Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1054: Bắt đầu đi, trò quen thuộc của ta

Huyết Ma Đế đứng lặng, bất đắc dĩ.
Đã từng tung hoành thiên địa, ai dám không nể mặt y? Nhưng hôm nay mặt xám mày tro.
Các Chúa Tể vây xem cảm thán rất thực dụng.
Có Chúa Tể cùng thời đại với Huyết Ma Đế, trải qua vô số sự kiện lớn, biết uy nghiêm của Huyết Ma Đế đáng sợ đến mức nào, dù là bọn họ cũng không muốn chọc vào.
Nhưng bây giờ tình huống khác rồi, Huyết Ma Đế đã tan vỡ, nhìn sơ liền thấy thế giới không trọn vẹn, đáng buồn biết bao.
Dù từng có hung uy ngập trời cũng vô ích.
Bọn họ rất muốn xem từng là cường giả Chúa Tể cảnh bị người không nể mặt như vậy sẽ có hành động gì.
Bọn họ không ngờ dân bản xứ kia kêu Huyết Ma Đế tránh ra thì y tránh đi thật, bọn họ nghĩ vấn đề trong này có chút phức tạp, hơi thú vị.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Được rồi, yên tâm đi, sẽ không có người nhúng tay, đây là chuyện của chúng ta. Bản phong chủ thật sự chờ các ngươi lâu rồi, tốc độ của các ngươi quá chậm.
Lâm Phàm tỏ vẻ rất thất vọng với đám Chúa Tể này.
Ảnh Sơn Chúa Tể gầm nhẹ:
- Ta muốn giết hắn!
Y chưa từng tức giận một con kiến đến như vậy.
Đối mặt năm Chúa Tể, Lâm Phàm hết sức bình tĩnh nói:
- Muốn bản phong chủ chết? Chẳng phải đã giết nhiều lần rồi sao? Hay giết đến nghiện? Yên tâm, đợi lát nữa cho ngươi cơ hội này, để ngươi tiếp tục biểu hiện.
Lâm Phàm nhìn hư không:
- Các Chúa Tể đến vây xem đều ra đi, đừng núp, các ngươi tới đây đỡ cho bản phong chủ khỏi phải nhờ người khác thông báo với các ngươi.
Oong!
Hư không chấn động.
Đám Chúa Tể vây xem đều hiện hình.
Bọn họ thắc mắc, không biết dân bản xứ vực ngoại giới muốn làm gì.
Phương xa, một Chúa Tể mở miệng nói:
- Ha ha ha! Dân bản xứ nhà ngươi thật thú vị, gọi chúng ta đến là để chứng kiến ngươi chiến đấu với nhóm Quỷ Đế? Hay ngươi muốn hốt trọn ổ, diệt hết chúng ta tại đây?
Chúa Tể này mới thăng cấp, tâm cao khí ngạo, không thèm để ai vào mắt.
Tồn tại từng là cường giả trong mắt gã thì bây giờ chỉ là một hạt bụi trên cõi đời, món đồ chơi trở tay có thể đập tan.
Chúa Tể khác cũng vậy, trêu cợt nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười, hắn không chột dạ khi đối mặt các Chúa Tể, không thèm để họ trong lòng.
- Đương nhiên không phải, các ngươi đến vực ngoại giới là tự do của các ngươi, nhưng bản phong chủ nghe nói có nhiều Chúa Tể mang ý kiến lớn với vực ngoại giới chúng ta, bản phong chủ hơi không vui.
Các Chúa Tể nghe lời này đều cười ra tiếng.
Hơi không vui?
Dân bản xứ nho nhỏ, ai thèm quan tâm hắn có vui hay không?
Có Chúa Tể cười to bảo:
- Ha ha, dân bản xứ này hài thật, giống như người bị thiểu năng.
Hoàn toàn xem Lâm Phàm như bệnh tâm thần.
Ít ai dám nói chuyện như vậy với họ.
Một nha đầu thắt hai bím rất đáng yêu kéo lão nhân bên cạnh mình, hỏi:
- Sư phụ, đây là dân bản xứ vực ngoại giới mà đồ nhi nhìn thấy trong sách vở? Bọn họ thật sự rất ngu dốt ạ?
Lão nhân cười hỏi:
- Vậy ngươi thấy bọn họ ngốc hay không?
Tiểu nha đầu nói:
- Không biết, nhưng cảm giác người này rất ngốc.
Lão giả cười không nói, sờ đầu tiểu cô nương. Lão là Chúa Tể lâu năm, có thể sửa đổi khuôn mặt, nhưng vì đã có đồ nhi nên càng thích giữ bộ mặt già cả gặp người, vô tình cho người cảm giác già nua.
Lâm Phàm xúc động muốn đánh chết bọn họ, không biết cách trò chuyện đàng hoàng nữa là, thật sự khiến người tuyệt vọng.
Nhưng thôi, vận rủi cuồn cuộn gặt không hoàn mỹ, cho nên giết gà dọa khỉ, uy hiếp một chút là được.
Mặc Kinh Chập hỏi nhỏ, lòng hơi hoảng:
- Tông chủ, bình yên có thể khiến đám người này bình yên được không?
Người tới thật là lợi hại, hình như rất khủng bố, không đánh lại người ta.
Tông chủ lắc đầu:
- Bọn họ không có duyên phận với bình yên.
Tông chủ bình tĩnh như thể mọi việc xảy ra xung quanh không liên quan đến mình.
Mặc Kinh Chập lại hỏi:
- Vậy bình yên của chúng ta đánh thắng được đối phương không?
Lát nữa thật sự xảy ra chiến đấu chắc chắn gã không đánh lại đối phương, siêu khủng bố.
Tông chủ nhìn về phía Mặc Kinh Chập, lắc đầu:
- Sao có thể dùng bình yên vào việc đánh nhau, đó là dùng để cảm ngộ tâm linh, ngươi vẫn không lĩnh ngộ được chân lý bình yên.
Mặc Kinh Chập chớp chớp mắt, tông chủ nói lời này là muốn biểu đạt cái gì?
Hoặc là tông chủ cũng hơi nhát? Biết bình yên không chơi lại đám người này?
Quỷ Tộc Chúa Tể quát, mắt tóe lửa, lửa giận cuồn cuộn không thứ gì dập tắt được:
- Tất cả câm miệng, đây là việc riêng của chúng ta với dân bản xứ này!
Hôm nay là giờ chết của tên này.
Các Chúa Tể xung quanh rất bất mãn với lời nói của Quỷ Tộc Chúa Tể, hơi kiêu căng, hình như đang đe dọa bọn họ.
Nhưng nhìn sắc mặt của đám người Quỷ Tộc Chúa Tể thì chắc xảy ra chuyện lớn gì, lửa giận đã không thể dập tắt.
Khi không thu được lợi gì thì đa số Chúa Tể sẽ không hành động.
Sắc mặt của Mị Bà âm trầm đến đáng sợ hỏi:
- Ta hỏi ngươi, vì sao muốn giết người của ta? Các nàng đều là cô nương xinh đẹp!
Lâm Phàm xòe tay:
- Xinh đẹp hay không xinh đều không có gì khác nhau. Các nàng rất không yêu thích hòa bình, vừa gặp mặt liền muốn đánh người, ngươi nói xem đẹp cỡ nào có ích gì?
Hắn làm bộ dáng đã giết rồi, làm gì được.
Khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Mị Bà dần trở nên dữ tợn:
- Khốn kiếp, ta muốn bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Sau khi được đến thần vật thì tâm trạng của Mị Bà rất tốt đẹp, nhưng thấy nhiều người phe mình chết, tâm trạng tốt đến đâu cũng khó mà không nổi giận.
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Ài.
Hắn chậm rãi đến gần năm Chúa Tể, lắc đầu nói:
- Các ngươi thật sự rất quá đáng.
Lâm Phàm nhìn hư không, lớn tiếng nói:
- Đã đến đây hết thì tự giới thiệu một chút. Viêm Hoa tông ta chính nghĩa, thân thiện, yêu thích hòa bình, chưa từng chủ động đánh bị thương người. Các ngươi từ thượng giới đi vào vực ngoại giới xem như một nửa khách nhân, nhưng các ngươi luôn xưng hô người vực ngoại giới là dân bản xứ, cái này rất không thân thiện.
Các Chúa Tể xung quanh không nghe lời Lâm Phàm nói vào tai.
Kẻ yếu không chiếm được sự tôn trọng nên có, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, khúm núm dưới uy nghiêm của cường giả.
Ánh mắt Huyết Ma Đế quái dị nhìn người đứng trên trời.
Vớ vẩn.
Lại còn chính nghĩa, thân thiện, hòa bình?
Tin ngươi mới sợ.
Huyết Ma Đế đang lo lắng chuyện kế tiếp, có lẽ phải chết ở chỗ này thật.
Phương xa, Thanh Oa trốn đi không dám lộ mặt, che giấu hơi thở.
Nó sợ hãi bị người phát hiện.
Thanh Oa rất tức giận:
- Bà nội nó, bản Oa Sư đường đường là Cửu Hoang Thần Sư mà có ngày thế này!
Tất cả đều tại bàn tay đen sau màn đánh lén nó, nếu không đã chẳng xảy ra chuyện như vậy.
Cũng không biết lần này có thể còn sống không, nó không thể cứu các đệ tử luyện đan được nữa, đành nghe theo số trời.
Lâm Phàm tới gần năm vị Chúa Tể, mở miệng hỏi:
- Các ngươi đến Viêm Hoa tông có phải là muốn diệt tông của ta?
Quỷ Tộc Chúa Tể nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nói:
- Hừ! Diệt tông là nhẹ, bản đế muốn bắt tất cả người liên quan với ngươi rồi từ từ tra tấn, để chúng chết trong đau đớn, sám hối sai lầm trong đau khổ.
Lâm Phàm giang hai cánh tay, mở ra chiến trường viễn cổ:
- Ài, thôi, luôn có người không thân thiện, điều duy nhất bản phong chủ có thể làm là cho các ngươi cơ hội đầu thai.
Buff này rất kinh người, có thể tăng lên sức sống cực lớn.
Các Chúa Tể xung quanh ngây người. Không thể nào, có kẻ ngu đến mức đó sao? Muốn một người trấn áp năm vị Chúa Tể?
Mơ mộng viễn vông.
Cho dù nằm mơ cũng không thể nào xảy ra chuyện như vậy.
- Tới đi, bản phong chủ đợi lửa giận của các ngươi. A quên, cho các ngươi xem thứ này, có lẽ là vật đã mất của ai đó trong các ngươi.
Lâm Phàm lấy đầu lâu ra.
Quỷ Tộc Chúa Tể thấy thứ đó thì giật nảy mình:
- Cửu Chuyển Quỷ Thủ!
Mị Bà thấy cái yếm thì tức điên:
- Đồ khốn kiếp, ngươi dám trộm yếm của lão nương!
- Mở ra vận rủi cuồn cuộn.
Lâm Phàm bỏ đồ vào trữ vật giới chỉ, giang hai cánh tay, sau đó nhìn năm Chúa Tể:
- Nào, tiễn các ngươi lên đường.
Lâm Phàm dứt lời, giữa hư không ngưng tụ thiên uy huy hoàng.
- Chuyện gì xảy ra?
Đám người ngẩng đầu nhìn về phía hư không, xem không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Ảnh Sơn Chúa Tể sợ hãi, đây là thiên uy, trời phạt.
Tuy Chúa Tể mạnh nhưng không thể đối kháng với trời phạt.
Trời phạt ngưng tụ lực lượng trừng phạt của cả thế gian, ẩn chứa pháp tắc mà người bên ngoài không cách nào khống chế.
Khiến Ảnh Sơn Chúa Tể phập phồng lo sợ là hình như mục tiêu trời phạt là y, vì mới rồi y thầm thề trong lòng.
Lâm Phàm rất quen thuộc với trời phạt, xem như bạn cũ, nhiều lần tiếp xúc gần gũi với nó, hiểu rõ tật nhỏ của trời phạt.
Hắn nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Ảnh Sơn Chúa Tể thấp thỏm lo âu, khóe môi hắn cong lên, xem ra là y thề.
Bị vận rủi cuồn cuộn bao phủ thì dù là nhân vật có thiên vận siêu may mắn cũng trở thành sao chổi xui xẻo.
Người có thể trở thành Chúa Tể thì sao kém may mắn được, toàn thịnh vượng như mặt trời ban trưa, rất khó chôn vùi.
- Giết ngươi đầu tiên vậy, chết cho bản phong chủ!
Dứt lời, một luồng trời phạt tím đen từ trên trời giáng xuống trúng ngay Ảnh Sơn Chúa Tể.
Lần đầu tiên Lâm Phàm thấy trời phạt có màu này:
- Cái này không giống thứ ta từng thấy.
Ảnh Sơn Chúa Tể bị trời phạt bao bọc, rống to:
- Không! Sao có thể như vậy?
Nhưng rất nhanh tiếng hét biến mất, thân thể cũng bị tiêu diệt chẳng còn hạt bụi.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Đáng tiếc.
Điểm của Chúa Tể rất nhiều, bây giờ bị trời phạt tiêu diệt, chẳng hốt được gì.
- Không thể nào!
Đám người Quỷ Tộc Chúa Tể xoe tròn mắt, chuyện này là sao? Đang yên lành sao Ảnh Sơn Chúa Tể chết rồi?
Đám Chúa Tể vây xem trợn mắt há hốc mồm trước cảnh này.
Xem không hiểu.
Hoàn toàn không hiểu.
Hơi thở của Ảnh Sơn Chúa Tể biến mất, chết thật, không phải giả bộ.
- Các ngươi rất quá đáng, bản phong chủ hy vọng các vị Chúa Tể vây xem đặt đúng tư thái của mình, đừng quá càn rỡ, nếu không tiếp theo sẽ là các ngươi. Đừng nghi ngờ lời nói của bản phong chủ, vì bản phong chủ chưa bao giờ nói đùa.
Lâm Phàm nói xong thầm thề:
- Bản phong chủ là người đẹp trai nhất trần đời, nếu nói khoác thì cho thiên lôi đánh xuống thành tro.
Quả nhiên, Lâm Phàm mới thề xong chữ cuối thì trời phạt không chờ kịp.
Có lẽ nó đợi lâu rồi, muốn chơi chết hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận