Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1049: Đây là giác quan thứ sáu của nam nhân

Đằng Đế núp trong một góc cảm nhận dao động lực lượng truyền đến từ hư không, tinh thần rung lên:
- Lực lượng của các Chúa Tể trở nên càng đáng sợ, không hiểu khi ấy Khôi Lỗi lão tổ làm cách nào đối kháng với các Chúa Tể.
Thật sự rất khủng bố.
Đã núp trong bóng tối rồi, chứ nếu ở ngay chính giữa dao động lực lượng thì chắc Đằng Đế bị tan rã thành từng mảnh.
Minh Hoàng lão tổ nói:
- Tình hình hiện giờ hình như chúng ta khó lấy thần vật, ra ngoài là sẽ bị các Chúa Tể phát hiện, một luồng lực lượng của họ thôi đã khiến chúng ta không đỡ nổi.
Cảnh này rất lúng túng.
Khi bọn họ ở vực ngoại giới đúng là rất mạnh, nhưng sau khi đến thượng giới thì chẳng là cái đinh gì.
Nhất là cảnh hiện giờ, Chúa Tể đều ngồi chờ thần vật.
Nhóm bọn họ có vài người, không là cái thá gì.
Vạn Quật lão tổ nói:
- Đừng gấp gáp, chờ.
Nàng nhìn về phía hư không, chờ đợi cơ hội.
Ngang nhiên đi ra cướp giật là chuyện không thể nào, muốn cướp thần vật ngay trước mắt đám Chúa Tể trừ phi tập thể bị mù.
Đằng Đế thấy Vạn Quật lão tổ bình tĩnh không hoảng hốt, hình như quyết lấy thần vật bằng được:
- Vạn Quật, có phải ngươi giấu chúng ta điều gì?
Đằng Đế nghi ngờ phải chăng Vạn Quật lão tổ giấu hậu chiêu gì?
Trong nhóm thì người bí ẩn nhất là Vạn Quật, tuy mọi người đều là đồng đội nhưng giấu nghề cũng là lẽ thường. Quan trọng nhất là Vạn Quật lão tổ và Khôi Lỗi lão tổ từng rất thân thiết với nhau.
Nếu Khôi Lỗi lão tổ cho Vạn Quật một chút vật nhỏ thì nàng có ưu thế trước mặt Chúa Tể rồi.
Vạn Quật lão tổ nghiêm túc nói:
- Đừng nói chuyện, yên tĩnh chờ đợi.
Vào lúc thế này thì nàng cũng không thả lỏng nổi.
Thiên địa xung quanh toàn là Chúa Tể giành giật thần vật, bọn họ chỉ có thể tìm một cơ hội, một kích thành công lập tức rút lui, chứ không phải tiếp tục tranh giành cùng đám Chúa Tể, không thì khó giữ mạng.
Trên bầu trời có máu rơi xuống, giọt máu sắc màu rực rỡ khi rớt xuống đất thì biến mất, bị mặt đất hấp thu.
Máu của Chúa Tể rất quý giá, ẩn chứa lực lượng Chúa Tể, bình thường mất một chút đã đau lòng thắt ruột, nhưng lúc này tất cả Chúa Tể đều điên cuồng.
Bọn họ cần thần vật, dù cho bị người đánh cho tàn phế cũng không tiếc, chỉ cần được một thần vật.
Phương xa.
Có cường giả Thế Giới cảnh muốn thuận tay lấy một món thần vật, muốn giật thức ăn trong tay đám Chúa Tể. Nhưng tích tắc ngắn ngủi đã bị Chúa Tể phát hiện, sau đó cường giả Thế Giới cảnh bị bóp nát.
Thần vật có hạn, Chúa Tể quá nhiều, không đủ chia nên họ cướp giật với nhau.
Thiên Dụ thầm thắc mắc:
- Kỳ lạ, Nguyên Tổ Thâm Uyên này là nơi nào? Vì sao có nhiều thần vật như vậy? Cảm giác như đang tiêu hao Chúa Tể.
Người sở hữu thần vật tất nhiên là Chúa Tể, Chúa Tể có được thần vật sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn. Nhiều Chúa Tể bị đánh nát bấy trong cuộc tranh cướp, thần hồn đều diệt, không có cơ hội chuyển kiếp.
Đột nhiên có luồng sáng vàng bắn ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên, tốc độ rất nhanh, cách bên Vạn Quật lão tổ rất gần.
- Cơ hội tới!
Vạn Quật lão tổ nhìn chằm chằm luồng sáng vàng kia, tuy không biết là cái gì nhưng thần vật bắn ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên thì tất nhiên không phải vật bình thường.
Luồng sáng vàng này cũng khiến Chúa Tể khác chú ý.
Các Chúa Tể đều ra tay, lao thẳng tới luồng sáng vàng.
- Các vị, thần vật này thuộc về ta, sau này sẽ cảm tạ nặng!
- Xéo!
- Ngươi tránh ra rồi sau này ta sẽ cảm tạ ngươi thật nặng!
Một món thần vật mà có đến bảy Chúa Tể ra tay cướp giật, mấy lực lượng mạnh mẽ ập đến, hư không bị chấn nát.
Người bình thường nếu đến gần, e rằng chưa đến vòng xoáy trung tâm lực lượng đã bị nghiền ép chết.
Lúc này, Vạn Quật lão tổ cầm một con rối hình người, thì thầm vài tiếng. Con rối chợt biến mất trong tay nàng, ở phương xa, con rối hóa thành hình dạng Vạn Quật lão tổ, huơ tay to chộp lấy thần vật, nuốt cái ực vào miệng.
- Tự tìm cái chết!
Các Chúa Tể nhìn thấy có người thừa dịp cướp giật thì tức điên, đánh ra lực lượng cuồng bạo.
Bùm!
Hóa thân con rối nổ tung, nhưng thần vật cũng biến mất trước mắt các Chúa Tể.
Chỗ tối.
Vạn Quật lão tổ cầm thần vật đột nhiên xuất hiện, nở nụ cười.
Đằng Đế hưng phấn nói:
- Thành công, không ngờ thật sự có hậu chiêu! Con rối vừa rồi là của Khôi Lỗi lão tổ, chỉ có Khôi Lỗi lão tổ mới có năng lực này, thậm chí đùa bỡn các Chúa Tể trong lòng bàn tay.
Vạn Quật lão tổ bỗng biến sắc mặt nói:
- Đi, chúng ta bị phát hiện!
Các Chúa Tể lần theo hơi thở thần vật tỏa ra trong hư không tìm được nhóm Vạn Quật lão tổ ngay.
Chúa Tể tức giận, hư không quanh thân chấn động mãnh liệt:
- Khốn kiếp, một bầy kiến hôi cũng dám cướp giật đồ vật trong tay chúng ta! Đúng là tự tìm chết!
Đằng Đế bần thần hỏi:
- Vạn Quật, chúng ta chạy thế nào đây? Rất khó chạy thoát trước mắt Chúa Tể.
Vạn Quật lão tổ ném mấy con rối lên trời:
- Thiên Dụ, nhờ vào ngươi!
- Được!
Thiên Dụ biết không thể dừng lại, lập tức mở ra khe hở, thu nhỏ còn cỡ chấm tròn, nhưng vẫn bị lực lượng Chúa Tể quét trúng.
Ầm!
Ầm!
Mấy con rối lơ lửng trên trời chợt nổ tung, phát ra ánh sáng rực rỡ.
- Đây là . . . ?
Các Chúa Tể ngạc nhiên, xuất hiện thứ giống hệt bọn họ, hơi thở cũng giống như đúc.
- Chết tiệt, sao thứ này trông quen mắt quá.
- Nguy rồi!
Những con rối Chúa Tể điều động lực lượng toàn thân, có dấu hiệu tự bạo.
Phát hiện tình huống đó làm các Chúa Tể ngây ra, lùi lại ngay. Hơi thở mạnh giống như họ, nếu nó tự bạo thì uy thế bùng nổ không đùa được, chính họ cũng sẽ bị văng miểng.
Khi bọn họ cho rằng sẽ xảy ra biến đổi kinh thiên động địa thì những con rối tự bạo tựa pháo hoa hóa thành từng làn khói biến mất.
Các Chúa Tể sợ ngây người, như thấy quỷ.
Tiếng gầm rống vang vọng:
- A!
- Bị lừa, chúng ta bị lừa!
Tức giận, hung ý khủng bố bao phủ hư không, chẳng ngờ bị thứ nhỏ yếu lừa gạt.
Nhưng lúc này không thể suy nghĩ nhiều, trong hư không còn nhiều thần vật, bọn họ phải tranh giành tiếp.
Nơi xa xăm.
Roẹt roẹt!
Hư không vỡ ra, đi ra không phải con người mà là một giọt máu đỏ thắm.
Thiên Dụ sắc mặt trắng bệch không chút máu, khoảnh khắc rời đi là lúc lực lượng Chúa Tể nghiền ép, suýt chết, nếu chậm một chút thì có lẽ thật sự không có hy vọng.
- Đừng nói chuyện, nuốt đan dược này vào!
Vạn Quật lão tổ lấy một viên đan dược ra khỏi trữ vật giới chỉ, đưa cho Thiên Dụ.
Sau khi nuốt đan dược vào sắc mặt Thiên Dụ khá hơn chút, nhưng vẫn bị thương rất nặng.
Thiên Dụ còn trong bàng hoàng:
- Mạnh quá, không có chút sức mạnh ngăn cản.
Mới rồi đã đi một vòng bên bờ vực chết chóc, quá kinh khủng.
Vạn Quật lão tổ nói:
- Làm khó ngươi rồi, có thể mang chúng ta rời đi ngay trước mặt Chúa Tể, khó khăn cho ngươi.
Nếu không liều một phen thì không có hy vọng, đồ vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên là đường tắt nhanh nhất để thăng cấp.
Đằng Đế hào hứng nói:
- Hù chết người, không ngờ ngươi còn có đồ vật của Khôi Lỗi lão tổ. Đồ của tên kia vô cùng quỷ dị, Chúa Tể cũng bị lừa.
Đằng Đế thấy tiếc thương, nếu Khôi Lỗi lão tổ vẫn tồn tại thì hành trình kháng chiến đã không khó khăn đến thế.
Nhưng Đằng Đế vững tin Khôi Lỗi lão tổ chắc chắn còn sống. Cả đám bọn họ sống nhăn răng, có thể chuyển kiếp sống lại, Khôi Lỗi lão tổ lợi hại như thế đương nhiên sẽ không sao.
Vạn Quật lão tổ nói:
- Sử dụng hết rồi, thứ này là Khôi Lỗi lão tổ đưa cho ta vào trận chiến cuối cùng, hình như biết chúng ta sẽ ngóc đầu trở lại.
Năm đó bọn họ từ vực ngoại giới đi vào thượng giới, quen biết nhau tại đó, trải qua rất nhiều chuyện.
Cũng như bây giờ, tìm cách tăng lên thực lực rồi đánh trận chiến cuối cùng với Chúa Tể thượng giới.
Nếu không có Khôi Lỗi lão tổ thì họ đã bị cường giả thượng giới giết trên con đường biến mạnh.
Vạn Quật lão tổ không biết tên hay hình dạng của Khôi Lỗi lão tổ thế nào, cho tới nay Khôi Lỗi lão tổ luôn đeo mặt nạ ngọn lửa, ít nói, nhưng mỗi lời nói với họ đều vô cùng quan trọng.
Minh Hoàng lão tổ thúc giục:
- Mau nhìn xem thứ đến từ Nguyên Tổ Thâm Uyên này là cái gì!
Vạn Quật lão tổ nói:
- Đừng nóng vội, chúng ta rời khỏi nơi này trước, tìm chỗ an toàn cho Thiên Dụ dưỡng thương rồi cùng nhau lĩnh ngộ thần vật này. Nếu có thu hoạch thì có lẽ chúng ta sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Vạn Quật lão tổ cảnh giác xung quanh, xác định không có người mới rời đi.
Vực ngoại giới.
Lâm Phàm trở lại tông môn, lên sơn phong của lão sư.
Thiên Tu nhìn đồ nhi bảo bối nhà mình:
- Đồ nhi, mùi máu trên người của đồ nhi hơi nồng.
Lại đi ra ngoài bung lụa, còn giết nhiều người, chứ không thì mùi máu đã chẳng nồng như vậy.
Lâm Phàm cười nói:
- Ánh mắt của lão sư thần ghê, mới đi dạo ở thượng giới, gặp một đám người quá thân thiện nên đồ nhi dạy cho họ thế nào là thân thiện, làm lỡ chút thời gian.
Lâm Phàm lấy ra tất cả thứ kiếm được.
Thiên Tu nhìn sửng sốt.
Giết bao nhiêu người mới hốt được nhiều vậy?
Lâm Phàm bóp nát tất cả trữ vật giới chỉ, hắn không cần thứ khác, chỉ cần công pháp, nếu có ngạnh công thì càng hoàn mỹ.
Tất cả mọi thứ đã được phân loại, có nhiều công pháp hắn cần.
- Còn lại giao cho lão sư giải quyết, đừng nói cho người khác, nếu bị nhóm trưởng lão Hỏa Dung biết chắc chắn sẽ lại đến trấn lột.
Lâm Phàm đã tuyệt vọng với nhóm Hỏa Dung trưởng lão, trước kia không phải loại người như thế.
Không biết đã trải qua chuyện gì khiến trưởng lão từng chính nghĩa, một lòng vì tông môn trở nên ham mê tài phú, sự thay đổi khiến người khó chấp nhận.
Phương xa.
Hỏa Dung mở mắt ra, liếm môi:
- Ồ! Lão phu ngửi được mùi Tiểu Phàm trở về, ưm, đi bên sư huynh xem thử.
Đây là giác quan thứ sáu của nam nhân, bình thường rất chính xác.
Có lẽ sẽ có thu hoạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận