Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1053: Nể mặt Huyết Ma Đế này

Đán Ác Quân Chủ nói nghiêm trọng như vậy thì Thánh Chủ còn biết làm gì hơn.
Mục đích của cường giả là Viêm Hoa tông, nếu đi ngang qua Thánh Đường tông, nhìn bọn họ không vừa mắt rồi tiện tay giải quyết thì chẳng phải là bi kịch?
Thần Phạt Quân Chủ nói:
- Thánh Chủ, tránh qua hôm nay không tránh khỏi ngày mai. Tình huống của vực ngoại giới thế nào thì đã phô bày cả rồi, chúng ta trừ ở đây ra còn có thể đi đâu? Nếu Viêm Hoa tông bị diệt thì chúng ta cũng tuyệt đối sống không được. Còn về từ bỏ tông môn chạy trốn tới chỗ khác thì thành chó nhà có tang, ta không làm được, dù chết cũng phải chết trong tông môn!
Thánh Chủ gật gù đồng ý, đúng là vậy, có thể chạy đi đâu chứ?
Đán Ác Quân Chủ nói:
- Thần Phạt, ngươi nói gì thế? Làm vậy có khác nào chờ chết? Ta thì thấy mau tập hợp đệ tử chạy trốn, nếu Viêm Hoa tông né qua kiếp này thì chúng ta trở về, có khác gì đâu?
Đán Ác Quân Chủ cảm thấy nói chuyện với người thật mệt, bọn họ nghe không hiểu hay sao thế này.
Có chút ánh mắt kiến thức đều hiểu tình hình bây giờ là nguy hiểm đã đến, nếu bị phát hiện chỉ có đường chết.
Thánh Chủ nói:
- Thần Phạt nói rất đúng, là ta làm Thánh Chủ mà bất lực, khiến Thánh Đường tông cho tới nay luôn tránh né. Lần này không tránh được, tông môn phát triển đến bây giờ, trách nhiệm của ta lớn nhất. Trong các ngươi nếu có ai muốn đi thì cứ đi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng cùng tông môn sống còn!
Đán Ác Quân Chủ nhức đầu, tình hình này hơi khó giải quyết.
Đán Ác Quân Chủ phát hiện mọi người cùng nhìn mình, y xua tay:
- Nhìn ta làm gì? Ta nói những điều đó vì không muốn các ngươi chết, các ngươi cho rằng Đán Ác này là hạng người ham sống sợ chết hay sao? Ta nói cho các ngươi biết, ta chắc chắn không đi, các ngươi có ai muốn đi thì đi trước, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, sẽ chết người.
Thánh Chủ vui mừng mỉm cười.
Thần Phạt cũng cười:
- Đán Ác, nhiều năm qua đây là lần duy nhất ngươi nói tiếng người.
Đán Ác Quân Chủ bất mãn càu nhàu:
- Ăn nói kiểu gì thế hả Thần Phạt? Ta làm gì đắc tội ngươi mà mắng người?
Thánh Chủ vốn không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, nhưng khoảnh khắc này y phát hiện hy vọng luôn tồn tại, có lẽ tông môn còn cơ may cứu về.
Thần Phạt Quân Chủ nói:
- Không mắng ngươi.
Trước kia Thần Phạt Quân Chủ thấy Đán Ác Quân Chủ gai mắt, nhưng vừa rồi bỗng thấy y thuận mắt rất nhiều.
Phương xa.
Thần Trật cá cược, cảnh tượng rất đồ sộ, nhiều đệ tử tham gia vào, mình trần vung tay la hét. Thần Trật không quan tâm chuyện bên ngoài, nói theo lời của gã thì dù chết cũng phải chết trên chiếu bạc.
Chế Tài đứng gần đó chửi xối xả một đám đệ tử, không có đạo lý lớn gì, chẳng mang chút thành phần thuyết giáo, chỉ có một chữ:
Chửi!
Đám đệ tử bị rủa xả tức run người, nhưng không dám cãi lại, người trước mắt là quân chủ, nếu chống cự thì không biết sẽ chết như thế nào.
Cho nên chỉ có thể chịu đựng, nghe tai trái, ra tai phải, còn phải nhẫn nhịn Chế Tài Quân Chủ nói tràng giang đại hải phun nước miếng.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- Còn chưa tới sao?
Theo tình huống bình thường thì các Chúa Tể nên đến trong mấy ngày nay, nhưng nhìn tình hình thì không có động tĩnh gì.
- Lâm phong chủ, nói thật thì nắm chắc không lớn.
Cửu Sắc lão tổ ở bên cạnh giả bộ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng hoảng muốn chết.
Lúc Cửu Sắc lão tổ đọc bản tin Tri Tri Điểu thì sợ ngây người.
Lâm phong chủ rốt cuộc làm cái gì? Tại sao lộ ra địa chỉ tông môn, kêu đối phương đến?
Bọn họ đều là Chúa Tể!
Lâm Phàm nói:
- Cái đó khó nói, nhưng Cửu Sắc lão tổ nói cho bản phong chủ biết, ngươi muốn sống hay chết?
Cửu Sắc lão tổ rít gào:
- Còn phải hỏi? Lão phu chưa sống đủ!
Nếu người bình thường hỏi lão câu đó đã bị đấm chết tươi, nhưng người trước mắt là Lâm phong chủ, lão không có can đảm.
Lâm Phàm cười nói:
- Vậy thì tốt, cho bản phong chủ hai mươi viên đan dược, bản phong chủ bảo đảm lão tổ còn sống.
Các Chúa Tể chưa tới, kiếm điểm từ Cửu Sắc lão tổ vậy.
Cửu Sắc lão tổ không còn niềm vui muốn sống:
- Thôi để lão phu chết cho rồi.
Còn lâu lão mới mắc mưu của tiểu tử này.
Trong lòng Cửu Sắc lão tổ yên ổn hơn nhiều, xem ra nắm chắc rất lớn.
Cũng đúng, sao Lâm phong chủ có thể làm việc không nắm chắc chứ, dù gì là tông môn của hắn, không lẽ hắn hại tông môn nhà mình?
Thiên địa phía xa chấn động, dần dần có uy thế kinh khủng giống như thủy triều đổ xô từng đợt.
Lâm Phàm đứng dậy:
- Đến rồi.
Cảm ngộ bình yên mấy ngày mà không mò được gì.
Cửu Sắc lão tổ giật mình kêu lên:
- Tới rồi?
Nỗi sợ Chúa Tể của lão tồn tại trong tưởng tượng, lão biết người tới tuyệt đối là cường giả trong cường giả, những kẻ từng đụng độ không cách nào so sánh được.
Đế Thiên cảnh đã đánh cho lão kêu phụ gọi mẫu, Chúa Tể cảnh cường đại hơn Đế Thiên cảnh càng miễn bàn, có lẽ khủng bố đến không thể hình dung.
Tình cảnh của Thánh Đường tông không được tốt lắm.
Các Chúa Tể uy thế rất khủng bố, khí thế rất kinh người, dù chỉ đi ngang qua làm đám người Thánh Đường tông không ngóc đầu lên được.
Nhưng may mắn là các Chúa Tể căn bản không để mắt tới Thánh Đường tông, trong mắt đám người Quỷ Tộc Chúa Tể chỉ có Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, để họ gặp hắn là sẽ hành chết luôn.
Trán Thánh Chủ chảy mồ hôi lạnh:
- Quá kinh khủng!
Tự mình trải qua mới hiểu loại cảm giác này đáng sợ cỡ nào.
Viêm Hoa tông.
Huyết Ma Đế ngẩng đầu, chân mày nhíu chặt, y cảm nhận hơi thở quen thuộc.
Quỷ Tộc Chúa Tể!
U Huyền Chúa Tể!
Mị Bà!
. . .
Rất nhiều.
Trong đó có năm Chúa Tể tụ thành nhóm lao tới gần, bốn phía đều có Chúa Tể đến.
Huyết Ma Đế kinh ngạc kêu lên:
- Trời, sao tất cả đều đến?
Trong các Chúa Tể kéo tới có nhiều người quen, cùng thời đại với y. Cũng có nhiều Chúa Tể xa lạ, đều là mới thăng cấp trong vạn năm qua, tuy thực lực hơi yếu nhưng là luồng lực lượng không thể coi thường.
- Chơi lớn rồi.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Huyết Ma Đế.
Chưa thấy mặt Lâm Phàm nhưng đã nghe tiếng của hắn:
- Này, mấy vị Chúa Tể đến chậm quá, bản phong chủ ngồi chờ các ngươi dài cổ.
Người khác sợ hãi Chúa Tể, nhưng hắn không sợ chút nào.
Lâm Phàm bay lên, lao thẳng tới phương xa.
Giọng Quỷ Tộc Chúa Tể như chuông vang dội kinh thiên động địa:
- Lâm Phàm, ra đây chịu chết cho ta!
Sóng âm cuồng bạo đột nhiên khuếch tán, mặt đất không chịu nổi đã vỡ vụn.
Nhưng sóng âm truyền đến bên trên Viêm Hoa tông thì vô hình tan biến.
Từ đại điện tông chủ truyền ra giọng của tông chủ:
- Bình tĩnh.
Ba bóng dáng xuất hiện.
Tông chủ, Du Long, Mặc Kinh Chập.
Mặc Kinh Chập tiếc nuối nói:
- Tông chủ, ta mới cảm nhận được bình yên nhưng bị ngắt ngang.
Gã rất cần được tông chủ khen ngợi.
Từ khi Du Long tham gia vào đội cảm ngộ bình yên thì tình hình trở nên khác lạ, tông chủ luôn khen Du Long có thiên phú.
Mặc Kinh Chập tự nhận là thiên tài cực kỳ không phục.
Chết tiệt, Mặc Kinh Chập này kinh thiên động địa, đã từng có thể bỏ ra thời gian lâu đổi một môn công pháp trở nên mạnh hơn, sao có thể không bằng người khác.
Tông chủ lắc đầu tiếc nuối:
- Đừng hoảng, có cường giả đến đây, không thể bỏ mặc. Bọn họ quá táo bạo, bình yên không có duyên với bọn họ.
Lâm Phàm biết tình huống của tông môn, hơi tò mò về tông chủ.
Không lẽ đúng là không có thực lực nhưng thủ đoạn lợi hại?
Lâm Phàm không thèm để mắt tới năm vị Chúa Tể:
- Bản phong chủ ra rồi đây, năm ngươi mau lại đây.
Quỷ Tộc Chúa Tể tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen. Bọn họ kéo nhau đến mà tên này còn dám láo toét như thế.
- Lợi hại, dân bản xứ vực ngoại giới này kiêu ngạo ghê. Năm người nhóm Quỷ Đế đều đến mà hắn bình tĩnh như vậy, không biết có phải bị khùng không.
- Có chuyện gì? Dân bản xứ đã làm gì nhóm Quỷ Đế?
Một đám Chúa Tể đang xem kịch.
Chuyện không lợi, bọn họ tuyệt đối sẽ không ra tay.
Trong thời gian đi vào vực ngoại giới bọn họ đã được thấy dân bản xứ yếu cỡ nào, khiến người lười ra tay, thậm chí chán không muốn nô dịch.
Bọn họ không diệt sạch, đề phòng khiến thương thiên vực ngoại giới nổi giận đánh trả họ, chỉ cần lấy được thứ mình muốn là đủ rồi.
Oong!
Khi năm Chúa Tể lơ lửng trên trời, người họ tỏa ra uy thế làm hư không chịu không nổi đã vỡ vụn.
Năm người nhìn thấy Lâm Phàm liền nhận ra ngay:
- Là ngươi!
Đó là kẻ đi vào thượng giới liều mạng đổ máu với họ.
Lâm Phàm cười toe:
- Ừ, là bản phong chủ, lần thứ hai gặp mặt, sao? Có ý kiến gì?
Quỷ Tộc Chúa Tể tức giận hỏi:
- Ngươi giết người của ta?
Quỷ Tộc Chúa Tể không ngờ tên này thừa dịp bọn họ vắng mặt tru diệt người của mình, tội đáng chết vạn lần.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Chờ một chút, lời này nói có vấn đề! Chữ giết dùng không đúng, bản phong chủ từ vực ngoại giới đi vào thượng giới, nhìn thấy đám dân bản xứ, nhưng bản phong chủ không ra tay mà muốn giao lưu một phen, nào ngờ họ không thân thiện, tấn công trước, thật quá đáng, nên đành đưa bọn họ đi cải tạo, hy vọng biết hối cải.
Các Chúa Tể vây xem đã hiểu.
Người này rất càn rỡ.
Quỷ Đế không thể nhịn được nữa, lực lượng hùng hồn bộc phát từ thân thể:
- Chó chết, ta muốn ngươi chết!
Lâm Phàm thở dài, quả nhiên quá thô bạo, hết thuốc chữa.
Giọng Huyết Ma Đế chợt vang lên:
- Quỷ Đế, nể mặt ta, đừng gây chuyện ở đây.
Huyết Ma Đế không thể khoanh tay ngồi nhìn, đối mặt cường giả thế này chỉ có cường giả cũ như y ra mặt mới giải quyết được.
Quỷ Đế vốn định giận dữ mắng mỏ, không nể mặt ai hết. Nhưng khi thấy Huyết Ma Đế thì Quỷ Đế chợt nhận ra đối phương là ai.
Quỷ Đế kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi là Huyết Ma Đế . . . ?
Các Chúa Tể đều ngạc nhiên, không ngờ là Huyết Ma Đế.
Cái tên tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng đã biến mất rất lâu, sao có thể xuất hiện ở vực ngoại giới?
Chờ chút!
Tình huống không đúng.
Quỷ Đế phát hiện vấn đề:
- Huyết Ma Đế, thực lực của ngươi . . .
Huyết Ma Đế nói:
- Không sai, như ngươi thấy, bản thân bị trọng thương, thực lực rút lui, nhưng đau đỉnh không thành vấn đề. Quỷ Đế, nể mặt ta rời đi được không?
Biết tu vi của Huyết Ma Đế yếu nhớt thì còn lâu Quỷ Đế mới nể nang:
- Xéo, mặt mũi của ngươi giá trị vài đồng tiền? Hôm nay chúng ta đồ diệt chỗ này rồi, dù là ngươi cũng không thể may mắn thoát khỏi!
Lâm Phàm phẩy tay:
- Huyết Ma Đế, sang góc chơi, đừng vướng víu.
Huyết Ma Đế rất đau đớn, mặt mũi không còn gì.
Người thời nay rất thực dụng, lúc y còn ở đỉnh cao thì ai cũng nể tình, hiện tại tu vi tuột xuống thì mặt mũi cũng bị mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận