Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1055: Đám người bảo vệ hòa bình giao cho ngươi

Các Chúa Tể vây xem đã nghĩ từ lâu rằng kết cục của đám dân bản xứ là bị bọn họ chém giết, tuyệt đối không có khả năng còn sống.
Nhưng tình huống có điểm gì là lạ.
Ảnh Sơn Chúa Tể bị đánh không còn mẩu xương, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
Ác ý tràn đầy trong hư không.
- Dân bản xứ kia mới nói cái gì? Ảnh Sơn Chúa Tể chết rồi?
- Là trời phạt, mới rồi là trời phạt, dân bản xứ này khống chế trời phạt? Không thể nào, tuyệt đối là huyễn cảnh!
Các Chúa Tể vây xem giật nảy mình, không ngờ xảy ra biến cố như vậy.
Trong hư không lại xảy ra tình huống khác.
Thiên uy huy hoàng bao phủ hư không, mây đen dày nặng kéo đến chồng chất đè ép bên dưới.
- Trời ạ, hình như lại có trời phạt!
- Tên này rốt cuộc muốn làm gì? Hẳn thật sự có thể điều khiển trời phạt!
Tuy bọn họ đều là cường giả Chúa Tể cảnh, nhưng có thứ dù là họ gặp phải cũng tránh không kịp, ước gì trốn thật xa.
Một trong số đó là trời phạt.
Bọn họ sinh ra trong mảnh trời này, không ai có thể khiêu chiến uy năng thiên địa.
Các đệ tử Viêm Hoa tông ngẩng đầu xem.
Quá rực rỡ và bá đạo.
Sư huynh siêu lợi hại.
Nhưng cái này hơi khác với trước kia sư huynh đụng chuyện, lúc trước sư huynh toàn là không nói không rằng vung nắm đấm đánh tơi bời, sao hôm nay kỳ kỳ.
Sư huynh chỉ giang hai cánh tay, không vung nắm đấm đánh người, dùng chiêu thức bọn họ không hiểu khiến người ta mất mạng.
Nhưng tóm lại sư huynh mãi mãi là sư huynh, vẫn oách như vậy.
Thiên Tu sắc mặt có chút hoảng hốt:
- Đồ nhi!
Lão cảm nhận uy thế cực kỳ khủng bố từ trong hư không đã khóa chặt đồ nhi của mình, đừng nói là đồ nhi bảo bối gặp nguy hiểm nhé?
U Huyền Chúa Tể nhỏ giọng nói:
- Ta có cảm giác không ổn.
Đến trình độ như họ trực giác nguy cơ cực kỳ chính xác, nếu không cần thiết mạo hiểm thì họ sẽ rút ngay.
- Ta cũng thế.
Mị Bà là người thứ nhất không muốn chết, vừa chiếm được thần vật, có tiềm lực vô hạn, nếu chết ở chỗ này thì lỗ to.
Nếu lúc trước có người nói Chúa Tể sẽ chết chắc chắn bị Mị Bà tát tai, nói vớ vẩn.
Nhưng cái chết của Ảnh Sơn Chúa Tể đánh mạnh vào trái tim, cho Mị Bà biết Chúa Tể cũng sẽ chết, hơn nữa chết không rõ ràng.
Cơn giận làm mụ đầu, trút giận chốc lát rồi đầu óc tỉnh táo lại.
Uy thế không ngừng ngưng tụ trong không trung, hơi thở hủy diệt tất cả phát tán.
Lâm Phàm cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Hắn nhìn bốn Chúa Tể còn sống:
- Bản phong chủ tiễn các ngươi lên đường!
Ngay khi Lâm Phàm mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình thì Mụ Bà rút ngay, biến mất không dấu vết.
Khi Quỷ Tộc Chúa Tể phát hiện Mị Bà chạy trốn thì tức giận muốn chửi thề, nhưng chợt phát hiện tình huống kỳ kỳ, lửa giận vô tận bùng nổ sâu trong lòng y.
Ầm ầm!
Trong hư không, một luồng trời phạt rạch phá không gian chém xuống.
- Trời, không thể nào, nhanh dữ?
Nắm tiết tấu không tốt, Lâm Phàm không ngờ trời phạt đến mau như thế. Hắn đã chuẩn bị khi Chúa Tể đến gần sẽ phối hợp với trời phạt trực tiếp đánh chết đám khốn kiếp này.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì hơi bị trục trặc.
Khi Lâm Phàm nghĩ rằng chờ sau mười giây lại chơi chết đám người kia thì tình huống khác lạ xảy ra.
Trời phạt có tia chớp nhỏ dày đặc hư không.
Răng rắc một tiếng.
Hư không vỡ ra một cái khe đen ngòm thật to, trong khe hở lấp lóe tia sáng.
Khe hở đột nhiên xuất hiện sau lưng hù Quỷ Tộc Chúa Tể sợ ngây người, nhưng không thấy chuyện gì xảy ra thì yên lòng.
- Làm ta hết hồn.
Quỷ Tộc Chúa Tể mới nói xong.
Vèo vèo!
Ánh sáng nhấp nháy trong khe hở, Quỷ Tộc Chúa Tể chưa phản ứng lại thì một tảng đá rực lửa kéo cái đuôi dài bay ra khỏi khe hở.
Tốc độ của tảng đá rất nhanh, nháy mắt bao trùm Quỷ Tộc Chúa Tể.
Quỷ Tộc Chúa Tể bị trúng Hữu Sắc Nhãn Tình, chỉ muốn giết Lâm Phàm ngay, nhưng giờ y bị thiên thạch rực cháy lửa kéo cái đuôi dài đánh trúng người.
Quỷ Tộc Chúa Tể muốn chống cự nhưng thiên thạch vươn vô số bàn tay lửa đen túm lấy Quỷ Tộc Chúa Tể, lôi kéo, đốt cháy y.
Tiếng hét thảm thiết của Quỷ Tộc Chúa Tể vang vọng:
- A!
Ầm ầm!
Thiên thạch rơi xuống đất, nháy mắt nổ tung, sóng xung kích mãnh liệt khuếch tán bốc lên sương mù mịt bao phủ bốn phía.
Vù vù vù vù vù!
Sau khi thiên thạch nổ có vô số mảnh vỡ bắn tung tóe ra ngoài.
Phập!
Mảnh vỡ đâm xuyên qua người U Huyền Chúa Tể.
Vết thương kiểu này rất nhẹ với Chúa Tể, chỉ có thể coi là bị thương ngoài da. Nhưng miệng vết thương đâm thủng U Huyền Chúa Tể chợt rực cháy lửa màu đen rồi bao trùm nguyên người của y.
U Huyền Chúa Tể đau đớn hét lên:
- A!
Thân thể của U Huyền Chúa Tể dần không đứng vững bay về phía Lâm Phàm.
Chúa Tể cuối cùng tức giận xông tới trước mặt Lâm Phàm.
Trời phạt đúng giờ từ trên trời giáng xuống.
Đùng đùng!
Tất cả diễn ra trong chớp mắt.
Trời phạt rơi xuống, mảnh đất trống chẳng còn ai.
Thế gian yên tĩnh.
Các Chúa Tể vây xem chuyện này hai mặt nhìn nhau, trán rịn mồ hôi lạnh.
Xảy ra chuyện gì?
Chuyện gì xảy ra?
Đây là cái gì?
Ba thắc mắc mãi mãi không có lời giải đáp quấn quanh trong lòng mọi người.
Thiên Tu có linh cảm không may, mặt tái nhợt:
- Đồ nhi . . .
Hơi thở của đồ nhi biến mất rồi, không lẽ đã chết?
Không thể nào, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào!
Người chứng kiến trận chiến này đều ngẩn ngơ.
Vì khác với chiến đấu mà họ biết, hết thảy đều rất huyền diệu, nếu không thấy tận mắt thì không tin được điều xảy ra.
Tiểu nha đầu thắt hai bím nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, dân bản xứ kia đã chết rồi ạ? Những Chúa Tể cũng chết rồi?
Lão nhân không bình tĩnh, trả lời ậm ừ:
- Chắc vậy.
Rất nhanh, mười giây trôi qua.
Một giọng nói vang vọng hư không:
- Đáng tiếc, để chạy một người.
Tất cả Chúa Tể giật nảy mình ngó sang.
Bọn họ nhìn thấy cái gì? Có một người từ hư không bước tới, là dân bản xứ mới nãy.
Không chết, vậy mà không chết?
Mới rồi xảy ra chuyện gì? Dù bọn họ là Chúa Tể cũng không xem hiểu.
Lâm Phàm rất bi thương, mới rồi định xuất hiện bằng tư thế bá đạo nhưng bị đánh không còn mẩu xương, chẳng lẽ trần truồng đi ra?
Hắn sống lại ở chỗ khác rồi mặc xong quần áo đi ra, hiệu quả như nhau.
Thiên Tu lo lắng hỏi:
- Đồ nhi, có sao không?
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Lão sư hãy tin tưởng đồ nhi.
Bình tĩnh, không thể quá hoảng hốt, nhìn bộ dạng của lão sư hơi lo sợ, chuyện thường thôi mà.
Tông chủ nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm:
- Ủa? Kỳ lạ.
Mới rồi không phải như vậy, vì sao hắn xuất hiện?
Tông chủ cảm ngộ bình yên, cảm ngộ thiên địa, hết thảy đều nằm trong cảm giác của y.
Rõ ràng Tiểu Phàm biến mất không dấu vết, không tồn tại, cũng không có hình thể.
Nhưng bây giờ hắn xuất hiện thì hơi không bình thường.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía hư không:
- Các vị Chúa Tể nhìn đủ chưa? Bản phong chủ tại đây xin nói một lời, hoan nghênh đi vào vực ngoại giới, nhưng đừng làm loạn.
Có quá nhiều Chúa Tể, dù đánh hội đồng hay đấu đơn thì hắn không đánh lại.
Mở ra vận rủi cuồn cuộn?
Đừng đùa.
Cuộc đời không có chút nguy cơ tạo niềm vui thì chán chết.
Huống chi Lâm Phàm có thân bất tử, nếu mở ra vận rủi cuồn cuộn thì rất không công bằng, dù ông trời không đánh chết hắn thì hắn cũng sẽ áy náy mà chết.
Lúc trước Lâm Phàm nói như vậy nghe vào tai Chúa Tể là dân bản xứ ngu xuẩn nói nhảm nhí.
Nhưng bây giờ trò cười thành sự thật.
Chớp mắt năm vị Chúa Tể có một người trốn thoát, bốn người khác bị giết, cái chết quỷ dị khó hiểu.
Không biết mới là đáng sợ nhất, đối với ai, dù là Chúa Tể thì không biết mãi mãi là khủng khiếp nhất.
Không khí hiện trường vẫn tĩnh lặng, không có Chúa Tể lên tiếng.
Cho đến nay bọn họ còn chìm đắm vào việc vừa rồi.
Dù cho suy nghĩ nát óc cũng không rõ tất cả diễn ra như thế nào.
Lâm Phàm quát nạt đám Chúa Tể:
- Các ngươi đều là câm điếc sao? Không ai biết nói chuyện? Lão tử đã nói đến mức này rồi mà các ngươi không hó hé tiếng nào là sao? Biết hoặc đã hiểu chưa? Nhìn bộ dạng ngố đần của các ngươi đi, xem náo nhiệt thì hăng lắm, kêu nói thì câm như hến. Chúa Tể? Ha ha, trò cười.
Hư không dao động liên tục.
Câu này khiến nhiều Chúa Tể lên cơn giận dữ, cảm xúc dao động hơi mạnh.
Lâm Phàm cau mày cảm nhận dao động hư không, bật cười hỏi:
- Như thế nào? Đều không phục? Vậy thì cùng lên, bản phong chủ tiễn các ngươi đầu thai, giống như bọn họ vậy.
Có Chúa Tể chửi thề, bà nội nó, quá đáng, khinh người hết sức.
Rất muốn ra tay dạy cho dân bản xứ này bài học, nhưng ngẫm lại không đúng, người ta không rục rịch thì mắc gì mình làm đầu tàu?
Để cái đám đứng sau nhặt của rơi sao?
Ai nấy đều nhẫn nhịn chờ người ra tay đầu tiên, nhưng đợi mãi không thấy ai.
- Oách!
Huyết Ma Đế nhìn Lâm Phàm chửi thúi mặt các Chúa Tể, phục sát đất, tài năng.
Qua trăm ngàn năm sau, Huyết Ma Đế cải tạo xong ra tù, đầu quân vào sự nghiệp giáo dục thường hào hứng kể lại cảnh này cho người khác nghe.
Lúc này không phải các Chúa Tể sợ mà vì không nắm chắc.
Thực lực của đối phương chỉ có Đế Thiên cảnh.
Đó là phế vật trong mắt họ, hoặc có lẽ không bằng cả phế vật, vì phế vật đối với họ phải cỡ Thế Giới cảnh.
Nhưng năm vị Chúa Tể có bốn người đi bán muối, một người chạy trốn, quá quỷ dị, suy nghĩ không thấu.
Lão nhân thấy đồ nhi của mình bước lên thì sốt ruột nói:
- Đồ nhi, trở về.
Tiểu nha đầu thắt hai bím tóc đi tới trước mặt Lâm Phàm, tò mò đánh giá hắn:
- Ngươi không giống như dân bản xứ mà ta đã gặp.
Lâm Phàm nói:
- Tiểu nha đầu, dùng từ dân bản xứ không hay, ngươi yêu thích hòa bình không?
Tiểu nha đầu đáp:
- Thích chứ.
Lâm Phàm cười nói:
- Vậy là tốt rồi, người yêu thích hòa bình là chung chí hướng rồi. Ta thấy cốt cách của ngươi kinh kỳ, một luồng linh quang từ trên đỉnh đầu của ngươi bắn thẳng lên trời, không giống đám người kia. Sau khi trách nhiệm gìn giữ hòa bình thượng giới giao cho ngươi, có đồng ý nhận trách nhiệm nặng nề này không?
Tiểu nha đầu nghe Lâm Phàm nói lời này thì con mắt càng ngày càng sáng.
Cốt cách kinh kỳ?
Linh quang bắn thẳng tận trời?
Trách nhiệm nặng nề gìn giữ hòa bình thế giới?
Trong khi tiểu nha đầu ảo tưởng thì sư phụ của nàng lập tức đi tới kéo nàng ra sau lưng, lùi lại:
- Ngại quá, nàng còn nhỏ, quấy rầy, yên tâm, ta từ thượng giới đi vào vực ngoại không phải để phá hoại mà muốn học tập, cáo từ!
Lão nhân nói xong lôi tiểu nha đầu đi.
Loáng thoáng nghe tiếng tiểu nha đầu líu ríu từ phía xa:
- Sư phụ, đồ nhi muốn gìn giữ hòa bình thượng giới . . .
Bộp!
- Đừng nằm mơ, ngươi muốn vi sư chết sao!
Âm thanh xa dần.
Có Chúa Tể rời đi.
Chúa Tể vây xem trên trời dần giải tán.
Bọn họ không nói gì nhưng trong lòng hiểu rằng vực ngoại giới biến đổi, khác với trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận