Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1052: Ngày khiến người tuyệt vọng

Với người xét duyệt Tri Tri Điểu, nếu để gã ở trước mặt tông sư thì chắc chắn đã xẻ đầu tông sư ra nhìn bên trong rốt cuộc có thứ gì rồi.
Có thể đừng bá đạo như vậy được không?
Hù người ta sợ chết khiếp.
Hết cách, tông sư đã nói như vậy thì biết làm sao hơn?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu gặn hỏi nhiều lần:
- Tông sư có chắc không?
Đừng để tông sư nói chơi mà gã tin thật.
- Xác định, ngươi làm đúng theo lời bản phong chủ nói là được.
Lâm Phàm đã nghĩ kỹ, chỉ có làm như vậy, một gậy đập tan nát Chúa Tể mới đẹp.
Tổng bộ Tri Tri Điểu.
Công chúa Tri Tri Điểu hỏi thăm:
- Tông sư nói thế nào?
Nàng vẫn muốn đi ra ngoài tìm tông sư, muốn nhìn thần tượng của mình, nhưng hiện nay bên ngoài quá nguy hiểm.
Không đơn giản là cần đối mặt kẻ xâm nhập, còn phải cẩn thận thế lực tông môn đầu vào kẻ xâm nhập.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nhức đầu nói:
- Không biết tông sư nghĩ sao nữa, hình như muốn đấu cứng với Chúa Tể thượng giới, đành làm theo yêu cầu của tông sư.
Tông sư đã ngừng đăng Đan Giới Chi Chủ, ngẫu nhiên có người giục bài, nhưng đa số người vắt óc nghĩ cách sống sót trong nguy cơ lần này.
Vẻ mặt công chúa Tri Tri Điểu ngạc nhiên, không tin được, nàng cũng không biết tại sao tông sư phải làm như thế.
Công chúa Tri Tri Điểu lo lắng hỏi:
- Tông sư sẽ không chết chứ?
Nàng không hy vọng tông sư chết trong tay kẻ xâm nhập.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu trầm giọng nói:
- Không biết, nhưng ta đoán chừng chín chết một sống.
Mỗi tội thực lực của gã không cao, không giúp được gì, chỉ có thể làm theo lời dặn của tông sư là bắt đầu truyền bá tin tức.
Vô Địch phong.
Người theo Thanh Oa học tập thuật luyện đan phát hiện sắc mặt của Oa Sư hơi lạ, lo lắng hỏi:
- Oa Sư làm sao vậy?
Thanh Oa cầm cây thước dạy đám người luyện đan, đột nhiên tay ếch thả lỏng, cây thước rớt xuống đất.
Thanh Oa bần thần lẩm bẩm:
- Không thể nào! Hơi thở này rất quen thuộc, nhiều hơi thở quen lắm, tới hết rồi. Sao gấp thế, không thể nào tập thể buông xuống nhanh vậy được!
Thanh Oa không dám tin.
Vực ngoại giới dung hợp, đường hầm thượng giới mở ra, cho đến nay không thể nào có Chúa Tể giáng xuống, bởi vì không cần thiết. Chờ đến phút cuối thì các Chúa Tể mới tỏa ánh sáng thần thánh bao phủ toàn bộ vực ngoại giới.
- Đừng nói là kẻ bỏ mạng lại vời rắc rối to.
Thanh Oa rất nghi ngờ, trừ kẻ bỏ mạng ra trong vực ngoại giới còn ai có bản lĩnh lớn như vậy?
Nó không thể lộ ra bản thân, vì có Chúa Tể quen thuộc, nếu bị họ biết bộ dạng hiện tại của nó, bị cười là chuyện nhỏ, chỉ sợ họ bắt trói nó, càng tàn nhẫn hơn thì rút thần hồn của nó ra, thực nghiệm biến thái.
Chợt có giọng nói vang lên:
- Các vị sư đệ, sư muội trong thời gian này đừng ra ngoài, sẽ có cường giả đến Viêm Hoa tông chúng ta. Nhưng đừng lo, miễn các ngươi đừng ra ngoài, hoạt động như bình thường là được.
Giọng của Lâm Phàm vang khắp Viêm Hoa tông, chui vào tai mỗi đệ tử.
- Quả nhiên.
Thanh Oa biết ngay là kẻ bỏ mạng gây họa, chứ không thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Các Luyện Đan Đại Sư xúm lại hỏi:
- Oa Sư, quả nhiên cái gì? Có phải là chúng ta lại sắp xảy ra chuyện rồi?
Bọn họ chìm đắm trong đan dược, ít khi hỏi việc tông môn, nhưng thấy Thanh Oa lo lắng làm họ tưởng rằng xảy ra chuyện gì ghê gớm.
Thanh Oa bi thương tuyệt vọng nói:
- Xảy ra chuyện hay không chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy sao? Có cường giả tới, xong đời.
Nó cảm thấy đã khốn khổ lắm rồi, vì sao còn đối xử với nó như vậy?
Dù trở thành thú nuôi của người khác cũng nên bảo đảm hòa bình cho nó chứ, cho nó thời gian từ từ phát triển.
Nhưng hôm nay thì sao, hòa bình ở đâu?
Suốt ngày phập phồng lo sợ, sợ nơi này bị người diệt tông, nó từng là Cửu Hoang Thần Sư, tung hoành thiên địa, sao có thể đột ngột chết uổng tại đây?
- Ài.
Thanh Oa không muốn nhiều lời.
Hết thảy đều là số phận.
Nếu năm xưa nó yên ổn trong Vạn Quật Thâm Uyên, không bị kẻ bỏ mạng phát hiện thì có lẽ tình cảnh đã khác.
Nhưng mà . . . thôi, không nói nữa, đã đến mức này rồi.
- Oa Sư, không cần quá lo lắng, chỉ cần có Lâm phong chủ ở thì tuyệt đối không có vấn đề.
Đám Luyện Đan Đại Sư rất tin tưởng Lâm Phàm nên không sợ hãi chút nào.
Thanh Oa nhìn đám nhóc tội nghiệp, câm nín.
Một đám tội nghiệp không hiểu về Chúa Tể, có lẽ đợi khi Chúa Tể buông xuống họ mới hiểu sự đáng sợ của Chúa Tể.
Tri Tri Điểu rải rác đến các ngóc ngách vực ngoại giới.
Nhiều tông môn trở thành thế lực phụ thuộc của Chúa Tể, trong thế lực giống nhau thì vực ngoại giới thuộc cấp thấp nhất, không có tôn nghiêm nhất.
Nhưng thế lực vực ngoại giới xem đây là vinh dự, với họ thì được trở thành thế lực phụ thuộc của Chúa Tể là sự tiến bộ.
Một bóng dáng to lớn đứng trong tông môn đã trở thành phế tích.
Tri Tri Điểu bay tới, thả tin tức quắp trong móng vuốt xuống.
Chúa Tể này hơi thắc mắc nhìn Tri Tri Điểu bay xa:
- Đây là vật gì?
Nó tới gần gã, không bị uy thế của gã nghiền ép, hơi thú vị.
Năm ngón tay bóp.
Bùm!
Hư không vị trí Tri Tri Điểu bay đi chợt nổ, nhưng chốc lát sau Tri Tri Điểu lành lặn bay lượn, làm Chúa Tể rất ngạc nhiên.
Chúa Tể nở nụ cười:
- Hơi thú vị.
Tuy vực ngoại giới hơi yếu nhưng có thứ mà thượng giới bọn họ không có, như con chim nhỏ kỳ lạ vừa rồi, rất lạ.
Chúa Tể mở trang giấy ra, xem nội dung làm gã biến sắc mặt nói:
- Can đảm lắm, rất có gan, dám giết thuộc hạ của Quỷ Tộc Chúa Tể, U Huyền Chúa Tể và mấy vị Chúa Tể, còn lên tiếng nữa, dân bản xứ này thật ghê gớm.
Gã buông xuống vực ngoại giới, hủy diệt rất nhiều tông môn, dù dân bản xứ muốn thần phục cũng bị gã bỏ qua. Chẳng qua là con kiến, tụ tập thành đàn vẫn chỉ là kiến, không có gì khác nhau.
- Đi xem thử dân bản xứ này có bản lĩnh gì ngăn cản mấy vị Chúa Tể.
Dứt lời, Chúa Tể lao đi xa, tìm theo địa chỉ trên tờ giấy, xem thử dân bản xứ kia có bản lĩnh gì.
Nhóm người Quỷ Tộc Chúa Tể từ khe hở buông xuống.
Khi đến vực ngoại giới, Quỷ Tộc Chúa Tể lộ vẻ mặt khinh thường.
Vực ngoại giới đáng thương, đẳng cấp lực lượng quá thấp.
Nhưng bọn họ vĩnh viễn không bao giờ quên kẻ đáng giận kia.
Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, dù chết cũng quyết tìm ra tên này, sau đó chặt ra từng khúc.
Tri Tri Điểu bay lượn, bay tới trên đầu các Chúa Tể, thả trang giấy xuống.
Bộp!
Tờ giấy nặng nề rớt xuống đất, Ảnh Sơn Chúa Tể hút vào tay, lật sơ qua, biểu tình dần cực kỳ khó xem, bàn tay siết chặt tờ giấy, lửa giận sắp xuyên thấu thân thể đốt cháy bầu trời.
Mị Bà hỏi:
- Có chuyện gì?
Các cô nương trong tay nàng bị người tàn nhẫn đánh chết, trong lòng nàng rất tức giận. Bọn họ đều là tài nguyên của nàng, chết một người đã tiếc đứt ruột, tập thể chết trong lãnh địa Quỷ tộc hỏi sao nàng nhịn được?
Ảnh Sơn Chúa Tể ném tờ giấy cho bọn họ:
- Tự các ngươi xem đi.
Mỗi Chúa Tể xem qua đều rực cháy lửa giận không nhỏ hơn Ảnh Sơn Chúa Tể.
Lửa giận của Quỷ Tộc Chúa Tể bốc cháy dữ dội hơn mọi người.
Quỷ Tộc Chúa Tể mất mát nặng nhất, chết thuộc hạ thì thôi đi, còn tiêu hao nước thánh Quỷ tộc, không biết lý do vì đâu. Ngẫm lại không hốt được cái gì trong Nguyên Tổ Thâm Uyên là Quỷ Tộc Chúa Tể càng tức chết.
Quỷ Tộc Chúa Tể rít qua kẽ răng:
- Đi, ta muốn nghiền xương của hắn thành tro!
Vô Địch phong.
Lâm Phàm nằm trên ghế dài chờ đợi các Chúa Tể đến.
Thời gian chờ đợi thật chán.
- Hít sâu . . .
Lâm Phàm nhớ bài học tông chủ dạy, cảm ngộ bình yên, lần trước hắn thử cảm nhận nhưng không cảm giác được gì, hắn hơi không phục.
Lữ Khải Minh nói với hắn rằng tông chủ rất lợi hại, chỉ vung tay một cái là nhóm kẻ xâm nhập biến mất liền.
Lâm Phàm suy nghĩ tông chủ ghê gớm vậy sao? Hắn luôn nghi ngờ.
Nhưng sư đệ không thể nào lừa gạt hắn, vậy tức là chuyện này có thật.
Nhưng khỏi nhìn cũng biết thực lực của tông chủ yếu xìu, nếu không phải là tông chủ nhà mình thì Lâm Phàm rất muốn nói sao cho kẻ yếu vậy lên làm tông chủ?
Nhưng người yếu nhớt đó có thực lực đánh đuổi kẻ xâm nhập, chắc chắn liên quan cái gọi là ‘bình yên’.
Nên trong thời gian rảnh Lâm Phàm lại thí nghiệm, tiếc rằng vô ích.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Rốt cuộc là tông chủ nói là thật hay ta thật sự là đồ ngốc, thật sự tin tưởng vào cách nói này?
Lâm Phàm không rõ đây là sao nữa.
- Thôi, tiếp tục thí nghiệm thử xem, có lẽ mới rồi hít sâu chưa đủ.
Dù sao dư dả thời gian, cảm nhận bình yên mà tông chủ nói cũng không mất mát gì.
Thánh Đường tông.
Đán Ác Quân Chủ xem nội dung Tri Tri Điểu, hoảng sợ nói:
- Trời ơi, trời ạ, Thánh Chủ, tiểu tử Viêm Hoa tông bị điên rồi! Chúng ta mau rút thôi, ở lại đây sẽ chết mất!
Lúc đầu đối với Thánh Đường tông thì dựa vào Viêm Hoa tông, có đại nhân vật che chở thì có thể yên tâm phát triển.
Nhưng càng về sau bọn họ mới phát hiện phát triển cái quái gì, đệ tử nữ trong tông môn sắp bị đám đệ tử Viêm Hoa tông hốt về nhà hết, để lại một đám độc thân.
Đổ Thánh Thần Trật dẫn dắt các đệ tử đi hướng vực sâu đánh bạc tội ác, đã hoàn toàn chìm đắm, không cá cược là chán đời.
Thần Phạt Quân Chủ nhìn Đán Ác Quân Chủ, bất mãn nói:
- Bình tĩnh!
Làm quân chủ của Thánh Đường tông nhưng hoảng hốt như vậy đúng là sỉ nhục.
Thánh Chủ sắc mặt âm trầm nói:
- Thần Trật, Lôi Đình, Chế Tài đã đi đâu?
Đán Ác Quân Chủ bi thương nói:
- Thưa Thánh Chủ, Thần Trật ở địa bàn của mình mang theo các đệ tử đánh cược. Lôi Đình thì không biết đi đâu. Chế Tài đang răn dạy đệ tử, không phải ta đại nghịch bất đạo mà vì ta cảm giác Thánh Đường tông chúng ta đã hoàn toàn xuống dốc.
Đán Ác Quân Chủ từng vuốt mông ngựa Thánh Chủ vì chờ có ngày Thánh Chủ thoái vị, cho y lên ngôi.
Nhưng tình huống bây giờ đừng nói lên ngôi, ở lại Thánh Đường tông là đối mặt nguy cơ to lớn.
Cái tên trong Viêm Hoa tông rất biết gây chuyện, lần này chọc vào việc kinh người.
Thánh Chủ bi thương, hốc mắt ướt át:
- Ài, tông môn bất hạnh.
Thánh Đường tông từng cường đại biết bao, ai ngờ phát triển thành tình trạng khiến người tuyệt vọng dường nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận