Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1065: Đại Đế đến, sát khí hơi nặng

Đông Dương Đế nói hùng hồn không lùi bước, bản thân gã cũng bị lời nói khơi dậy máu nóng.
Khi Đông Dương Đế quay đầu nhìn về phía Lâm Phàm và thần sư, gã phát hiện một người một ếch mặt không biểu tình nhìn gã chằm chằm, dường như đang đợi cái gì.
- Đại ca, thần sư, làm sao vậy?
Thề không phải chuyện nhỏ, phải chuẩn bị kỹ.
Đông Dương Đế nhận ra tên này và thần sư nhìn gã không chớp mắt vì đang đợi gã thề.
Đông Dương Đế nói:
- Ta cho rằng thề không phải chuyện nhỏ, nên chuẩn bị gà quay nguyên bảo, ngọn nến gì đó để tế trời.
Lâm Phàm nheo mắt nói:
- Đừng nói là ngươi đụng chuyện lùi bước nhé? Hay những gì ngươi đã nói đều là lừa dối, tình nghĩa giữa chúng ta làm bằng nhựa?
Đông Dương Đế xua tay:
- Đừng, đại ca đừng nói như vậy! Ta làm thế này vì muốn long trọng hơn thôi.
Đông Dương Đế cảm giác không xuống con thuyền này được rồi.
Lâm Phàm nói:
- Làm mọi thứ đơn giản thôi.
Đông Dương Đế chớp chớp mắt, cảm giác có chút không đúng nhưng không còn cách nào. Gã cắn môi, được rồi, một đường đi đến cuối không quay đầu, miễn có được chút gì thì không lỗ vốn.
Hư không chấn động, Chúa Tể thề chắc chắn không đơn giản, lời thề hình thành mang theo uy thế rất mãnh liệt.
Lâm Phàm và Thanh Oa đều giữ bộ mặt âm trầm, mãi khi đối phương thề mới cười tươi như hoa.
Lâm Phàm vỗ vai Đông Dương Đế:
- Tốt, sau này sẽ là người mình.
Lại lừa thêm một người, thành quả rất tốt.
Thượng giới có nhiều Chúa Tể, giết không hết, gặp được kẻ hơi thú vị thì Lâm Phàm sẵn lòng kéo đối phương lên thuyền giặc.
Đông Dương Đế cười, một nụ cười gượng gạo:
- Đúng rồi, người một nhà, đều là người một nhà.
Chưa suy nghĩ kỹ đã bị các ngươi thúc giục thề.
Thanh Oa thở phào nhẹ nhõm.
Lúc lộ ra bản thân nó cũng chột dạ, không nói cái khác, nó biết chắc ở thượng giới có người tìm nó.
Danh hiệu Cửu Hoang Thần Sư không phải trưng cho đẹp, dù biến mất hồi lâu thì những tồn tại đỉnh cao vẫn còn nhớ nó, sẽ không bỏ mặc nó chìm vào lãng quên.
Nếu Thanh Oa có gan đi thượng giới hét lớn một tiếng: Gia gia là Cửu Hoang thần sư.
Cũng không cần lâu, giây lát sẽ bị đánh tơi bời, thuận tiện hỏi một câu: Tiểu lão đệ, ngươi làm sao vậy?
Lâm Phàm nói:
- Đông đệ, ngươi bây giờ cũng là người một nhà, có thể khiến người yên tâm. Chắc Đông đệ không biết, hắn bị người hãm hại, đánh lén thành bộ dáng này.
Đông Dương Đế gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi, thần sư là tồn tại như thế nào? Sao có thể làm những chuyện kia? Dù bên ngoài đồn thần sư tu luyện ma công, đè xong giết vô số nữ nhân thì ta cũng không tin tưởng, lời nói vô căn cứ, không thể nào.
Thanh Oa rất vui vẻ, kẻ bỏ mạng không đủ tôn trọng với nó, nhưng vẫn có người tôn trọng nó.
Nửa câu đầu không có vấn đề, nhưng nửa câu sau hơi kỳ.
Cái gì gọi là đè xong giết vô số nữ nhân? Tổ cha nó, bản Oa Sư là loại người này sao?
Đông Dương Đế thấy ánh mắt thần sư nhìn mình hơi khác, nhưng gã không để bụng:
- Thần sư yên tâm, ta tuyệt đối tin tưởng ngài!
Thanh Oa nhếch mép, còn chẳng bằng không tin tưởng nó.
Lâm Phàm hỏi:
- Đông đệ, nó có một thê tử, ta nghĩ thê tử của nó có lẽ đã phản bội nó. Đông đệ ở thượng giới có nghe đến tin đồn gì không?
Thanh Oa không vui, nói cái quái gì? Ai phản bội nó chứ thê tử tuyệt đối sẽ không.
Nếu không phải không đánh lại kẻ bỏ mạng thì nó đã liều mạng với đối phương.
Nhục nhã ta thì được chứ không thể nhục nhã thê tử của ta!
Thanh Oa giận dỗi quay đầu đi, không muốn để ý tới Lâm Phàm, lườm hắn một cái.
Đông Dương Đế trầm ngâm nói:
- Không giấu gì đại ca, ta không biết thê tử của thần sư, nhưng nếu nói Thanh Sơn Nữ Đế là thê tử của thần sư thì có lẽ thật sự xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao nói vậy?
Thanh Oa không muốn nghe, nhưng nó không đi, vãnh tai nghe lén.
Thanh Oa không biết Thanh Sơn Nữ Đế có phải thê tử của nó không, nhưng trong lòng rất chờ mong, rất muốn đi gặp Thanh Sơn Nữ Đế, chứng minh tất cả.
Nhưng có giọng nói trong lòng dặn nó đừng xúc động.
Đông Dương Đế nói nhỏ như sợ bị ai nghe được:
- Theo ta được biết thì trước kia Thanh Sơn Khâu được gọi là thánh địa luyện đan, Cửu Hoang Thanh Sơn Khâu, về sau đổi thành Thanh Sơn Khâu. Nghe đồn Thanh Sơn Nữ Đế và Phó Thần Chủ phương đông Thần Đình có quan hệ rất tốt. Ta lén nói cho các ngươi biết, từng có người thấy Phó Thần Chủ ở qua đêm chỗ của Thanh Sơn Nữ Đế.
Tám chuyện phải nói nhỏ, lớn tiếng dễ bị người nghe thấy.
Sắc mặt của Thanh Oa không thay đổi, xanh lè, không đoán ra nó có biểu cảm nào khác, nhưng chắc chắn rất không vui.
Thanh Oa mở miệng hỏi:
- Phó Thần Chủ Thần Đình tên gì?
Thanh Oa không muốn hỏi thứ khác, chỉ muốn biết Phó Thần Chủ rốt cuộc là ai, hơi xa lạ.
Đông Dương Đế lắc đầu nói:
- Không biết, chưa thấy qua.
Đông Dương Đế thật sự chưa từng gặp qua.
Trong Thần Đình, Phó Thần Chủ rất bí ẩn, ít ai gặp mặt.
Không hiểu sao Thanh Oa thở phào.
Nó từng mở khóa học, nhận biết rất nhiều Chúa Tể mới xuất hiện, quen thuộc hơi thở của họ, nó cũng quen Chúa Tể cũ, đối phương cũng biết nó.
Chúa Tể vô dụng qua lâu như vậy vẫn vô dụng.
Sau khi Thanh Oa biến mất, địa bàn cũ của nó đã thay đổi hình dạng, bỏ tên ‘Cửu Hoang’, đây là muốn biểu đạt cái gì?
Lâm Phàm nói:
- Thanh Oa, phải nghĩ thoáng một chút, đừng luôn nhớ chuyện không vui trong lòng, phải hiểu được buông tay.
Thanh Oa nhìn Lâm Phàm, có chút cảm động, nhưng đột nhiên cảm giác lời này mang ý nghĩ hơi lạ.
Thanh Oa phản bác, nhưng hơi hụt hơi, dường như rít gào trong câm lặng:
- Chủ nhân, thê tử không phản bội thì ta buông cái gì chứ? Đúng không?
Lâm Phàm không nói gì thêm.
Việc này chắc chắn có vấn đề, nhưng còn có thể nói cái gì?
Lâm Phàm nhìn ra tuy Thanh Oa hơi ngốc nhưng rất nghiêm túc với thê tử của nó, ghẹo tiếp sẽ làm nó tổn thương.
Làm chủ nhân của nó, bình thường hắn hơi hành một chút nhưng đây là nhân danh tình yêu.
Về sau có cơ hội nhìn thấy thê tử của Thanh Oa, nếu không có vụ phản bối thì hắn sẽ cho nó đoàn tụ với thê tử, rồi tiếp tục trở về làm ếch tiếp.
Dù sao người và thú không thể bên nhau, đây là không hợp tình lý.
Nếu thê tử của Thanh Oa thật sự phản bội thì hắn sẽ một đấm đánh nát, coi như chưa từng xảy ra, để Thanh Oa giữ lại kỷ niệm đẹp cũng hay.
Suy nghĩ giây lát mà nghĩ ra nhiều điều vậy, Lâm Phàm tự phục mình.
Lâm Phàm gật đầu, nói cho Thanh Oa tự tin hơn:
- Đúng, ngươi nói đều đúng, Thanh Oa, chủ nhân cũng tin tưởng thê tử của ngươi không phản bội ngươi.
Đông Dương Đế nhìn Thanh Oa, thần sư có chút lừa mình dối người.
Tuy không biết tình huống cụ thể như thế nào nhưng Đông Dương Đế thấy việc này có vấn đề, nữ nhân kia chắc chắn cho thần sư đội cái nón xanh mơn mởn thật cao.
Đám thê tử của Đông Dương Đế thấy hai người một con ếch tán gẫu, các nàng chen miệng không lọt, hơi gai mắt hoàn cảnh nơi này.
Quá cũ nát.
Các nàng chỉ muốn nhanh chóng quay về, về Phượng Hoàng đảo xinh đẹp chứ không phải ngồi trong nơi cũ nát này.
Oong!
Trong hư không chợt truyền đến dao động nhỏ.
Lâm Phàm nhìn về phía phương xa, có chút thắc mắc:
- A? Có cường giả đến?
- Ta phải tránh mặt.
Thanh Oa hơi sợ, bị Đông Dương Đế biết thân phận là vì hết cách, gã gợi lên chuyện quá khứ trong lòng, nó phải tìm hiểu rõ ràng.
Thanh Oa đã hiểu rằng kẻ bỏ mạng bắt đầu câu kết với thượng giới, nó sẽ rất nguy hiểm, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm nói:
- Đi đi, ngươi nên tránh mặt, trời biết trước kia ngươi có bao nhiêu kẻ thù.
Thanh Oa không vui, chân không bước tiếp:
- Chủ nhân nói vậy là không đúng, chủ nhân hỏi hắn xem ở thượng giới ta từng là thầy dạy cuộc sống cho vô số ngôi sao mới, sao có kẻ thù được.
Đông Dương Đế có chút do dự, sau đó nhỏ giọng nói:
- Thần sư, đây là trước kia, nhưng bây giờ đồn ngài là kẻ ác ôn không thể tha cho, nên có nhiều kẻ thù. Theo ta được biết thì nhiều việc đều đẩy cho ngài.
Thanh Oa ngây ra, sau đó mắng mỏ:
- A? Đệt! Tên nào táng tận thiên lương vậy, bản Oa Sư đào mồ tổ tiên của nó lên!
Trong mắt người ngoài thì nó đã chết, nhưng vẫn không tha cho nó, tạt nước bẩn lên người của nó, rất đáng giận.
Lâm Phàm nói:
- Đừng nói mấy vụ này nữa, đi ra xem sao.
Thanh Oa núp đi, không nói tiếp, tạm thời không tham gia vào chuyện này thì tốt hơn.
Bên ngoài.
Trên tông môn, ánh nắng phản chiếu trên giáp vàng lóe ra ánh sáng chói mắt.
Mấy hàng người mặc giáp vàng lơ lửng ngay ngắn, một bóng người dẫn đầu phía trước.
Các đệ tử Viêm Hoa tông chưa gặp người này bao giờ nhưng biết đó là người khai sáng Viêm Hoa tông, Viêm Hoa Đại Đế, cũng là Chí Minh Thánh Viêm Đế hiện nay.
Thanh Hồ làm bạn ở một bên, sắc mặt phức tạp.
Y không ngờ Đại Đế tự mình đến, còn dẫn theo Kim Giáp Thần Quân, hiển nhiên là muốn tiêu diệt Viêm Hoa tông.
Sát ý quá lớn.
Sắc mặt của Kỳ Lân âm trầm đến đáng sợ:
- Đại Đế, đây là Viêm Hoa tông, rác rưởi đã phản bội Đại Đế!
Kỳ Lân không quên đã gặp chuyện gì khi tới đây, sau khi trở về gã thề không báo thù này thề không làm người.
Hiện tại cơ hội tới.
Đại Đế tự mình dẫn Kim Giáp Thần Quân vô địch đến, Viêm Hoa tông cỏn con lấy cái gì ngăn cản?
Lâm Phàm bước ra từ đại điện, thấy khuôn mặt người dẫn đầu thì bật cười:
- Ôi chà, bản phong chủ còn tưởng là ai chứ, thì ra là Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Lần trước đã gặp, tiếc rằng không phải người thật.
Chí Minh Thánh Viêm Đế hừ lạnh một tiếng, giống như tiếng sét đánh ầm ầm:
- Hừ!
Chân thân giáng lâm nhưng thế lực do y sáng lập không đi ra nghênh tiếp, xem ra thật sự muốn tạo phản.
Tông Chủ sơn phong.
Tông chủ mở mắt ra, mặt không biểu tình:
- Phải đi một chuyến.
Tông chủ không thể không đi, dù cảm ngộ bình yên khiến y trở nên bình yên, nhưng chân thân Đại Đế đến, dù thế nào thì y là tông chủ của Viêm Hoa tông, phải đi nghênh đón.
Dù Đại Đế muốn tiêu diệt Viêm Hoa tông thì tông chủ vẫn phải đi.
Chẳng những tông chủ đi ra, các trưởng lão tông môn khuôn mặt nặng nề.
Đó là truyền kỳ trong thế hệ của họ, là thần tượng trong lòng mọi người.
Thật xấu hổ, phát triển đến tình trạng này rồi, nên đối mặt thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận