Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1056: Các ngươi đều đang nói cái gì?

- Thoải mái.
Tâm tình của Lâm Phàm rất tốt, lại biểu hiện một chút trước mặt sư đệ, sư muội.
Các Chúa Tể thực lực rất mạnh, thật sự. Đừng thấy bọn họ chết uất ức, đó là vì trúng buff, phải chết uất ức mới xứng đáng với buff.
Chúa Tể kéo đến vây xem có mạnh có yếu, nhưng họ vẫn là Chúa Tể, dù thuộc loại yếu nhớt thì vẫn là đỉnh cao.
Bọn họ đại biểu cho đại thế thượng giới.
Bọn họ thấy tận mắt cuộc chiến này, sau khi trở về sẽ suy nghĩ tỉ mỉ còn dám gây sự với Viêm Hoa tông khi ở vực ngoại giới nữa không.
Đương nhiên Lâm Phàm biết có Chúa Tể chắc chắn không tin, không tự mình trải qua thì luôn cho rằng là giả.
Nhưng không quan trọng.
Hắn chỉ cần một chút xíu thời gian phát triển là tốt rồi, chờ khi hắn đột phá đến Thế Giới cảnh thì mọi chuyện không thành vấn đề.
Lâm Phàm hét hướng hư không:
- Ủa? Các vị Chúa Tể chưa đi còn ở lại đây là muốn gì sao? Hay là muốn vào tông ta ngồi chơi? Tâm sự cuộc đời, cảm tưởng?
Nhiều Chúa Tể rời đi nhưng còn có một số Chúa Tể ở lại.
Bọn họ không phải loại cuồng chiến tranh, tới chỗ nào là khai chiến nơi ấy. Bất cứ xung đột nào đều xây dựng trên lợi ích, nhưng không có bỗng nhiên khai chiến, trừ phi não bị hỏng, giống như Lâm Phàm đôi khi vì thể nghiệm khoái cảm chiến đấu nên thích chủ động khiêu khích người khác.
- Thật lâu trước kia chúng ta luôn cho rằng vực ngoại giới là yếu, ngu muội, nhưng không ngờ có tông môn như vậy, nhân vật như vậy. Tốt lắm, có tư cách ngang hàng với chúng ta.
Một nam nhân từ hư không đi tới, quanh thân tỏa sáng, khuôn mặt cực kỳ điển trai, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sáng ngời tỏa thần quang, đầu đội quan ngọc, mặc áo gấm đai ngọc.
Nam nhân phong độ nhẹ nhàng như quý công tử thời xưa.
Các Chúa Tể xung quanh thấy người nọ đều khách khí ôm quyền:
- Đông Dương Đế!
Lâm Phàm nhìn đối phương, hỏi:
- Ngươi là ai?
Đây là lần đầu tiên hắn giao lưu với Chúa Tể, khí thế toàn thân đối phương ẩn giấu, Lâm Phàm nhìn thoáng qua thấy thân hình đối phương hơi chói mắt, nếu người thường nhìn chằm chằm chắc đã bị mù mắt.
Đông Dương Đế ôm quyền nói:
- Tại hạ là Đông Dương Đế của Phượng Hoàng đảo.
Nếu là lúc trước thì Đông Dương Đế lười nói chuyện với con kiến, nhưng đối phương biểu hiện ra năng lực bí ẩn khó dò khiến gã xem trọng, đã có năng lực giao lưu với họ.
Lâm Phàm nói:
- A, Đông Dương Đế, tại hạ là Lâm Phàm, phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông. Nếu đã ở lại đây thì mời vào.
Tuy Lâm Phàm rất muốn đập chết hết Chúa Tể ở đây, nhưng tán dóc lôi kéo quan hệ cũng được.
Dĩ nhiên nếu tính cách của đối phương không hợp với hắn thì đành nói tiếng xin lỗi, chờ thực lực cường đại hắn sẽ lại đến đập nát đối phương.
Các Chúa Tể nhìn nhau, yên lặng gật đầu. Bọn họ không nhìn thấu năng lực của đối phương, nếu tiếp xúc kỹ hơn có lẽ sẽ có thu hoạch.
Đông Dương Đế cười nói:
- Tốt, vậy xin quấy rầy.
Lâm Phàm giơ tay hoan nghênh các Chúa Tể tiến vào:
- Mời!
Tiếp theo là tám chuyện, khoe khoang, không có gì đặc biệt.
. . .
Hư không phía xa chấn động.
Mị Bà trốn thoát.
- Vì sao sẽ có cảm giác này?
Mị Bà thở hổn hển, rất hoảng hốt, mới rồi trong lòng đột nhiên có linh cảm ở lại sẽ chết người. Nên Mị Bà rút lui ngay, bỏ lại nhóm Ảnh Sơn Chúa Tể, hoàn toàn không quan tâm.
- A, là chuyện như vậy?
Mị Bà cầm thần vật đã cướp được, một cuốn sách cũ xưa.
Kim Triện Ngọc Hàm.
Bốn chư to dát vàng, quanh co khúc khuỷu, nếu không phải nàng hiểu chút xíu chữ Nguyên Tổ Thâm Uyên thì không hiểu nó viết gì.
- Cảm giác nguy hiểm kia là quyển sách này nhắc nhở mình?
Mị Bà thắc mắc, cảm giác vừa rồi tuyệt đối không nhầm được.
Thần vật bắn ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên chắc chắn là thứ tốt, nguyên thượng giới đều đồng ý điều đó.
Mị Bà nhìn sách cổ trong tay, bỗng cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Mị Bà biết mình chiếm được bảo bối.
Nếu Lâm Phàm thấy thứ này sẽ nhớ ra hình như là thứ Hoàng Đế truyền lại, gọi chung là ngũ thuật huyền học.
Viêm Hoa tông.
- Nào nào, mời uống trà.
Lâm Phàm ở Vô Địch phong chiêu đãi những Chúa Tể, uống trà bình thường, hương vị hơi tạp.
Các Chúa Tể gai mắt loại trà này, cảm giác như nước cống.
Bọn họ là Chúa Tể, bình thường uống nước trà đều là quỳnh tương ngọc lộ, thứ vô cùng quý giá với người khác, nhưng là thứ họ thường uống mỗi ngày.
- Tốt.
Đám người Đông Dương Đế cười cười, nhưng không ai nâng tách trà lên.
Đông Dương Đế hỏi:
- Lâm phong chủ, không biết tông chủ của quý tông là ai?
Đông Dương Đế xem một vòng, thực lực mạnh nhất tông chắc là Lâm phong chủ ở trước mặt, những người khác không có gì xuất sắc.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi đã gặp rồi, lão già mới nãy đi cạnh bản phong chủ.
Đông Dương Đế ngây người, gã có thấy lão già mới rồi, rất yếu, còn thua thuộc hạ của gã.
Lâm Phàm nâng tách trà lên, uống cái ực:
- Không nói những thứ này, các vị sao không uống trà đi? Có phải vì nước trà quá ngon nên muốn mang một ít về? Yên tâm, đợi lát nữa các vị đi bản phong chủ sẽ kêu người tặng cho một ít.
Các Chúa Tể ngồi xung quanh lộ biểu tình quái dị.
Tên này ngu thật hay giả vờ?
Có người uống nổi loại nước trà này sao?
Dở ẹc.
Nhưng bọn họ cảnh giác Lâm Phàm, cũng không muốn trở mặt, đành nhắm mắt nhắm mũi nhấp một ngụm.
Đông Dương Đế nhấp một miếng rồi đặt tách trà xuống, dò hỏi:
- Lâm phong chủ, không biết vừa rồi ngươi làm cách nào giết bốn vị Chúa Tể?
Lâm Phàm cười, rốt cuộc không nhịn được muốn hỏi thăm?
- Ha ha ha! Giết bằng cách nào? Cũng không khó gì, bản phong chủ muốn họ chết thế là họ chết, đơn giản vậy thôi.
Đám Chúa Tể đều lắng tai nghe, bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc có nguyên nhân gì, nhưng nghe Lâm Phàm nói câu này làm tập thể ngây người.
Cái này có khác gì với không nói?
Choáng.
Đông Dương Đế cười nói:
- Ha ha ha! Lâm phong chủ lợi hại, câu trả lời này thật sự là làm người bội phục vô cùng, bốn vị Chúa Tể nói giết liền giết, cho dù là ta cũng không có năng lực này.
Đúng là như thế.
Quỷ Tộc Chúa Tể cùng Ảnh Sơn Chúa Tể rất mạnh, dù yếu hơn Đông Dương Đế chút xíu nhưng cách biệt đó không tạo nên ảnh hưởng gì.
Chúa Tể đều là người có khí vận lớn, dù không đánh lại nhưng khó bị người ta giết, càng đừng nói hiện giờ một hơi chết bốn vị.
Nếu không phải Mị Bà chạy nhanh thì chắc đã thêm một người.
Lâm Phàm khiêm tốn phất tay:
- Bình tĩnh, không cần giật mình như thế.
Việc nhỏ thôi mà.
Lâm Phàm hỏi:
- À phải rồi, không biết các vị Chúa Tể xâm lấn vực ngoại giới là muốn mưu đồ cái gì?
Lâm Phàm muốn biết các Chúa Tể thượng giới cứ mãi xâm lăng vực ngoại giới không biết chán là vì sao?
Bảo là cướp bóc tài phú hay mỹ nhân thì không thể nào, muốn lên mặt ra oai thì còn hợp lý. Nhưng xem bộ dạng của họ có lẽ không biết lên mặt ra oai là cái chi.
Đông Dương Đế cười cười, không trả lời vấn đề này mà là tùy ý nói:
- Lâm phong chủ, đây là hiểu lầm, chúng ta không phải đến xâm lấn vực ngoại giới, chỉ tới xem. Nghe đồn vực ngoại giới là mẫu thân của thượng giới, là ngọn nguồn, cho nên mỗi một lần dung hợp chúng ta đều sẽ trở lại thăm một chút, giúp đỡ người ở đây đôi chút.
Lời này nếu có người tin tưởng thì đúng là ngu hết thuốc chữa.
Lâm Phàm cười nhìn Đông Dương Đế như đang nói: Tin ngươi mới lạ, nói dối không đỏ mặt.
Không phải tất cả Chúa Tể đều biết nguyên nhân đến vực ngoại giới. Nhưng bọn họ cảm giác thật nhiều Chúa Tể đến đây thì chắc chắn có bí mật lớn, nên dù không hiểu rõ rốt cuộc vì sao cũng muốn bon chen đến xem, không chừng có thu hoạch.
Đông Dương Đế không nói thật, không thể nào nói cho Chúa Tể khác, càng sẽ không nói cho người vực ngoại giới.
Dù sao thượng giới liên thông vực ngoại giới không phải lần đầu tiên hay lần thứ hai, đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều không tìm kiếm được mục tiêu cuối cùng.
Nếu để người vực ngoại giới biết bí mật này thì trong thời gian dài như vậy có lẽ tự bọn họ sẽ tìm được.
- Thật sao? Xem ra Đông Dương Đế cũng là người có tình yêu.
Lâm Phàm cảm thán, sau đó vỗ ngực nói:
- Không nói cái khác, con người của bản phong chủ cũng vậy, tràn đầy tình yêu, và yêu thích hòa bình, xem ra chúng ta có thể giao lưu sâu hơn.
Đông Dương Đế cười to bảo:
- Ha ha ha, đây là tự nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm phong chủ đã biết Lâm phong chủ tuyệt đối là người có tình yêu rồi.
Trong lòng Đông Dương Đế rủa thầm, có tình yêu?
Lời này là nói cho đồ đần nghe.
Khi hắn giết Chúa Tể khác có nương tay không? Nghe nhóm Quỷ Tộc Chúa Tể nói hình như hắn giết thuộc hạ của họ, khá nhiều người, nếu không đã chẳng chọc điên nhóm Quỷ Tộc Chúa Tể đến mất lý trí.
Các Chúa Tể khác nhìn hai người này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Đúng là vô sỉ.
Đông Dương Đế là ai? Đám người ở đây đều biết, một kẻ ngoài cười mà trong bụng một bồ dao găm, đừng tưởng ăn mặc giống người thì thật sự là con người.
Thật ra Đông Dương Đế không phải người mà là con phượng hoàng.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, thật phục ngươi có ánh mắt tốt, bản phong chủ giấu sâu như vậy mà vẫn bị nhìn thấu, bội phục quá.
Ưu điểm của mình bị người xem thấu, Lâm Phàm cảm giác đã gặp tri kỷ.
Đông Dương Đế nghệch mặt ra, phát hiện tên này da mặt hơi dày.
Gã không vạch trần điều đó, cười nói:
- Đâu có, ưu điểm này của Lâm phong chủ rất chói mắt, dù ẩn giấu sâu cũng không thể qua mắt mọi người.
Lâm Phàm nói:
- Ha ha ha, thật đúng là biết nói chuyện. Với vẻ ngoài và tài ăn nói của Đông Dương Đế thì e rằng không bao nhiêu nữ nhân cưỡng lại được.
Đông Dương Đế mỉm cười nói:
- Lâm phong chủ cũng có hỏa nhãn kim tinh, nhìn một cái đã xem thấu bản đế, không nhiều, mới có ba vạn ba ngàn bạn lữ.
- Phụt!
Lâm Phàm phun nước trà văng trúng mặt Đông Dương Đế:
- Ngươi nói cái gì? Ba vạn ba ngàn? Thận của ngươi làm bằng sắt hả?
Đông Dương Đế lau mặt, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn cười.
- Tàm tạm.
Các Chúa Tể ngơ ngác nhìn hai người.
Mợ nó, hai ngươi đang nói gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận