Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1059: Trời hỡi

Đông Dương Đế rời đi.
Đi trong bâng khuâng, lưu luyến không rời, từng bước vấn vương, mắt tràn ngập nhớ nhung.
Lâm Phàm vẫy tay ra hiệu đối phương cứ yên tâm đi đi, đừng nhớ nhung.
Tuy quen nhau không lâu nhưng Đông Dương Đế lưu luyến da diết nói lên Lâm Phàm đã làm tròn nhiệm vụ của mình, khiến đối phương yêu nơi này.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, đây là hòa bình. Mọi người đều theo đuổi hòa bình, dù là Chúa Tể thì sao, cũng vẫn tìm kiếm hòa bình.
Các đệ tử ngơ ngác, nghe hiểu mà như không hiểu.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, đối phương bị đồ nhi lừa nặng.
Lão phục đồ nhi bảo bối, thật giỏi, đối phương bị dao động đến mờ mặt.
Đối phương nói những thứ kia là gì?
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đồ nhi không lừa đối phương mà cho người ta tìm kiếm mục tiêu hòa bình, càng vì sức hấp dẫn nhân cách cá nhân cao thượng làm đối phương tin phục, nhận đồ nhi làm ca, nên tính ra đối phương không quá xấu.
Thiên Tu sắc mặt quái dị nhìn đồ nhi, thở dài một tiếng, đồ nhi đi càng ngày càng xa.
Ngày xưa da mặt của hai người ngang nhau, nhưng hôm nay lão làm lão sư mà da mặt kém xa đồ nhi, cách biệt quá lớn.
- Ừm, đồ nhi nói có lý.
Đã như vậy rồi còn nói gì được? Chỉ có thể thừa nhận đồ nhi nói có lý.
Lâm Phàm suy nghĩ, nhủ thầm Chúa Tể thượng giới thật đông, cứ tưởng Chúa Tể là hàng hiếm nhưng xem ra không phải vậy.
Không được, phải nhanh chóng tăng lên tới Thế Giới cảnh mới được.
Chỉ cần đến cảnh giới cỡ này thì chẳng ngán ai.
Phương xa.
Đông Dương Đế cười tươi đi ra Chúa Tể, sắc mặt dần bình thường lại, lần nữa đeo lên vẻ lạnh lùng bất cần đời của Chúa Tể.
Các Chúa Tể đi ra theo nhìn Đông Dương Đế, cố nín cười, giả bộ nghiêm túc hỏi:
- Đông Dương Đế, chúng ta nhìn không hiểu gì hết.
Đông Dương Đế lạnh nhạt nói:
- Hừ, đương nhiên các ngươi không hiểu, gặp nhau là duyên phận, một chút hợp ý trở thành huynh đệ, có vấn đề gì? Nhưng ta khuyên các ngươi đừng có ý tưởng gì, đó là tông môn của huynh đệ của ta, nếu ai dám táy máy thì đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.
Đám Chúa Tể cười cười, trong lòng thì thầm nghĩ:
Bà nội nó, nhanh tay lanh mồm nhận người thân trước mặt mọi người chứ có gì hay mà lên mặt.
Nhưng ngẫm lại thật đúng là đáng giá.
Thương thiên khí vận!
Thương thiên công đức!
Hai thứ này đâu phải muốn là có được, nó là vật của thương thiên, là đồ của thiên mệnh chi tử trong truyền thuyết.
Nhưng vẫn luôn là truyền thuyết, sách xưa có ghi chép nhưng không người gặp qua.
Đông Dương Đế làm thân với đối phương vì muốn lấy được thứ này, nhưng chưa chắc gã sẽ có được. Tuy tiếp xúc không lâu nhưng bọn họ nhìn ra đầu óc của dân bản xứ kia không ngốc, muốn lấy đồ của hắn hơi khó.
Các Chúa Tể châm chọc:
- Đương nhiên rồi, dù không phải huynh đệ của ngươi thì chúng ta cũng không dám chọc.
Bọn họ nói thật.
Bốn vị Chúa Tể đều bị chém giết.
Không biết quan hệ của đối phương với thương thiên là thật hay giả, nhưng tóm lại đối phương là tồn tại thần kỳ nhất. Trước khi chưa tìm hiểu rõ đối phương thì họ tuyệt đối không rục rịch.
Đông Dương Đế lạnh lùng nói, bước đi xa:
- Biết thì tốt rồi.
Đông Dương Đế về Phượng Hoàng đảo, chuẩn bị cẩn thận, quan hệ là liên lạc, từ từ quen thuộc nhau, chứ không phải ánh mắt đầu tiên đã thân thiết ngay được.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm đuổi người rời đi, sau đó cũng rời khỏi tông môn, bước đi xa.
Giờ hắn bận công chuyện.
Rất gấp.
Nếu thành công thì giàu to.
Đương nhiên không phải hắn phát tài mà là kéo các sư đệ, sư muội trong tông môn giàu lên.
Tông môn là nơi trở về của hắn, cũng là nơi gửi gắm tâm linh. Dù là ai, dám phá hoại chốn về tâm hồn của hắn thì hắn sẽ lấy mạng già của đối phương.
Một chỗ hoang vắng cách xa Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm xác định bốn phía không có ai, hắn có thể thoải mái thi triển.
Hư không bình tĩnh, trời xanh thăm thẳm, không khí rất mới mẻ.
Lâm Phàm cảm thán:
- Hôm nay là ngày tháng tốt.
Hai giang đôi tay, ngửa đầu hét hướng hư không:
- Ta thề với trời, từ giờ trở đi nếu ta nói láo câu nào sẽ bị thiên lôi đánh xuống, hóa thành tro tàn!
Lâm Phàm nói xong sờ mặt mình, cười bảo:
- Ta thật là đẹp trai.
Bầu trời xanh trong bỗng bị mây đen bao trùm, sau đó hình thành vòng xoáy, bên trong ẩn giấu nguy cơ siêu khủng bố.
Đùng đùng!
Sấm chớp lượn lờ, vòng xoáy dày đặc hòa cùng mây đen.
Đùng!
Trời phạt giáng xuống, sấm chớp hủy diệt đánh thẳng xuống.
Cho đến nay Lâm Phàm luôn bị trời phạt đánh ra bã, chưa từng chống cự.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Mạng của ta không do trời!
Năm ngón tay siết chặt đấm vào hư không, hắn muốn bảo vệ sinh mệnh của mình, nắm giữ trong lòng bàn tay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Suy nghĩ cuối cùng trước khi tan biến của hắn là:
- Rồi rồi, là của ngươi, của ngươi hết, ta nói chơi thôi mà.
Sau đó tan thành mây khói.
Mười giây sau.
Lâm Phàm tinh khí thần đến đỉnh, tâm tình siêu tốt đẹp.
- Không sai, đã chết một lần. Không ngờ trời phạt cũng bị buff lôi kéo, ghê gớm, không biết buff này hình thành từ đâu mà ghê gớm vậy.
Lâm Phàm biết buff vận hành cần thời gian, thương thiên đền bù cần chút thời gian.
Trong đoạn thời gian này hắn có thể chết thêm mấy lần.
Những Chúa Tể kia so với thương thiên thì chỉ như chuột nhắt, không thể so sánh.
Giết giàu không giết nghèo.
- Ta thề với trời, Lâm Phàm này là người đường đường chính chính, thân thiết, chính nghĩa, hòa bình, đối với ai đều công bằng, nếu nói dối nửa lời thì thiên lôi đánh xuống . . .
Lâm Phàm thề xong giang hai cánh tay, lẳng lặng chờ đợi.
Đợi một hồi.
- A?
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, hư không chẳng chút dao động, trời phạt không buông xuống như trong tưởng tượng.
Lâm Phàm ngơ ngác:
- Chuyện gì đây?
Vì sao trời phạt không đến?
Lâm Phàm chợt nghĩ đến một khả năng, đó là lời hắn nói là sự thật.
- Trời hỡi!
Lâm Phàm thấy xấu hổ, không ngờ bản thân không hiểu rõ mình là ai, sau khi thề được ông trời chứng minh giúp.
Lời thề vừa rồi vô dụng thì nhanh chóng đổi cái khác.
- Ta thề với trời, Lâm Phàm này là một người ai gặp cũng thích, nếu nói láo nửa câu sẽ bị thiên lôi đánh xuống!
Khi lời thề hình thành thì trời trong xanh lại chấn động, mây đen nặng nề bao phủ hư không, sấm sét đan vào nhau chuẩn bị chơi chiêu lớn đánh chết kẻ vô sỉ này.
Lâm Phàm giang hai cánh tay chờ đợi, mặt lộ vẻ hưởng thụ.
Hắn đã sẵn sàng.
Ầm ầm!
Trời phạt giáng lâm, mảnh thiên địa này che kín hơi thở hủy diệt.
Lâm Phàm đứng yên bày ra dáng người anh tuấn đã biến mất, không thừa mẩu cặn nào.
Yêu thú ở gần khu vực này đều co cẳng chạy.
Chuyện gì vậy?
Tên khùng nào nhiều lần bị trời phạt đánh trúng? Uy thế quá khủng bố.
Qua hồi lâu.
Lâm Phàm không mảnh vải che thân xuất hiện, hắn bị trời phạt đánh cho có chút chết lặng.
Lần đầu tiên thường xuyên khiêu khích trời phạt, cảm giác thật sướng.
Có lẽ trên đời này chỉ có một mình hắn dám làm như vậy.
Nếu có danh hiệu thì Lâm Phàm rất vinh hạnh được danh hiệu ‘nam nhân khiến trời phạt không chiếm được’.
Lâm Phàm đếm số:
- Hình như chết tám lần rồi.
Trời phạt thật tốt, giết người không cảm giác đau đớn chút nào, khoảnh khắc thành tro tàn.
Uy thế trời phạt dù là Chúa Tể cũng không dám hó hé tiếng nào, nháy mắt hóa thành tro tàn, khiến người rất thất vọng.
Nam nhi đích thực là phải dám cứng rắn gánh tất cả, hắn làm được điều đó.
Lúc này có thứ hiện ra trong lòng bàn tay của Lâm Phàm, hắn nhìn thứ thú vị trong tay:
- Khối không khí màu bạc, là thương thiên khí vận mà Đông Dương Đế nói đến?
Với người khác là bảo bối vô giá, nhưng lại là thứ rác rưởi với Lâm Phàm.
Đông Dương Đế nói thiên mệnh chi tử không có phụ mẫu, nhưng nói chính xác ra thì thương thiên là phụ mẫu, dùng khí vận và thương thiên công đức ngưng tụ thành người.
Xét cho cùng thiên mệnh chi tử không tính là con người.
Với Lâm Phàm thì mọi thứ chẳng đáng gì, nếu thật sự có thiên mệnh chi tử xuất hiện ở trước mặt hắn thì hắn sẽ cho đối phương biết dựa vào những thứ này là vô dụng.
Có thể lọt vào mắt Lâm Phàm chỉ có công pháp và sức mạnh, cái khác đều là rác rưởi, nếu không phải sau lưng có tông môn cần chăm sóc thì hắn lười nhặt mấy thứ này.
Ngay sau đó lại xuất hiện cái khác, công đức thương thiên to bằng nắm tay.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Chỉ có mấy cái này sao?
Những thứ này vô dụng với Lâm Phàm, nhưng là thứ tốt cho Đông Dương Đế. Tản ra cho các sư đệ, sư muội trong tông môn vậy, đương nhiên cho lão sư phần lớn nhất, còn lại chia đều.
Rất nhanh, buff có món nợ phải đền bắt đầu điên cuồng có hiệu lực.
Công đức, thương thiên khí vận từng cái rơi xuống.
Khiến Lâm Phàm thấy lạ là có khối không khí màu hồng.
- Thương thiên hấp dẫn?
Lâm Phàm vừa chạm đến liền biết tác dụng của thứ này.
Thiên mệnh chi tử thật lợi hại, có phụ mẫu tốt như thương thiên thì cuộc đời trọn vẹn rồi.
Thương thiên hấp dẫn hay còn gọi là khí vương bát, nữ dâng hiến, nam hung mãnh xin làm tiểu đệ.
- Lợi hại.
Để lại thứ này cho lão sư, tuy nó hơi bá đạo nhưng vô dụng với Lâm Phàm.
Sức hấp dẫn là cái gì?
Sức hấp dẫn là lực lượng.
Lực lượng mạnh thì sức hấp dẫn mãnh liệt, Lâm Phàm trải qua thời gian dài tổng kết ra điều này.
Lục tục có thêm bồi thường, tổng cộng bốn loại khối không khí.
Thương thiên khí vận!
Thương thiên công đức!
Thương thiên mị lực!
Thương thiên chúc phúc!
- Tiếp tục thề, nếu có thể kiếm dư dả bốn loại khối không khí thì còn ai dám gây với Viêm Hoa tông? Tất cả đều là thiên mệnh chi tử.
Tâm trạng của Lâm Phàm siêu tốt đẹp, có cách phát tài tốt như vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thề, tiếp tục thề.
Nhưng sinh ra biến cố.
Không có trời phạt giáng lâm.
Ngay từ đầu Lâm Phàm nghĩ là vì mình nói thật nên mới có vấn đề, sau đó hắn nói mình là phụ thân của thế giới thương thiên, vậy mà vẫn không giáng trời phạt, kỳ lạ.
Lâm Phàm suy nghĩ, không hiểu tình huống này:
- Không thể nào!
Hay bị đánh nhiều quá, trời phạt phát hiện bị thiếu đồ?
Hư không đột nhiên chấn động mạnh.
Lâm Phàm phấn khởi.
Tới rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận