Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1061: Yêu đơn phương là nỗi bi ai

Lâm Phàm phê bình, còn rất thắc mắc nhìn đối phương:
- Hơi thú vị, ngươi kêu ta là sư huynh, chắp nối quan hệ kiểu này hơi khiến người khó xử, rất sơ sài, không đủ chi tiết.
Không quen, không chút ấn tượng.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tuy hắn thích bắn pháo hoa nhưng người ta không trêu chọc mình, cho nên tạm gác lại pháo hoa này.
Hắn không phải kẻ cuồng bắn pháo hoa.
Đánh chết cô nương là hành động của kẻ thô lỗ, không hiểu thương hương tiếc ngọc.
Hắn thì khác, rất hiểu thương hương tiếc ngọc. Hắn sẽ không tàn bạo đập nát người, dù có thù sâu cũng sẽ cho đối phương bày ra mặt đẹp nhất khi sắp chết.
- Sư huynh, có thể nhìn thấy ngươi là ta đã rất thỏa mãn, ta đi . . .
Nói xong thân thể nữ nhân mờ dần, bùm một tiếng hóa thành vô số mảnh vỡ tan biến trong thiên địa.
Lâm Phàm nghệch mặt ra.
Làm gì vậy? Thấy mặt ta là đã thỏa mãn?
Lâm Phàm sờ mặt mình, lẩm bẩm:
- Mình không dung hợp thương thiên hấp dẫn mà vẫn có sức hấp dẫn vậy sao? Có lẽ đây là trời sinh.
Hắn không thi triển Hữu Sắc Nhãn Tình giữ đối phương lại, bị đối phương nịnh hót bay lên chín tầng mây.
Nam nhân luôn thích được tâng bốc, nhất là cô nương khen.
- Thật biết nói chuyện, được rồi, tha cho ngươi một cái mạng.
Đến lúc này Lâm Phàm vẫn không nhớ ra đối phương là ai, đúng là đáng buồn, bất hạnh cho cô nương.
Lúc này, Thiên Tu từ phương xa đi tới, dò hỏi:
- Ai vậy đồ nhi?
Khi đồ nhi bảo bối cưỡi lên người của cô nương thì lão làm lão sư của hắn siêu hưng phấn. Đồ nhi rốt cuộc thông não, sắp cởi quần lên ngựa?
Nhưng nào ngờ hắn không làm gì cả, chưa giơ thương ra đã đứng lên rồi, tốc độ quá nhanh, thật khó hiểu.
Lâm Phàm đáp:
- Không biết.
Thiên Tu nhìn Lâm Phàm chăm chú:
- Đồ nhi, đừng nói láo với lão sư. Tuy cách xa nhưng vẻ mặt của nữ nhân kia không phải đồ nhi nói một câu không biết là có thể phủ nhận.
Lâm Phàm rối rít phân bua:
- Lão sư, đồ nhi thật sự không biết!
Hắn không phải loại người già mồm, người quen thì hắn nhận là quen, không biết thì nói là không biết, huống chi hắn thật sự chưa gặp đối phương bao giờ.
Thiên Tu im lặng, bình tĩnh nói:
- Mới rồi vi sư cảm thấy rất quen mắt, nhưng tạm thời không nhớ ra là ai.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Lão sư đã gặp qua?
Thiên Tu nói:
- Hơi quen mắt, chắc gặp rồi.
Lâm Phàm cho rằng lão sư đang khoác lác:
- Không thể nào! Lão sư, năm xưa một Liễu Nhược Trần đã làm đệ tử tông môn mê mẩn không biết lối về, nếu là người vừa rồi sao có thể chẳng có tiếng tăm gì?
Nhắc đến Liễu Nhược Trần làm Lâm Phàm hơi nhớ nàng, nếu bây giờ gặp lại thì tốt bao nhiêu.
Thánh Đường tông ngay kế bên, tùy thời có thể làm thịt. Tiếc rằng Lâm Phàm không nhịn được đã giẫm chết từ lâu, biết trước đã nuôi thả nàng ta, có lẽ chờ đến hôm nay được thu hoạch không tệ.
Thiên Tu hiền từ nhìn đồ nhi, lắc đầu cười nói:
- Đồ nhi, đôi lúc nhìn người không thể xem mặt mà là cảm giác.
Lâm Phàm gật đầu nhưng vẫn mờ mịt:
- A?
Con đường phát triển của tông môn hơi kỳ kỳ, hình như trở nên mơ hồ, vì bị tông chủ dẫn dắt chệch hướng rồi sao?
Phương xa.
Một bóng dáng xuất hiện, là nữ nhân mới rồi bị Lâm Phàm đè lên. Mắt nàng đỏ hoe, ngấn lệ.
Nàng chịu đựng không được, nhủ thầm:
- Ta muốn khóc.
Trong cơ thể của nàng phát ra giọng nói lạnh băng:
- Không được, nước mắt là đại biểu cho kẻ yếu, tuy ngươi rất yếu nhưng cuối cùng ngươi vẫn còn ta, ta sẽ không cho phép!
Giọng nói phát ra từ cơ thể uy nghiêm không cho phép cãi lại, sau đó dịu giọng an ủi:
- Cần gì như vậy? Ngươi đã gặp hắn nhưng hắn không nhận ra ngươi là ai, ngươi ở trong lòng của hắn, không, có lẽ không nằm trong lòng, chỉ là một trong vô số khách qua đường, không có địa vị, không chút cảm giác tồn tại. Tất cả đều là mong muốn đơn phương của ngươi. Bây giờ ta đã tỉnh lại, ngươi là chân linh thứ hai của thân thể ta, ta không diệt ngươi, yên lặng chờ đi, về sau có cơ hội ta sẽ cho ngươi rời đi.
Tồn tại trong cơ thể nàng nói chuyện hơi ngay thẳng, thoạt trông như đang an ủi nhưng thật ra đâm dao vào tim.
Mộ Linh chịu đựng bi thương, muốn khóc nhưng không khóc được:
- Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng không?
- Được.
Mộ Linh hỏi:
- Tại sao khuôn mặt của ta như thế này? Nếu lúc trước không thành ra thế này thì có lẽ sư huynh sẽ không như thế.
Mộ Linh chỉ muốn tìm thứ mình muốn, nhưng tất cả bị gương mặt kia ngăn cản.
Người gặp người sợ.
- Bởi vì ngươi không bảo vệ được thân thể của ta.
Mộ Linh không biết nên nói cái gì trước câu trả lời này.
Giọng Mộ Linh nhẹ hẫng, dường như đã buông bỏ:
- Ta hiểu rồi.
Một luồng sáng mờ bắn ra từ người Mộ Linh.
Nàng giơ tay, mặt nạ trong tay tỏa ánh sáng kỳ dị chậm rãi bay lên, từ từ dán lên mặt nàng.
- Khoảnh khắc đeo mặt nạ lên thì ngươi không phải là ngươi, yếu đuối, sợ hãi, tuyệt vọng, tất cả tình cảm đều rời khỏi ngươi, cuộc đời của ngươi từ nay chấm dứt.
Mộ Linh nhìn mặt nạ từ từ đến gần, nước mắt vốn không tồn tại chợt lăn dài.
Mộ Linh biết khoảnh khắc đeo mặt nạ là nàng sẽ hoàn toàn bị giam trong bóng đêm.
Cuộc đời Mộ Linh bất hạnh, lớn lên trong ánh mắt kỳ thị, không có bằng hữu, người thân, càng không có ai quan tâm nàng.
Có bão tố lực lượng quấn quanh người Mộ Linh, ảnh hưởng vùng hư không này, mảnh thiên địa này.
Bộp!
Mặt nạ và khuôn mặt khớp với nhau.
Lực lượng khủng bố mà quỷ dị, lực lượng chưa từng xuất hiện bùng nổ.
Đôi mắt lộ ra từ mặt nạ bắn tia sáng đỏ yêu dị, giọng nói trầm thấp phát ra từ mặt nạ:
- Ta, Khôi Lỗi Chi Chủ trở lại.
- Sư huynh, ta sẽ không . . . quên ngươi . . .
Chân linh Mộ Linh dần bị bóng tối bao trùm, trí nhớ của nàng giống như thủy triều tuôn ra, từng hình ảnh hiện ra trong đầu.
Khóe môi cong lên lộ hàm răng trắng như tuyết:
- Sư muội có thể đứng lên được không?
Sư huynh xuất hiện ở trước mặt nàng, nghiêng người vươn tay, đó là hình ảnh Mộ Linh không muốn quên nhất, cũng là lần đầu tiên nhận sự quan tâm của người khác.
- Sư muội hãy chăm chỉ tu luyện, vẻ đẹp nội tâm mới là đẹp nhất trần đời, đừng thấy tự ti vì nhan sắc của mình.
Từng hình ảnh hiện ra.
- Sư . . . huynh.
Chôn vùi.
Hết thảy ảo tưởng đều biến mất.
Khôi Lỗi Chi Chủ siết tay thành nắm đấm:
- Cảm xúc ngu xuẩn.
Bao tay đen nhánh trùm lên đôi tay, mặt sau găng tay khảm một kết tinh hình thoi, bên trong như có mây sao chuyển động.
Khôi Lỗi Chi Chủ lắc cổ tay, kết tinh hình thoi lóe sáng, các con rối sống động như thật hiện ra trước mắt.
- Chưa ngượng tay.
. . .
Vô Địch phong.
- Luôn cảm giác kỳ kỳ.
Lâm Phàm suy tư, hắn không rõ ràng, vắt óc nhớ lại lời nói của lão sư.
Quen thuộc?
Chắc chắn không quen, nếu quen thì sao hắn không nhận ra chứ.
Thôi, việc không hiểu tốt nhất đừng nghĩ nữa.
Còn dư hơn bốn ức điểm.
Công pháp không được đầy đủ.
Nếu có đủ công pháp, nội tình tràn đầy rồi trực tiếp bước vào Thế Giới cảnh, đến lúc đó Chúa Tể gì đó mà dám láo là hắn sẽ dạy cho bài học nhớ đời.
Mấy ngày sau.
Thượng giới xao động.
Nhóm Quỷ Tộc Chúa Tể bị dân bản xứ giết không còn là chuyện bí mật, đồn khắp thượng giới.
Nhiều Chúa Tể khi biết tin này đều ngạc nhiên sau đó chửi thề.
Yếu nhớt, bị dân bản xứ chém giết, làm họ mất mặt!
Đông Dương Đế thân thiết với dân bản xứ, nhận người ta làm ca ca bị các Chúa Tể đồn ra ngoài, gây nên trò cười.
Phượng Hoàng đảo.
Tuy là đảo nhưng diện tích rộng lớn vô hạn.
Vòng ngoài đầy núi lửa bất tử, ngẫu nhiên có tinh linh lửa nhảy ra ngoài, vui vẻ bay lượn trên trời.
Một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần chậm rãi đi tới, sắc mặt hơi giật mình:
- Phu quân, bên ngoài đồn rằng . . .
Nàng đã biết tin đồn ở thượng giới.
Phu quân kết huynh đệ với dân bản xứ vực ngoại giới, nàng không hiểu, muội muội khác cũng không tin, thậm chí tức giận.
Dân bản xứ tầm thường mà có thể làm huynh đệ với phu quân?
Trừ phi trời sập.
Đông Dương Đế không quan tâm tin đồn bên ngoài, một đám ngu ngốc thì hiểu cái gì.
Gã ôm nữ nhân vào ngực, cười tủm tỉm nói:
- Bọn họ nói đúng hết, phu quân thật sự làm huynh đệ với dân bản xứ.
Nữ nhân hé môi anh đào ngạc nhiên:
- A?
Đông Dương Đế không giấu diếm:
- A cái gì, một đám ngốc thì biết gì. Có việc không đơn giản như mặt ngoài, ta kể cho nàng nghe, chuyện là vầy.
Đây là nữ nhân của gã, còn có chuyện gì không thể nói?
Nữ nhân vừa nghe vừa gật gù, biểu tình rất phong phú, nghe kể xong nàng kinh ngạc nói:
- Nếu đúng như lời phu quân nói thì dân bản xứ này chẳng phải là có quan hệ lớn với thương thiên?
Đông Dương Đế hăng hái nói:
- Đúng rồi, là vậy đấy. Nàng nói xem đám Chúa Tể kia tu luyện đến mụ đầu thì biết gì? Bọn họ thật sự không để vực ngoại giới vào mắt, ở trong lòng họ thì vực ngoại giới là nơi một đám dân bản xứ ở. Bọn họ đâu biết đồn rằng vực ngoại giới là mẫu giới của thượng giới, nên tình huống trong chỗ đó phức tạp cực kỳ. Mắt chó coi thường người khác, cuối cùng sẽ mù mắt.
Gã cảm giác mình rất tinh mắt.
Nữ nhân ôm mặt Đông Dương Đế, vui vẻ hôn cái chụt:
- Nhưng chẳng phải trước kia phu quân cũng nghĩ như vậy sao?
Đông Dương Đế bất đắc dĩ nói:
- Phu quân của nàng sao có thể thiển cận như vậy, giả vờ cho đám người kia tin tưởng thôi. Mà đừng nói nữa, dọn dẹp đồ đạc đi vực ngoại giới với ta.
- Kêu lão nhị, lão tam, lão tứ . . . lão một trăm thu dọn đồ đạc, dặn các nàng ấy kiềm nén tính tình lại, đừng có kiêu căng, chọc giận huynh đệ của ta là coi chừng ăn gia pháp!
Đông Dương Đế kêu một hơi đến số một trăm, xem như mang theo gia đình đi giao lưu với đối phương, liên lạc tình cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận