Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1063: Ta đã từng học lớp của ngươi

Trong đại điện.
Lâm Phàm và Đông Dương Đế ngồi xuống ghế, các nữ nhân đi theo thì tản ra ngồi hai bên.
Khi ngồi có một chi tiết nhỏ.
Các thê tử của Đông Dương Đế khi thấy ghế bình thường thì cau mày lộ vẻ ghét bỏ, còn dùng khăn lụa lau sạch mặt ghế.
Các nàng đi theo Đông Dương Đế, quen sống xa xỉ rồi, Viêm Hoa tông ở trong mắt họ như ổ ăn mày, không thể so sánh với Phượng Hoàng đảo.
- Ghế này cứng quá, ngồi đau mông.
Đông Dương Đế mang một trăm thê tử đến, khi vào đại điện làm không gian tràn ngập mùi hương, khi chia ghế ngồi thì ríu ra ríu rít.
Đông Dương Đế vốn tươi cười nhưng nghe các nàng bình luận thì hơi xấu hổ.
- Khụ khụ!
Đông Dương Đế hắng giọng ra hiệu đủ rồi, đừng làm quá mức.
Nhưng tiếng ho quá nhỏ trong tiếng lao nhao của đám nữ nhân, chẳng có tác dụng gì.
Đông Dương Đế quay đầu nhìn về phía Lâm Phàm:
- Ngại quá đại ca, gia đình dạy không nghiêm, chiều hư họ.
Lâm Phàm đáp:
- Hiểu mà, gia đình là ngọn nguồn trói buộc tự do.
Mắt Đông Dương Đế lộ tia khiển trách:
- Tất cả yên lặng cho ta, ngồi yên!
Đám nữ nhân này không nghe lời, làm gã bực tức.
Ra khỏi nhà không thể có chút ánh mắt, kiến thức sao?
Trước khi đi đã dặn rồi, không ngờ các nàng ra ngoài, lắc mông một cái quên sạch.
Đám thê tử của Đông Dương Đế không dám lên tiếng, nhỏ giọng lại như muỗi kêu.
Cuối cùng các nàng đã chịu ngồi yên.
Đông Dương Đế nói:
- Đã để đại ca chê cười.
Lâm Phàm cười nói:
- Không sao.
Hắn nhìn đám thê tử của Đông Dương Đế, đúng là nam nhân bá đạo, có nhiều thê tử như vậy.
Lâm Phàm tin đối phương có ba vạn ba ngàn bạn lữ, mới một trăm người đã kinh người thế này.
Đông Dương Đế cảm thán rằng:
- Đại ca, ta thật sự rất nhớ đại ca.
Năng lực thắt chặt quan hệ của gã rất mạnh, người bình thường không sánh bằng.
Lời này tràn đầy tình cảm, nhưng nghe vào tai Lâm Phàm thì hơi chói tai.
Lâm Phàm nói:
- Nhớ ta à, tốt lắm. Nhưng Đông đệ, ngươi thế này khiến đại ca không biết nên nói sao.
Đông Dương Đế cười ruồi, phất tay:
- Đại ca không cần nói gì cả, chỉ cần biết ta nhớ đại ca là được rồi.
Đám thê tử của Đông Dương Đế không biết chuyện này là sao. Các nàng chưa từng thấy phu quân nói chuyện kiểu đó với một người, nếu không ngồi đây nghe thì họ không tin.
Không khí hiện trường hơi yên lặng.
Lâm Phàm không biết nên nói cái gì với Đông Dương Đế.
Nói thật ra tình cảm của hai ta chưa tốt đến mức đó.
Nhưng Đông Dương Đế rất tự nhiên, choàng vai bá cổ tán dóc đủ thứ với Lâm Phàm, còn than khổ.
Đông Dương Đế cảm thán:
- Đại ca không biết đâu, đệ đệ ở thượng giới cũng khó sống lắm, cần lo sự nghiệp gia đình, lo lắng hãi hùng từng giây từng phút.
Đông Dương Đế là người nhanh nhạy, gã nhận dân bản xứ vực ngoại giới làm đại ca, cố gắng làm tốt quan hệ để kiếm lợi lớn cho mình.
Lâm Phàm hỏi:
- A? Ngươi sống không tốt ở thượng giới? Không thể nào, tu vi của Đông đệ là Chúa Tể đỉnh, chắc chắn đi ngang trong thượng giới, ai có thể làm Đông đệ chịu thiệt?
Lâm Phàm không còn lời nào để nói với Đông Dương Đế, chỉ có thể vơ đại câu chuyện, tán dóc.
Thượng giới cho Lâm Phàm cảm giác rất hỗn loạn, rời rạc.
Đông Dương Đế thở dài một tiếng:
- Đại ca có điều không biết, nhìn ta phong quang vậy chứ thật ra rất khác, ta chỉ xem như tán tu nho nhỏ.
Nói đến đây Đông Dương Đế mặt ủ mày chau, biểu hiện tội nghiệp.
Lâm Phàm hỏi:
- Tán kiểu gì?
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Tuy Lâm Phàm không quan tâm nhiều đến thượng giới, nhưng nếu biết rõ tình huống cũ hay.
Lâm Phàm như hắn đây tung hoành vực ngoại giới, gieo tình yêu và hòa bình đến các góc.
Thượng giới xuất hiện, cho hắn biết con đường còn chưa tới cuối cùng, vẫn có thể tiếp tục tiến lên.
- Đại ca, thượng giới có bốn phương thế lực lớn quản lý thiên địa. Phương đông Thần Đình, phương nam Thánh Đế Sơn, phương tây Phật Ma Tháp, phương bắc Thanh Sơn Khâu. Bốn phương thế lực lớn này mạnh nhất thượng giới, quản lý mọi thứ ở thượng giới, dù là ta cũng không cách nào so sánh với họ.
Đông Dương Đế nói ra lời này vì muốn tỏ vẻ mình yếu một chút, cho đại ca biết thật ra ta cũng rất thảm, không cần quá cảnh giác, kẻ nguy hiểm không phải ta mà là bốn phương cự vô bá.
- Phức tạp như vậy sao?
Lâm Phàm cảm thấy được tăng kiến thức, không ngờ thượng giới cũng rất phức tạp.
Lâm Phàm hỏi:
- Vậy ta hỏi ngươi, Chí Minh Thánh Viêm Đế thì thế nào?
Đây là kẻ đầu têu muốn hủy diệt Viêm Hoa tông, không biết Chí Minh Thánh Viêm Đế thuộc loại nào?
Đông Dương Đế kinh ngạc nói:
- Hắn? Chẳng là gì cả. Đại ca, Chí Minh Thánh Viêm Đế rất bình thường, nhưng hình như có chút quan hệ với bên Phật Ma Tháp, nhưng chắc chắn không quá thân.
Ở thượng giới thì Chúa Tể cảnh là đỉnh cao, mọi người đều biết điều đó. Nhưng trong Chúa Tể phân chia mạnh yếu có chút phức tạp. Sau lưng mỗi vị Chúa Tể hoặc ít hoặc nhiều có bóng dáng bốn phương thế lực lớn. Không phải nô lệ hay thuộc hạ, quản lý đất đai thay bốn phương thế lực lớn.
Ngoài đại điện bỗng vọng vào giọng nói:
- Thanh Sơn Khâu.
Một con ếch nhỏ ngồi xổm ở nơi đó, giọng nói phát ra từ con ếch.
Đông Dương Đế thấy con ếch xanh thì đứng bật dậy, mặt kinh ngạc nói:
- A? Cho cảm giác rất quen thuộc.
Thanh Oa đạp chân sau nhảy lên trên đầu Đông Dương Đế:
- Lúc nãy ngươi nói gì?
Đông Dương Đế hơi không vui hỏi:
- Ngươi có thể nhảy xuống đầu của ta không?
Con ếch màu xanh nhảy lên đầu làm Đông Dương Đế hơi khó chịu, giống như đầu một màu xanh.
Chân trước của Thanh Oa túm chặt tóc Đông Dương Đế, mắt to cỡ hạt đậu lóe tia sáng chưa từng có:
- Thanh Sơn Khâu, nói cho ta biết đây là thứ gì?
Đông Dương Đế hơi giận, thái độ kiểu gì? Đại ca lên mặt thì thôi đi, một con súc sinh màu xanh cũng dám láo vậy sao?
Đông Dương Đế đang định ra tay thì nghe giọng của đại ca, gã đổi thái độ ngay.
Đông Dương Đế nói:
- Huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động được không? Ngươi hãy rời khỏi đầu của ta trước, hơi thở của ngươi khiến ta thấy rất quen, chắc chắn chúng ta từng gặp nhau.
- Thanh Oa, làm gì vậy? Kích động như thế có phải nhìn thấy người quen?
Lâm Phàm vốn muốn giấu Thanh Oa, tuy con này không thành thật nhưng dù gì là người của hắn.
Đông Dương Đế đến từ thượng giới, hắn không muốn lộ ra Thanh Oa.
Nhưng Thanh Oa chủ động chạy tới, việc này hơi phức tạp.
Thanh Oa nhảy xuống đầu Đông Dương Đế, dồn dập hỏi:
- Nói cho ta biết Thanh Sơn Khâu là thế nào?
Thanh Oa chưa bao giờ nói với Lâm Phàm về quá khứ của nó, Thanh Sơn Khâu từng là địa bàn của nó.
Thanh Oa biết đôi chút về thế lực thượng giới.
Thần Đình độc tài, tuyệt đối không có ba thế lực lớn khác, chắc vạn năm qua đã thay đổi lớn.
Đông Dương Đế nói:
- Thanh Sơn Khâu, Thiên Đình phương bắc, do Thanh Sơn Nữ Đế quản lý.
Khi nhắc đến Thanh Sơn Nữ Đế thì Đông Dương Đế lộ nét mặt sợ hãi.
Nữ nhân hung ác, rất bá đạo.
Dù là Đông Dương Đế cũng chưa gặp vài lần, chỉ nghe lời đồn.
Thanh Oa cường đại
- Thanh Sơn Nữ Đế? Vớ vẩn, làm gì có Thanh Sơn Nữ Đế? Đó từng là quê nhà của ta, sao có Nữ Đế được? Cho ta biết, có phải Thanh Sơn Nữ Đế là Vu Yên Tiên Tử? Có phải không!?
Tuy Thanh Oa nhỏ người nhưng giọng rất lớn.
Khi nhắc đến Vu Yên Tiên Tử thì mắt Thanh Oa sáng lấp lánh, nếu đó là thê tử của nó thì chắc chắn nó sẽ đi tìm nàng, bằng vào tình cảm ngày xưa, chắc thê tử cũng rất nhớ nó.
Càng nghĩ Thanh Oa càng lâng lâng, chìm trong sức tưởng tượng đến bị lạc.
Đông Dương Đế không trả lời Thanh Oa, hoảng sợ kêu lên:
- Ngươi là Cửu Hoang Thần Sư của Thanh Sơn Khâu! Ta nhớ ngươi!
- A?
Thanh Oa sửng sốt, nó không ngờ đối phương biết mình. Nó nhanh chóng phản ứng lại, vào lúc như thế này tuyệt đối không thể lộ ra bản thân.
- Ngươi nhận lầm người.
Đông Dương Đế hăng máu, không chịu tin tưởng Thanh Oa:
- Không thể nào! Ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm, ngươi là Cửu Hoang Thần Sư, Luyện Đan Thần Sư vĩ đại nhất thượng giới! Năm xưa ngài dạy học, ta là học sinh đợt thứ một trăm ba mươi sáu.
Đông Dương Đế chìm trong nhớ lại:
- Nhớ năm xưa ta là tiểu tử không tên bị kẹt ở Thế Giới cảnh đỉnh, ngài bắt đầu mở chương trình học đợt thứ một trăm ba mươi sáu, học phí là một khối Bổ Thiên thạch, tuy rất đắt đỏ, rất hiếm có nhưng ta vẫn lấy được, đi nghe ngài dạy học. Từ đó ta một bước lên trời, đánh vỡ bình chướng Thế Giới cảnh, trở thành cường giả Chúa Tể. Cả đời ta không quên uy nghiêm và hơi thở của thần sư trong khóa học nửa tháng đó.
Thanh Oa thấy đối phương nói rất chân thành, dần dần cao ngạo ngửa đầu ếch, rất là đắc ý.
- Thì ra ngươi từng là học sinh của ta, khá lắm, vài vạn năm không gặp đã đến Chúa Tể đỉnh, bản Oa Sư, không, bản thần sư rất là vui mừng.
Lâm Phàm sửng sốt nhìn hai tên này, nhất là biểu tình của Thanh Oa hơi đáng đánh.
Lúc này Đông Dương Đế hứng thú với Thanh Oa hơn Lâm Phàm:
- Sao thần sư biến thành bộ dáng như vậy? Nghe đồn ngài rơi vào địa ngục đạo vô biên, uy hiếp nặng đến an toàn của thượng giới, cuối cùng bị các phương cường giả chém giết.
Đông Dương Đế tò mò và nghi ngờ.
Các thê tử của gã cũng giật nảy mình.
Tuy Cửu Hoang Thần Sư không còn nhưng trong thượng giới luôn truyền lưu về truyền thuyết của Cửu Hoang Thần Sư.
Thanh Oa rít gào văng nước miếng:
- Vớ vẩn! Chỉ có đồ ngu mới tin!
Đông Dương Đế có chút xấu hổ.
Thật ra gã tin vào tin đồn, nên cũng là đồ ngu trong miệng thần sư.
Đông Dương Đế nói:
- Thần sư, nói thật thì ta không biết Vu Yên Tiên Tử là ai, cũng không thấy mặt Thanh Sơn Nữ Đế vài lần, dù gặp cũng không xem rõ khuôn mặt.
Thanh Oa chìm đắm trong suy nghĩ, nó tin tưởng Thanh Sơn Nữ Đế chắc chắn là thê tử của mình, không lầm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận