Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1057: Ngươi có xem ta là huynh đệ không? (1)

Đám Chúa Tể không có ý gì sâu xa, chỉ có một mục đích là thăm dò rõ ràng về dân bản xứ này.
Nhưng đến bây giờ đừng nói lai lịch, không tìm hiểu được tin tức hữu dụng gì.
Các đệ tử nữ Viêm Hoa tông đứng sau lưng Lâm sư huynh, nghe đối phương nói có ba vạn ba ngàn bạn lữ thì đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Dán cho Đông Dương Đế cái nhãn:
- Nam nhân cặn bã!
Đông Dương Đế cười cợt, ngữ điệu quái dị như đang tạo áp lực cho Lâm Phàm:
- A, Lâm phong chủ, ánh mắt các sư muội của ngươi nhìn ta hình như mang hơi hướm xem thường?
Ngươi có thể không tôn kính ra nhưng các sư muội của ngươi không được phép làm điều đó.
Lâm Phàm rất đồng ý với lời của các sư muội:
- Đừng nói các nàng, thật ra bản phong chủ cũng cảm thấy ngươi hơi giống.
Đông Dương Đế biểu lộ sửng sốt, xúc động muốn lật bàn. Muốn làm gã bẽ mặt?
Không khí hiện trường hơi nặng nề.
Các Chúa Tể rung đùi xem kịch, không tham dự tranh chấp.
Nếu Đông Dương Đế và dân bản xứ này đánh nhau thì bọn họ sẽ được hiểu rõ thực lực của đối phương hơn.
Một sư muội tiến về phía trước một bước, muốn xin lỗi Đông Dương Đế.
Nàng cảm giác bầu không khí có chút không đúng, đúng là tại các nàng lộ vẻ mặt khinh bỉ. Với cường giả đẳng cấp cỡ này thì mặt mũi là quan trọng nhất, nếu vì vậy khiến tông môn bị cường giả ghi nhớ thì đó là lỗi của các nàng.
Nàng đang định mở miệng thì bị sư huynh ngăn lại, nhẹ nhàng đẩy ra sau.
Lâm Phàm mỉm cười ra hiệu sư muội không cần ra mặt, sau đó nghiêng người, dán sát mặt vào Đông Dương Đế, nghiền ngẫm hỏi:
- Thế nào, tức giận?
Đông Dương Đế lạnh băng nhìn Lâm Phàm, hai người đối diện một lúc, gã chợt cười nói:
- Không thể nào, nếu Lâm phong chủ nói thì ta sẽ không tức giận. Nhưng các sư muội của Lâm phong chủ đi ra ngoài cần chú ý chút, dù sao không phải mỗi vị Chúa Tể đều rộng lượng giống như ta.
Lời này bao gồm cảnh cáo và uy hiếp, nhất là thốt ra từ miệng Chúa Tể, từng tia lạnh lẽo làm các sư muội đứng sau lưng Lâm Phàm run cầm cập.
Dù sao thực lực của các nàng rất yếu, như con kiến biết đi trong mắt Chúa Tể.
Lâm Phàm cười nói:
- Ha ha ha! Vậy sao? Nhưng chẳng sao, trước khi những Chúa Tể này giết sư muội của bản phong chủ phải suy nghĩ cho kỹ, lỡ cả nhà đều mất thì không đáng.
Đông Dương Đế ngây người.
Các Chúa Tể khác nghệch mặt ra.
Người gì dữ dằn.
Ý là kẻ nào dám đụng vào sư muội của hắn là hắn giết cả nhà người ta?
Tuy gặp gỡ không lâu nhưng những người ở đây đều kết luận Lâm Phàm là: Một tên điên.
- Đồ nhi, hở chút chém giết không tốt, tông môn chúng ta là tông môn thân thiện.
Đối diện mấy Chúa Tể làm Thiên Tu hơi hoảng, nhưng đồ nhi vững vàng như thế thì lão cũng phải giữ bình tĩnh, lúc nói chuyện giọng phải không cao không thấp, ung dung bình tĩnh như đối mặt người bình thường.
Lâm Phàm cười nói:
- Ha ha ha! Đùa thôi, Đông Dương Đế đừng để bụng, như lão sư của bản phong chủ nói, bản phong chủ sao có thể là loại người giết cả nhà người ta được.
Đối thoại hung hiểm bỗng chốc tan thành mây khói.
Đông Dương Đế cười gượng:
- Ha ha ha!
Gã không nói tiếp, dường như đang suy nghĩ việc gì.
Mặt ngoài tu vi của đối phương là Đế Thiên cảnh, nhưng có thể giết Chúa Tể cảnh, hơn nữa rất dễ dàng.
Đông Dương Đế nghĩ mãi không ra. Gã không có thù hận sâu với đối phương cho nên sẽ không chủ động ra tay, dù hai người nói chuyện chặt chém không đổ máu, mặt ngoài giả bộ thân thiện.
Hiện trường rất yên tĩnh.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút xấu hổ.
Các Chúa Tể có người sờ râu, có người nhìn quanh, bọn họ không nói chuyện, đều đang chờ đợi.
Bọn họ ở lại đây vì muốn hiểu rõ tình huống, chuyện còn lại chẳng liên quan gì tới họ.
Đông Dương Đế nhìn Lâm Phàm, mắt lấp lóe như đang ám chỉ ‘có gì thì nói ra đi’.
Lâm Phàm ra hiệu, sau đó nâng tách trà lên:
- Uống trà.
Đông Dương Đế bất đắc dĩ, muốn phủi mông bước đi, nhưng chưa tìm hiểu rõ ràng thì lại không cam lòng.
Đông Dương Đế dò hỏi:
- Lâm phong chủ, sao Huyết Ma Đế ở trong quý tông vậy?
Huyết Ma Đế là Chúa Tể lâu năm, thực lực mạnh mẽ, năng lực đấu đơn hay hội đồng đều rất mạnh, Chúa Tể không đánh lại y.
Lâm Phàm cười nói:
- Huyết Ma Đế hả, bị bản phong chủ đánh một trận nên ở lại tông môn dọn nhà vệ sinh.
Đông Dương Đế vốn định mở miệng nhưng rồi á khẩu.
Huyết Ma Đế dọn nhà vệ sinh?
Đường đường là Chúa Tể đỉnh, dù thực lực yếu bớt nhưng tôn nghiêm vẫn còn, sao có thể bị làm nhục như vậy? Đông Dương Đế thấy uất ức thay Huyết Ma Đế.
Đông Dương Đế chuẩn bị rời đi:
- Lâm phong chủ, chúng ta đã nói chuyện rất vui vẻ, hiện tại không có chuyện gì, chúng ta xin phép cáo từ. Còn nhiều thời gian, có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp.
Đông Dương Đế biết ở lại đây cũng không hỏi ra cái gì.
Lâm Phàm không định giữ Đông Dương Đế lại:
- Tốt.
Sự việc lần này đã kết thúc hoàn mỹ.
Chỉ cần đầu óc bình thường sẽ hiểu rằng không nên tùy tiện chọc vào Viêm Hoa tông.
Ngay khi Đông Dương Đế đứng lên thì sinh ra biến cố.
Hư không chấn động.
Tầng mây lăn lộn rất là kịch liệt.
Lâm Phàm ngây người, bởi vì trong tay hắn có thêm một thứ.
Một khối không khí màu bạc to cỡ nắm đấm, không thấy tình huống bên trong, nhưng khối không khí màu bạc này tự xoay tròn như mây sao, toát ra từng đợt sương mù.
- Cái này . . .
Đám người Đông Dương Đế thấy khối không khí màu bạc thì biểu tình cực kỳ giật mình, tròng mắt suýt lồi ra ngoài.
- Thương thiên khí vận!
Tất cả mọi người đã hóa đã, nhìn chằm chằm vào khối không khí màu bạc trong tay Lâm Phàm.
Bọn họ là Chúa Tể, biết một số thứ hiếm ai biết, trong đó có về thương thiên khí vận.
Theo ghi chép cổ xưa thì thương thiên khí vận không tồn tại, là thứ bí ẩn nhất. Nhưng từ cái tên ‘khí vận’ là biết công dụng của nó thế nào.
Thiên mệnh chi tử là được thương thiên khí vận thêm vào nên mọi việc đều thuận lợi, thậm chí tốt đến biến thái.
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, chưa ai được thấy.
Nhìn khối không khí màu bạc này là các Chúa Tể biết ngay nó là gì.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Thương thiên khí vận?
Để hắn bình tĩnh chải vuốt lại đã, thứ này từ đâu ra? Gần đây hình như hắn không đắc tội với ai, cũng chẳng ai chọc vào hắn, vì sao xuất hiện thứ đột ngột này?
- Ưm, từ đâu ra?
Lâm Phàm chợt nghĩ ra, thương thiên khí vận thì tức là thương thiên rồi?
Trời phạt!
Hắn cảm giác như phát hiện đại lục mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận