Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1050: Cái này nổ thật

Lâm Phàm trở lại Vô Địch phong, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi của lão sư, buông tiếng thở dài.
- Ài, người gì mà thế này cũng phát hiện được.
Chắc Hỏa Dung trưởng lão đã bắt đầu cãi cọ với lão sư, hắn không giúp gì được trong chuyện này, đành để lão sư tự giải quyết.
Lâm Phàm khá vừa lòng với bây giờ, tông môn hiện nay tốt biết bao, phấn chấn bồng bột, các sư đệ, sư muội tương thân tương ái, hài hòa, tình yêu biết bao.
Là tông môn truyền bá chân thiện mỹ, có thể làm được điểm này rất không dễ dàng.
Còn có cái gì không vừa lòng?
- Sư huynh.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh đứng trên đỉnh núi ngóng nhìn phương xa, phát hiện tấm lưng kia có chút cao lớn, tinh khí thần trở nên khác biệt.
Lữ Khải Minh đứng cạnh sư huynh, cũng nhìn ra xa.
Tuy gã yếu nhớt, tu vi cách biệt đến sợ, nhưng gã có tấm lòng tự tin không ai ngăn được.
Lâm Phàm cảm thán vô cùng:
- Sư đệ nhìn xem tông môn của chúng ta bây giờ có phải là rất tuyệt?
Lữ Khải Minh thắc mắc vì sao sư huynh cảm thán như vậy, gã thông cảm, nam nhân mỗi tháng luôn sẽ ‘đến ngày’, bản thân gã bình thường cũng tự nhiên cảm thán, coi như giải phóng xao động trong lòng.
Lữ Khải Minh nói:
- Đương nhiên rồi, có sư huynh ở, tông môn chúng ta sẽ luôn tốt đẹp như vậy.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Ài, tuy nói vậy nhưng sư huynh vẫn muốn truyền bá hòa bình đến mỗi ngóc ngách trên thế giới. Tiếc rằng có người không hiểu hành vi của sư huynh.
Thật khó hiểu, hắn là người tốt biết bao, luôn cố gắng truyền bá tình yêu.
Lữ Khải Minh gật gù hiểu nỗi bất đắc dĩ của sư huynh, gã đầy ẩn ý nhìn phương xa, cảm thán rằng:
- Sư huynh nói đúng, sư đệ hiểu nỗi khó xử của sư huynh. Với những người không cách nào cảm nhận được hòa bình tốt đẹp biết bao thì nên quét dọn sạch.
Nghe lời sư huynh nói, Lâm Phàm nhìn về phía Lữ Khải Minh.
Lữ Khải Minh cũng nhìn Lâm Phàm.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, tư tưởng bắt đầu va chạm.
Lâm Phàm vỗ vai Lữ Khải Minh, vui mừng nói:
- Không uổng là sư đệ của ta
Được sư huynh khen làm Lữ Khải Minh hưng phấn, sức mạnh tràn trề, cảm giác mình còn cần tiếp tục cố gắng.
Lữ Khải Minh kiên định nói:
- Sư huynh, chúng ta cùng cùng nhau cố gắng. Sư huynh vì ước mơ của mình, ta sẽ quản lý tốt Vô Địch phong cho sư huynh.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừm, cố lên.
Giờ phút này hắn mới biết được con đường của mình chưa đi đến cuối, người thượng giới còn sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, tuy hắn không phải dân bản xứ thượng giới nhưng là người bác ái, hắn cần mang bọn họ đi lên đỉnh điểm đời người, cứu bọn họ khỏi thế giới nước sôi lửa bỏng.
Lâm Phàm đi tới mật thất, đẩy ra cửa đá, đi vào.
Kiếm điểm trong thượng giới siêu khổng lồ.
Lâm Phàm không biết mình đã đưa bao nhiêu người không yêu thích hòa bình vào thế giới mới, nhưng khi xem điểm thì nét mặt của hắn thay đổi hẳn, con số thiên văn làm trái tim hắn rạo rực.
- Ha ha ha ha ha ha!
Trong mật thất tối tăm vang vọng tiếng cười gần như điên cuồng của Lâm Phàm.
Điểm: 857450015.
Hơn tám ức điểm.
Hơi bị khủng.
Nhưng rất bình thường, tiểu đệ của mấy Chúa Tể đều bị hắn đồ sạch, tăng nhiều điểm như thế cũng dễ hiểu.
- Đã có nhiều điểm rồi, giờ phải xem công pháp có đủ sức hoàn thành phần còn lại không.
Lâm Phàm phát hiện nhiều công pháp ngạnh công, trong trữ vật giới chỉ đã kiếm được, tiếc rằng còn hơi ít.
- Mà ngạnh công nằm ở vị trí nào? Vì sao cảm giác nó rất không được hoan nghênh?
Lâm Phàm có loại cảm giác này.
Từ khi hắn bước lên con đường ngạnh công là một đi không trở lại.
Khi tu vi của hắn thấp thì có nhiều ngạnh công bình thường, nhưng sau khi tu vi cường đại rồi cần công pháp cấp độ khác, công pháp bình thường không thể thay thế. Khi đó Lâm Phàm phát hiện tìm một môn công pháp khó còn hơn lên trời.
Không biết đi bao nhiêu giới vực mới tìm được một chút ngạnh công thích hợp, khó chết bỏ.
Với ai khác thì ngạnh công là công pháp rất khó tu luyện, không đến lúc bất đắc dĩ hoặc phẩm cấp của ngạnh công quá cao thì ai chịu luyện.
Nếu không vì hai nguyên nhân này thì không ai chủ động tu luyện ngạnh công.
Lâm Phàm bày từng môn công pháp ở trước mặt, tất cả đều bị hắn cướp về, tuy phẩm cấp không quá cao nhưng đặt ở vực ngoại giới vẫn tính là cấp bậc cao nhất.
Lâm Phàm nhìn từng quyển ngạnh công trước mắt, tâm tình của hắn rất thoải mái.
Không biết thăng cấp tất cả công pháp này đến viên mãn thì nội tình sẽ tăng thêm bao nhiêu.
Hắn hiện tại có chút tuyệt vọng, muốn đột phá đến Thế Giới cảnh cần nội tình siêu khủng, muốn tới Chúa Tể cảnh thì càng kinh khủng đến đâu? Đời này hắn có hy vọng tích lũy đầy đủ sao?
Thôi, tạm thời không suy nghĩ, thăng cấp hết mớ công pháp này đã.
- Thăng cấp!
. . .
Mấy ngày sau, một ngày nào đó.
Nguyên Tổ Thâm Uyên dần bình ổn lại, thần vật bắn ra thì mau nhưng cuộc chiến giữa các Chúa Tể kéo dài rất nhiều ngày.
Chúa Tể không chiếm được thần vật chỉ muốn liều mạng giết.
Chúa Tể có được thần vật thì lo chạy trốn.
Dù một trong hai bên không muốn chiến đấu vẫn bị níu chân, đại chiến mấy ngày mấy đêm.
Mảnh thiên địa Nguyên Tổ Thâm Uyên có năng lực kỳ diệu, dù bị Chúa Tể đánh nát cũng có thể phục hồi lại, không gian sau khi phục hồi cứng rắn hơn cái cũ.
Máu của các Chúa Tể tưới ướt mảnh thiên địa này.
Nguyên Tổ Thâm Uyên đang bình tĩnh, không có dao động, bên trên lơ lửng một giọt máu vàng tinh khiết.
Xèo xèo!
Khe nứt lan tràn dưới đất bỗng phun máu lên, màu tím, màu đỏ, màu trắng, màu xanh, máu đủ màu ẩn chứa khủng bố bị giọt máu vàng dẫn dắt không ngừng từ lòng đất tuôn trào lên, vèo một tiếng bay lên quấn quanh giọt máu vàng, xoay tít càng lúc càng nhanh.
Giọt máu màu vàng dần biến lớn như kén tằm, sau cùng rơi xuống, chui vào trong Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Một tiếng động kỳ dị phát ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên, dường như đang hưởng thụ hoặc là rất dễ chịu.
Lãnh địa Quỷ tộc.
Đám người Quỷ Tộc Chúa Tể sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Cánh tay phải của U Huyền Chúa Tể bị chém đứt lúc đánh nhau với Chúa Tể, y không làm cánh tay mọc lại mà nhìn chằm chằm vào nó, dường như đang khắc ghi thù hận này.
- Mị Bà, ngươi may mắn lắm, được một món thần vật, chúng ta không được cái quái gì.
Ảnh Sơn Chúa Tể tức muốn khùng lên, xúc động muốn chém chết Mị Bà.
Nhưng việc đã thỏa thuận từ trước, không thể hối hận.
Ảnh Sơn Chúa Tể không ngờ Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật hấp dẫn nhiều Chúa Tể tìm tới như vậy.
Chúa Tể tranh cướp thần vật với bọn họ đều vô cùng cường đại, không phải Chúa Tể mới thăng cấp.
Mị Bà cười, bởi vì tâm tình quá tốt nên khuôn mặt giữ nét quyến rũ lâu hơn.
Chúa Tể có sức chịu đựng rất mạnh, không bị Mị Bà dụ dỗ, nếu là người bình thường thì khó cưỡng lại được.
Quỷ Tộc Chúa Tể âm u nói:
- Thật đáng ghét, lần này phun trào mười tám món thần vật đều bị chia cắt, bên chúng ta chỉ có Mị Bà lấy được. E rằng không lâu sau đám người kia sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn
Quỷ Tộc Chúa Tể cực kỳ không cam lòng.
Bọn họ không ngờ Mị Bà lấy được thần vật, ai mà ngờ nàng chẳng tốn công sức, nhẹ nhàng mà đơn giản chiếm được thần vật.
Mị Bà nói:
- Trong cuộc tranh cướp lần này có hai mươi Chúa Tể chết, thật sự là quá khốc liệt.
Chúa Tể là tồn tại mạnh nhất ở thượng giới, sinh mệnh lâu dài đến không giới hạn.
Nào ngờ tranh cướp thần vật làm hai mươi Chúa Tể chết, không còn thần hồn, muốn đầu thai cũng không thể.
Điều này đủ để chứng minh chiến đấu kịch liệt dường nào.
Sắc mặt của U Huyền Chúa Tể chợt biến đổi:
- Chờ một chút, các ngươi có cảm giác không thích hợp?
Trong không khí có mùi máu tanh nồng và hơi hôi.
Quỷ Tộc Chúa Tể nhìn về phía phương xa, sau đó lớn chuyện.
Mây đen bao phủ phương xa, đó là oán khí ngưng tụ đến phá tan thiên địa.
- Nguy rồi!
Quỷ Tộc Chúa Tể nói xong biến mất tại chỗ, lao đi xa.
Y cảm giác lãnh địa Quỷ tộc xảy ra chuyện gì rồi.
U Huyền Chúa Tể nói:
- Đi, đi xem một chút.
Khi mọi người đến hiện trường, dù bọn họ là Chúa Tể cũng bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người, có thể nói là không dám tin.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mị Bà là nữ giới, nhìn mảnh vụn xác chết đầy đất thì mình tái nhợt.
Đám người không nói gì, đã hóa đá.
Đột nhiên, Quỷ Tộc Chúa Tể tức giận gầm rống kinh thiên động địa:
- A! Khốn kiếp! Ai làm, rốt cuộc là ai!?
Quỷ Tộc Chúa Tể giận điên lên.
Đệ tử Quỷ tộc canh giữ khe hở không gian đã chết hết, Quỷ Tộc Chúa Tể còn ngửi được mùi nước thánh của Quỷ tộc, không thể nào, đây rốt cuộc là ai làm?
Ai có năng lực này?
Không lẽ là Chúa Tể?
Nhưng cũng không thể, Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật, hầu hết Chúa Tể thượng giới đều đi cướp giật thần vật, sao có thể đến Quỷ tộc giết người của y?
Mị Bà nhìn xác chết chất thành đống phía xa:
- Người của ta chết rồi.
Đó là người của nàng, người của nàng!
- Người của ta cũng chết.
Đám người U Huyền Chúa Tể ngạc nhiên, lâu rồi chưa từng xảy ra việc khiến bọn họ không dám tin như vậy.
Có kẻ tru diệt người của bọn họ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Toàn bộ bị lột sạch quần áo, ngay cả trữ vật giới chỉ cũng không chừa lại.
Xác chết bị đập nát bấy, chia năm xẻ bảy, thủ đoạn quá tàn nhẫn, tàn nhẫn còn hơn bọn họ.
Một Chúa Tể nhìn quanh, khi thấy tảng đá cắm ở khe hở không gian thì hét to:
- Tất cả đến đây, có biến!
Quỷ Tộc Chúa Tể đang ở bờ vực bùng nổ, nghe tiếng kêu liền lao đến.
Khi Mị Bà thấy chữ trên tảng đá thì mặt đen như nhọ nồi:
- Đây là . . .?
Mị Bà nổi giận:
- Dân bản xứ vực ngoại giới! Chó chết, chó! Lão nương muốn giết hết chúng!
Thiên địa xung quanh trở nên nặng nề.
Chúa Tể nổi giận, rất là khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận