Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1064: Cõng cái nồi này hơi khó chịu

Thanh Oa lẩm bẩm, vô cùng đau lòng:
- Thê tử của ta.
Nó là nam nhân, là phu quân của một nữ nhân nhưng không làm tròn trách nhiệm, rời đi lâu như vậy mà không gửi niềm quan tâm lo lắng cho thê tử.
Cảnh này, việc này, nó chỉ muốn ngâm một câu thơ.
Đáng tiếc không đủ tài văn học, chỉ có thể nói:
Thê tử, ta có lỗi với nàng.
Lâm Phàm nhìn không được, tình huống có điểm gì là lạ:
- Chờ đã, hai ngươi biết nhau?
Đông Dương Đế kích động nói:
- Ta biết Cửu Hoang thần sư! Gặp thần sư làm ta quá kích động, bao nhiêu vạn năm rồi, phấn khởi quá!
Nói đến chỗ kích động, mặt Đông Dương Đế đỏ rần.
Thanh Oa nói thẳng:
- Ta không quen hắn.
Đông Dương Đế kích động nói:
- Thần sư sao có thể không biết ta? Ta là học sinh khóa học thứ một trăm ba mươi sáu! Khi đó ngài còn khen ta có thiên phú, nói bỏ ra một viên Bổ Thiên thạch là ta đã lời to.
Dù Đông Dương Đế đã là cường giả Chúa Tể, thậm chí có ba vạn ba ngàn thê tử, nhưng gặp thần tượng cũ làm gã siêu kích động.
Thanh Oa ho nhẹ một tiếng, hơi xấu hổ.
Nó đã quên mình từng nói lời này, nhưng thốt ra từ miệng của nó thì chắc không chỉ nói với một người.
Thanh Oa khen:
- Giỏi lắm, xem tình hình của ngươi bây giờ là biết ngươi rất giỏi, Chúa Tể đỉnh coi như lên đỉnh điểm cuộc đời rồi.
Sơ sẩy quá, lúc nghe Thanh Sơn Khâu khiến không kiềm được, chưa nghĩ kỹ tình huống của mình đã nhảy ra, giờ bị lộ thân phận rồi.
Mà tên này hơi ngốc, chắc dễ lừa, sẽ không khai nó ra đâu.
Đông Dương Đế tâng bốc Thanh Oa, giả bộ là đồ ngốc, nhưng trong lòng sáng trưng.
Con ếch xanh nho nhỏ trước mắt chắc chắn là Cửu Hoang Thần Sư, không nhầm được, gã khắc ghi hơi thở kia.
Vì Cửu Hoang Thần Sư không ở thượng giới, nhưng có người trong thượng giới tìm kiếm với phần thưởng phong phú. Không biết ai đang tìm nhưng chắc chắn là bốn thế lực lớn.
Đông Dương Đế khiêm tốn nói:
- Đâu, được chút thành tựu thôi, so với thần sư thì không đáng giá nhắc tới.
Thanh Oa trầm giọng nói:
- Người trẻ tuổi, không cần tự coi nhẹ mình, ngươi rất giỏi.
Nó như trở về thời đại làm Cửu Hoang Thần Sư, đối xử với Đông Dương Đế như với đứa con nít.
Đông Dương Đế nói:
- Đại ca, gặp thần sư ở đây thật là vui quá, nhưng ta chợt nhớ bận chút việc, xin phép về trước.
Lâm Phàm cười tiến lên vỗ vai Đông Dương Đế:
- Đừng gấp, mới đến đã đi vội sao mà được.
Đông Dương Đế sửng sốt nhìn bàn tay đặt trên vai mình, cảm giác đã bị xem thấu.
Lâm Phàm nheo mắt hỏi:
- Thanh Oa, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?
Thanh Oa rùng mình, đột nhiên phản ứng lại, kẻ bỏ mạng đang cảnh cáo nó có muốn chết không.
Ngày xưa nó là Cửu Hoang Thần Sư, nhưng đã là chuyện quá khứ rồi.
Bây giờ thì khác.
Nó là con ếch, một con ếch nhỏ yếu, lộ ra bản thân ở trước mặt Chúa Tể, trời mới biết đối phương nghĩ sao.
Thanh Oa nhìn Lâm Phàm chằm chằm thật lâu:
- Chủ nhân, ta không nghĩ gì.
Thanh Oa đang suy nghĩ một việc, muốn kiên cường một phen, bảo vệ uy nghiêm của Cửu Hoang Thần Sư, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi.
Ếch không đấu với người, từ hình thể đã không sánh bằng, điệu thấp thì tốt hơn.
Đông Dương Đế lộ vẻ mặt khen ngợi lắc đầu, gã không nghe nhầm chứ? Cửu Hoang Thần Sư gọi dân bản xứ này là gì?
Chủ nhân?
Cái này hơi bị kỳ.
Đông Dương Đế ngây người nhìn Lâm Phàm, không tin được, muốn xác định.
Lâm Phàm nhìn thấu thắc mắc của Đông Dương Đế, bình tĩnh nói:
- Nó thật sự gọi ta là chủ nhân, ngươi biết tại sao không?
Đông Dương Đế lắc đầu, nếu biết thì còn hỏi cái gì? Vì không rõ nên mới muốn hỏi!
Thanh Oa nhìn Lâm Phàm, rất muốn rít gào rằng: Tại yếu chứ gì, bị kẻ bỏ mạng nhà ngươi bắt lại, không phục tùng sẽ bị nấu, chỉ có thể chịu nhục.
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Vì ta thân với thương thiên.
Trời ạ!
Thanh Oa trợn tròn mắt, khoác lác cũng không nên nổ như vậy chứ, còn bảo là thân với thương thiên, sao không đập đầu vô tường chết luôn đi.
Đông Dương Đế gật gù tin tưởng:
- Ừm, ta biết.
Chắc chắn rất quen, nếu không quen thì hắn lấy đâu ra thương thiên khí vận?
Lâm Phàm cười tủm tỉm hỏi:
- Có cảm giác tông môn của ta biến đổi không?
Hắn không gấp gáp, tiến dần từng bước, hắn làm vậy vì bảo vệ Thanh Oa.
Đông Dương Đế là kẻ ngu sao?
Không phải.
Đông Dương Đế chẳng những không ngu ngược lại rất thông minh.
Nhìn thấy Thanh Oa, biết nó là Cửu Hoang Thần Sư thì gã xin đi gấp, rõ ràng là có vấn đề.
Nên Lâm Phàm phải giữ Đông Dương Đế lại, thậm chí cột gã trên con thuyền lớn quang minh này.
Đông Dương Đế nhìn ra ngoài, cảm nhận cẩn thận, hơi nghi hoặc, rồi đột nhiên mọi thắc mắc tan biến, thay thế là giật mình.
Trong không khí mắt thường không thấy tràn ngập khí vận.
Đông Dương Đế không dám tin, tiếc của:
- Cái này . . .
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Đúng rồi, như Đông đệ nghĩ, tiếc rằng Đông đệ đến quá muộn, chứ tới sớm vài ngày có lẽ sẽ được chia chút ít.
Bốp!
Đông Dương Đế tự vả mặt, biểu tình tràn đầy hối hận, chỉ muốn đập đầu vào cây cột.
Đông Dương Đế phát hiện tông môn này trở nên khác biệt, mỗi đệ tử đều được khí vận mạnh mẽ bao trùm. Nếu gã đến sớm một chút thì có lẽ sẽ được chia chút ít.
Đông Dương Đế đáng thương nhìn về phía Lâm Phàm:
- Đại ca . . .
Những thứ này quá hấp dẫn người, gã rất muốn có chúng.
Lâm Phàm vỗ vai Đông Dương Đế:
- Đông đệ đừng gấp, gần đây thì không có, lần sau sẽ để lại cho ngươi. Đông đệ chỉ cần ghi nhớ một việc, ta rất thân với thương thiên, có tin không?
Đông Dương Đế không chút do dự gật đầu:
- Ta tin!
Thanh Oa nghệch mặt ra, kẻ bỏ mạng đang lừa người, hắn mà quen gì với thương thiên?
Thanh Oa không ngờ Đông Dương Đế tin thật, gã là Chúa Tể mà chẳng lẽ ngu vậy sao?
Lâm Phàm hỏi:
- Vậy là tốt rồi, có phải thật sự xem ta là đại ca?
Đông Dương Đế thề thốt y như thật:
- Đại ca còn phải hỏi? Ta chắc chắn xem ngươi là đại ca.
Lâm Phàm vui mừng gật đầu:
- Đừng trách ca không tin ngươi, nhưng tình thế vô thường, Thanh Oa cũng là thú cưng của ta, nó nói không tin con người của ngươi, nhưng ta thì rất tin. Nói sao thì cũng nên tin lẫn nhau, nên ngươi hãy thề đi, nếu phản bội tình nghĩa huynh đệ sẽ bị thiên lôi đánh xuống, đơn giản vậy thôi.
Đông Dương Đế trợn mắt hốc mồm, cái này còn bảo là đơn giản vậy thôi?
Chúa Tể sợ nhất là thề.
Trời phạt là thứ không thể gỡ bỏ, mạnh đến đâu bị trúng một phát về chầu trời.
Lâm Phàm thấy Đông Dương Đế khó xử thì giả vờ hỏi:
- Thế nào? Có vấn đề gì? Hay ngươi không hề nghiêm túc?
Sao nghiêm túc được?
Đông Dương Đế rất muốn rít gào rằng nghiêm túc khỉ mốc, đi ra phiêu bạc nói chơi thôi, ngươi quen thân với thương thiên nên ta muốn kiếm chút lợi lộc.
Tin tức về Cửu Hoang Thần Sư không phải trò đùa, có thế lực lớn bí ẩn treo điều kiện phong phú tìm kiếm Cửu Hoang Thần Sư.
Đợi gã trở về đưa tin tức ra ngoài, kiếm được lợi lộc là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đông Dương Đế cười gượng:
- Không thể nào, đại ca.
Tuy đây là sự thật nhưng gã sẽ không thừa nhận.
Bị buộc đến nơi đầu sóng ngọn gió, hoặc tiến lên hoặc lùi lại.
Hậu cung nương nương Phượng Hoàng đảo lên tiếng giải vây:
- Đại ca, phu quân của ta không phải loại người như vậy.
Lâm Phàm quay đầu mắng:
- Câm mồm, đại ca đang nói chuyện với Đông đệ, các ngươi xen mồm làm gì? Sang góc ngồi đi!
Hậu cung nương nương Phượng Hoàng đảo ngây ra, lửa giận bùng cháy, nhưng nàng nghĩ đến điều gì, cố dập tắt lửa giận.
Lâm Phàm nói:
- Thề đi Đông đệ, cũng làm cho Thanh Oa yên tâm, nó từng bị tổn thương nên nhát gan. Đương nhiên miễn là Đông đệ thật lòng, sau này đại ca có chỗ tốt gì chắc chắn giữ lại cho ngươi.
Thanh Oa chỉ muốn chết cho rồi.
Ai từng bị tổn thương? Nhát gan hồi nào? Là ngươi không tin người nhà, muốn kéo người ta té hố nên mới nói như vậy!
Đông Dương Đế thầm do dự, suy nghĩ rối loạn.
Gã vừa muốn lấy lợi từ thương thiên trong tay đối phương vừa muốn bán tin tức về Cửu Hoang Thần Sư.
So sánh hai bên, cuối cùng Đông Dương Đế cắn răng, có con đường phải lựa chọn, nếu chọn đúng thì về sau đi nhẹ nhàng. Nếu chọn sai thì kết quả là không được gì.
Lâm Phàm giả vờ khó hiểu hỏi:
- Sao vậy Đông đệ?
Hắn đã nhìn thấu Đông Dương Đế, hắn đã gặp huynh đệ bằng nhựa rồi, đâu dễ bị vài câu ngọt mật qua mắt.
Dường như Đông Dương Đế ra quyết định lớn:
- Không có gì đâu đại ca, mới rồi hơi kích động. Bị thần sư nghi ngờ làm ta muốn chết, từng học tập trong tay thần sư, đã đặt thần sư ở vị trí cao nhất, dù chết ta cũng không thể hại thần sư.
Lâm Phàm an ủi:
- Không sao, thông cảm là được rồi. Từ khi hắn biến thành bộ dạng này thì hơi lòng dạ hẹp hòi, không tin tưởng ai. Mau thề đi, về sau chúng ta là người một nhà.
Thanh Oa muốn đạp chết Lâm Phàm.
Bà nội nó!
Tìm người cõng nồi cũng không nên cõng kiểu này chứ, rất quá đáng.
Nhưng thôi, nó không ngốc, kẻ bỏ mạng đang cố bảo vệ nó.
Qua lâu như vậy chỉ có lần này là nhìn hắn thuận mắt, mỗi tội cách làm khiến người xem không hiểu. Bản Oa Sư không nói tiếng nào đã đổ hết chuyện lên đầu bản Oa Sư, làm vậy có được không?
- Hưm?
Thanh Oa phối hợp kẻ bỏ mạng giương con mắt cỡ hạt đậu nhìn Đông Dương Đế chằm chằm, biểu đạt ý rất rõ ràng: Ta nghi ngờ ngươi, nếu ngươi không thề thì chúng ta không cách nào tiếp tục trao đổi.
Đông Dương Đế đã nghĩ thông, thương thiên so với thần sư thì đương nhiên thương thiên quan trọng hơn.
Trí thông minh của Đông Dương Đế có lẽ không quá cao, cho đến nay gã chỉ thấy thương thiên khí vận chứ không thấy Lâm Phàm có quan hệ sâu sắc với thương thiên thế nào, không thấy một cọng lông nữa là.
Nhưng Đông Dương Đế bị ấn tượng ban đầu, tin sái cổ.
Đông Dương Đế phất tay nói:
- Đừng nói gì nữa, vì đại ca, vì thần sư, đương nhiên phải thề.
Gã đã lựa chọn, cứ quyết định như vậy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận