quân Vương rít gào:
- Không, phải đi thôi, nếu không sẽ chết!
Những thứ này đến từ đâu? Nước thánh của Quỷ tộc sao có thể rơi như nước mưa? Thứ bảo bối này dùng một chút là ít một chút, Chu Quân Vương không tin Quỷ tộc sẽ dùng thứ này đấu với địch.
Da đầu Chu Quân Vương lột ra, lột từng lớp từ xương sọ, có thể thấy tổ chức trong não, một con mắt cũng bị ăn mòn mục nát.
Cường giả Chúa Tể cảnh cũng không cách nào ngăn cản nước mưa ăn mòn, đủ để chứng minh nước thánh của Quỷ tộc khủng bố cỡ nào.
- Tại sao ngươi . . .
Chu Quân Vương chưa nói hết câu thì nửa bên mặt rớt xuống như bùn nhão, gã hết muốn hỏi đối phương rốt cuộc muốn sao.
Chu Quân Vương liều mạng chạy trốn, thoát khỏi đây trước khi bị ăn mòn hoàn toàn.
- Ta đề nghị ngươi đừng nhúc nhích.
Tình trạng của Lâm Phàm không khá hơn đối phương là bao, trên người thủng chỗ này lõm chỗ kia, không biết lúc nào sẽ tan ra thành từng mảnh.
Thượng giới nước đúng là sâu, có thứ nguy hiểm như vậy.
Chu Quân Vương đâu nghe lọt tai lời khuyên của Lâm Phàm? Co giò bỏ chạy, dù một chân đã bị ăn mòn chỉ còn lại xương trắng cũng liều mạng chạy.
Xoẹt!
Đột nhiên có tiếng động lạ, Chu Quân Vương đổ mồ hôi lạnh, gã không dám ngẩng đầu, sợ là chuyện kinh khủng.
Hư không nứt ra khe hở đen, nước thánh Quỷ tộc đổ ào ào xuống cả người Chu Quân Vương.
Không có tiếng hét thảm cuối cùng, Chu Quân Vương đã biến mất, không chừa mẩu thịt.
Sau khi Chu Quân Vương chết Lâm Phàm vội đóng vận rủi cuồn cuộn lại:
- Trời ạ, đóng lại, đóng lại!
Khủng bố quá.
Khoảnh khắc vận rủi cuồn cuộn đóng lại, trên đỉnh đầu của hắn cũng nứt ra cái khe, nước thánh đổ ào ào xuống người Lâm Phàm.
- Ha ha, xã hội.
Mới nói xong nước thánh Quỷ tộc đã tưới xuống, ăn mòn Lâm Phàm không chừa một giọt máu.
Mười giây sau.
Lâm Phàm hoàn mỹ đỉnh cao nhất xuất hiện, hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh, thật sự là quá khốc liệt:
- Lợi hại.
Hơi tiếc một số xác chết bị ngâm trong nước thánh Quỷ tộc đã không còn lại gì.
Lâm Phàm nhất ngón tay, xác chết còn lại rung rung, từng chiếc trữ vật giới chỉ bay lên, còn có quần áo trên người họ.
Vực ngoại giới không thể so sánh với người của thượng giới, có lẽ quần áo họ mặc cũng là bảo bối.
Đương nhiên rất hiếm có bộ đồ nguyên vẹn, cơ bản đều bị Không Gian Thần Trụ đập nát bấy.
Lâm Phàm nhìn trữ vật giới chỉ lơ lửng trong không trung, hắn nở nụ cười, chuyến này không lỗ, lời to.
Lâm Phàm cất hết chiến lợi phẩm vào trữ vật giới chỉ, trực tiếp rời đi nơi này.
Chuyện sau đó không liên quan gì hắn, đã giết hết rồi, mau về nhà thôi.
Đi tới miệng khe hở, Lâm Phàm vốn định trực tiếp rời đi.
Nhưng Lâm Phàm chợt nghĩ ra một chuyện, hắn cảm giác người thượng giới không đủ tôn trọng vực ngoại giới, loại cảm giác này khiến người không dễ chịu.
Làm một thành viên vực ngoại giới, khi bị người khác xem nhẹ thì phải làm chút gì, để người thượng giới biết vực ngoại giới cũng không phải dễ trêu vào.
Năm ngón tay chộp, một tảng đá lớn lơ lửng, đầu ngón tay điểm một cái để lại mấy chữ.
[Cửa vào vực ngoại giới, Lâm Phàm để lại nhắn nhủ.]
Sau đó hắn dựng tảng đá ở lối vào, cho đám người kia hiểu rằng không cần tùy tiện tiến đến, sẽ vứt bỏ mạng nhỏ.
Lâm Phàm cười nói:
- Giải quyết, rất hoàn mỹ.
Hắn nhìn thoáng qua quỷ vực hỗn độn, mặc kệ nó, trực tiếp rút lui.
Lâm Phàm nhảy lên, rơi vào khe hở đường hầm.
Giờ hắn cần về tông môn ngay, chia tài phú rồi còn thăng cấp công pháp.
Chuyến đi này hơi khủng, tăng điểm rất khủng bố.
- Quên nữa! Mà thôi.
Vào một nửa thì Lâm Phàm chợt nhớ ra mình chỉ bao giết không bao chôn, hơi kỳ cục.
Bỏ đi, lần sau bổ sung vậy.
Đã đến mức này rồi quay trở lại hơi phí thời gian.
Thượng giới, Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Thần vật bắt đầu phun trào, vô số ánh sáng bắn ra từ vực sâu bao phủ thiên địa.
Thần vật cùng với luồng sáng bay tứ tán.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong hư không vô tận, các Chúa Tể không nhịn được rốt cuộc ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận