Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1051: Cuối cùng vẫn phải chết chút người

Trong mật thất.
- Hưm, hình như có người muốn chơi chết ta đây, cảm giác này không thích hợp. Kỳ lạ, có đắc tội ai đâu.
Lâm Phàm đã tăng hết công pháp mình biết đến đẳng cấp viên mãn.
Tuy những công pháp này không cách nào so sánh với Thủy Ma Kinh, Phá Hoại nhưng ưu điểm là nhiều, trợ giúp lớn cho nội tình của Lâm Phàm.
- Tiêu hao nhiều điểm nhưng cũng có thu hoạch.
Hao bốn ức điểm tăng hết công pháp đã cướp về lên viên mãn, cấp bậc lực lượng tăng lên nhiều.
Ngạnh công chỉ có hai tác dụng, hoặc là tăng cường thân thể hoặc tăng mạnh lực lượng.
Về khống chế lực lượng thì toàn bộ vực ngoại giới hay thượng giới ít ai bằng hắn.
Nếu thượng giới cũng có Chúa Tể tu luyện ngạnh công thì siêu đáng sợ.
Cơ bắp phồng lên, trong mỗi khối cơ bắp ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố, tuy hỗn tạp nhưng không sao, biến tất cả thành nội tình, chẳng dính dáng nhiều đến bản thân.
Năm ngón tay bấu mặt đất, nhấn nhẹ không gồng sức.
Răng rắc!
Mặt đất rạn nứt, nếu Lâm Phàm không rút tay về kịp thì Vô Địch phong đã thành hố sâu.
Đây là mật thất do lão sư chế tạo, độ cứng rất cao, Lâm Phàm từng muốn phá hoại nhưng rất khó khăn, giờ cuối cùng đã làm được.
Lâm Phàm cười nói:
- Pháp tắc lực lượng, nếu ngươi không chủ động dung nhập vào lực lượng của ta mà giữ lại thần trí thì có lẽ đã sợ đến nổ rồi.
Lâm Phàm từng lĩnh ngộ pháp tắc lực lượng, dựa vào nó lĩnh ngộ trái tim lực lượng ngưng tụ trong người, đến nay trái tim lực lượng đã bị Lâm Phàm luyện hóa, tất cả trở thành lực lượng trong cơ thể.
Đột phá đến Thế Giới cảnh cũng là thế giới mạnh nhất, lấy lực mở ra thế giới thì mạnh hơn người khác gấp vô số lần.
- Rút thăm trúng thưởng . . .
Còn dư gần năm ức điểm, Lâm Phàm muốn rút thăm trúng thưởng, nhưng rất nhanh từ bỏ ý định này.
Rút thưởng là một con đường không lối về, sau khi chìm đắm vào sẽ chết không chỗ chôn.
Không dễ kiếm điểm, càng không dễ kiếm công pháp, tiết kiệm tăng tu vi lên Thế Giới cảnh là tốt nhất.
Theo tình huống lúc trước, nếu Lâm Phàm lên Thế Giới cảnh có lẽ sẽ xuất hiện rút thưởng mới, khi đó có thể rút đã tay.
Có khi xuất hiện buff càng mạnh thì sao?
Ý nghĩ rất tốt đẹp, không biết hiện thực sẽ như thế nào.
Lâm Phàm suy tư:
- Gần năm ức điểm . . .
Hay liên tục rút một trăm lần xem sao? Có một ngàn vạn điểm thôi, nếu rút được thứ tốt thì không chừng sẽ được niềm vui bất ngờ.
Rút thưởng dễ nghiện, vẫn cứ khiến người ta cảm thấy mình là thần may mắn, rút phát nào trúng phát đó.
Lâm Phàm quyết định làm thử:
- Mợ nó, cứ rút một trăm lần liên tục, nếu không được thứ gì thì chặt tay!
- Rút thăm trúng thưởng!
[Tiêu hao một ngàn vạn điểm.
Rút trúng hồng kim rút thăm trúng thưởng: . . .]
Số liệu không ngừng lấp lóe.
Vật phẩm rút thưởng có đủ màu đủ hình dạng.
Nhưng đều rất rác rưởi, nhiều lần không rút trúng, tay đen kinh.
Lâm Phàm tuyệt vọng:
- Trời ạ, một ngàn vạn điểm đổ xuống sông xuống biển, không nổi lên bong bóng nữa là.
Hắn biết rút thưởng rất khó, dựa vào vận may, nhưng đen gì đen dữ.
- Chết tiệt!
Lâm Phàm giộng tay xuống đất trút ra lòng bực tức, thật khiến người khó chịu.
Thế này là sao?
Không có một món đồ dùng được, toàn rút trúng rác rưởi, đặt ở tông môn cũng không tính là đồ tốt.
Lâm Phàm nhủ thầm:
- Hay lại rút thêm một lần?
Hắn tạm thời nảy ra ý đó.
Keng!
Kiếm Thái Hoàng ra khỏi vỏ chặt tay phải.
Xoẹt!
Tay phải bị cắt đứt.
- Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, thời cơ còn chưa tới, lại rút thăm nữa là chặt tay!
Lâm Phàm có chút tâm đắc, rút thưởng không thể ỷ vào có nhiều điểm thì tùy ý làm càn.
Nếu không sẽ được rút thưởng dạy mình như thế nào làm người.
Gần năm ức điểm dù nhiều nhưng chỉ được năm ngàn lần liên tục rút, tiêu hao rất nhanh, trong chớp mắt là biến mất hết.
Hắn không phải dân cờ bạc, nếu là dân cờ bạc sẽ không nói nhiều, chắc chắn dùng gần năm ức điểm vào việc rút thăm trúng thưởng.
Không trúng cái gì thì ra ngoài kiếm điểm tiếp.
Nhưng Thế Giới cảnh còn đang chờ đợi, Lâm Phàm không muốn lãng phí dễ dàng như vậy.
Một kiếm cắt chết mình.
Mười giây sau.
Tinh khí thần đến dỉnh, hoàn mỹ phục hồi lại.
- Chó chết, bị lừa một ngàn vạn điểm, nếu giữ lại thì có thể tăng một môn công pháp bình thường lên viên mãn rồi, lãng phí, phá sản!
Lâm Phàm hối hận vô cùng, nói sao thì hắn cũng là trùm của thời đại mới, dù rút thăm trúng thưởng hố cũng không thể hố như vậy.
Nếu giống lần đầu tiên rút thăm trúng thưởng thì tuyệt biết bao, mới vô đã được buff vĩnh hằng thân bất tử. Giờ thì hay rồi, dụ người ta nghiện, chơi ác không hố chết người không đền mạng.
Thanh đồng rút thăm trúng thưởng có thể ra buff cấp vĩnh hằng, hoàn toàn là gạt người.
Trước kia khác, bây giờ khác.
Lâm Phàm đã hiểu thấu, hố rất sâu, không sợ ngươi có nhiều điểm, chỉ cần ngươi thiếu não đổ hết vào là ăn ngươi không nhả.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá mật thất, hít sâu không khí mới mẻ bên ngoài, cảm giác thoải mái rất nhiều.
- Nội tình lại tăng mạnh nhiều, khoảng cách Thế Giới cảnh cũng không xa.
Lâm Phàm có lòng tin trong khoảng thời gian ngắn tăng tu vi lên đến Thế Giới cảnh.
Bây giờ đã biết cường giả thượng giới mạnh nhất là Chúa Tể cảnh.
Hắn cùng Chúa Tể cảnh chênh lệch hơi lớn.
Đối mặt loại cường giả này thì Lâm Phàm còn rất nhỏ bé, chờ hắn tăng lên tới Thế Giới cảnh, dù là cường giả Chúa Tể cảnh cũng không lọt vào mắt của hắn.
Chênh lệch giữa Thế Giới cảnh và Chúa Tể cảnh rất khủng bố, nhưng hắn tin tưởng con đường của mình, lực lượng là điểm cuối của tất cả, tăng lên cấp bậc nhất định sẽ bộc phát ra uy thế kinh khủng khiếp.
Trong trữ vật giới chỉ có động tĩnh.
Lâm Phàm lấy tờ giấy vàng ra, liên lạc với người xét duyệt Tri Tri Điểu, xem tình hình thì đối phương hơi nóng nảy.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu hoảng hốt nói, dường như trải qua việc đáng sợ nào đó:
- Tông sư, xảy ra chuyện!
- Như thế nào?
Lâm Phàm thắc mắc, sau đó hỏi:
- Ngươi đừng nói với bản phong chủ là các Chúa Tể thượng giới đến vực ngoại giới.
Nếu đúng vậy thì chơi lớn.
Nhưng không thể nào, theo tình huống bình thường thì trùm luôn ra sân vào phút cuối, trước đó điều động các tiểu đệ đến phá, tiểu đệ bị đánh chết thì có tiểu đệ bậc trung đến nhận gậy, cho đến cuối cùng hết cách rồi trùm mới bá khí ra sân.
Không lẽ thay đổi tiết tấu? Tình huống khác với điều hắn biết?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu bàng hoàng nói:
- Đúng rồi đấy tông sư, chuyện là như vầy, có rất nhiều cường giả từ thượng giới đến, bọn họ gọi những người này là Chúa Tể. Thật sự rất khủng bố, phất tay là biến tông môn không phục thành tro tàn, không chừa cặn, không có chút sức chống cự. Còn có mấy Chúa Tể cứ tìm tông sư, đã diệt không ít tông môn.
Siêu khủng bố.
Nếu không thấy tận mắt thì không tin được sẽ có người cường đại như thế.
- Tìm bản phong chủ?
Lâm Phàm suy nghĩ, ai tìm hắn? Dạo này hắn có kiếm chuyện gì đâu.
À phải rồi, đoạn thời gian trước diệt ít người ở trước miệng khe hở thôi mà, không đến mức đó chứ?
Với Chúa Tể chắc chắn là việc nhỏ, sao có thể nói đến là đến, địa vị cao như vậy không thể để ý chuyện nhỏ nhặt thế.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Đúng là đến tìm tông sư, trong đó có một người tự xưng là Quỷ Tộc Chúa Tể, nói muốn chém tông sư ra muôn mảnh, nghiền xương thành tro.
Tri Tri Điểu bọn họ đang định ẩn thế không ra, không hỏi mấy chuyện này nữa, rất nguy hiểm.
Vực ngoại giới dung hợp, Tri Tri Điểu đã tích lũy tài phú, chưa từng tranh bá, cho nên cho tới nay đều bình an vô sự.
Nhưng tình huống lúc này thì khác.
Quá nhiều Chúa Tể buông xuống, lực lượng khủng bố đến cực hạn, có xu hướng khống chế vực ngoại giới.
Nếu bị Chúa Tể phát hiện Tri Tri Điểu tồn tại thì khó đoán hậu quả.
Lâm Phàm sợ ngây người:
- Cuồng vậy sao?
Người gì cuồng quá, nói muốn nghiền xương hắn thành tro, nếu dám thề kiểu đó trước mặt hắn thì mới thật sự cuồng chứ không phải nói ngoài miệng.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu hỏi:
- Ừ, đúng là cuồng vậy đấy, tông sư nói xem nên làm gì trong tình huống hiện giờ?
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- À, thôi, ngươi thông báo với họ thay bản phong chủ, bản phong chủ ở ngay đây, kêu bọn họ cứ tìm tới. Họ đã đến, nếu không gặp một lần thì không hay. Bản phong chủ cũng rất muốn biết bọn họ cuồng vọng cỡ nào.
Tuy thực lực còn chưa tới Thế Giới cảnh nhưng hắn không sợ chút nào.
Lâm Phàm có thể lớn tiếng hét trước mặt đám Chúa Tể rằng: Bản phong chủ không sợ!
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nghi ngờ hỏi:
- Tông sư có chắc không?
Không đùa chứ?
Tuy tông sư rất mạnh nhưng so với Chúa Tể thì còn kém một chút.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Ngươi thấy bản phong chủ giống nói giỡn không? À phải rồi, hãy tuyên truyền cho bản phong chủ, nói là bản phong chủ làm thịt người dưới tay nhóm Quỷ Tộc Chúa Tể, bọn họ muốn tới báo thù thì đưa địa chỉ tông môn cho họ.
Lâm Phàm quyết định rồi.
Cuối cùng sẽ phải chết ít người, không lấy được điểm cũng không sao.
Các Chúa Tể đã đến vực ngoại giới, không thể làm từ từ nữa, phải bước đầu tiên trấn hết Chúa Tể, truyền bá uy danh của mình ra ngoài.
Chứ không thì ai đều đến Viêm Hoa tông làm càn, rất phiền phức.
Nếu thành công thì xem như giả làm núi dựa cho vực ngoại giới, dù đám Chúa Tể có ý tưởng cũng không dám làm quá mức.
Bởi vì hắn có vận rủi cuồn cuộn, đủ để diệt Chúa Tể.
Tiếc rằng chết vài Chúa Tể mà không nhổ được cọng lông nào, không cảm nhận niềm vui sướng khi chiến đấu, loại cảm giác này hơi khó chịu.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu khó tin hỏi:
- Tông sư không bị điên chứ?
Gã nghĩ rất nhiều khả năng nhưng không ngờ tông sư chủ động lộ ra địa chỉ, có khác nào dẫn sói vào nhà.
Lâm Phàm nói:
- Điên gì, cứ làm theo lời của bản phong chủ.
Ban đầu Lâm Phàm định từ từ chơi với các Chúa Tể, nhưng bọn họ không phối hợp, không làm theo kịch bản, không điều động tiểu đệ đến ngược lại tự mình buông xuống, căn bản không cho người ta đường sống.
Nếu không dùng vận rủi cuồn cuộn thì không còn cách nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận