Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1066: Ngươi nói xem tình hình bây giờ có nên đánh không

- Đại Đế, thôi, ngươi đi đi. Không được, nói vậy hơi thẳng, mặt mũi của mình cũng không lớn như vậy.
Tông chủ suy nghĩ nên nói với Đại Đế thế nào, phải cho mặt mũi, mặc kệ đối phương muốn làm gì, ít ra đã tạo nên công tích không thể thay thế, thật sự dẫn dắt vô số người đi hướng cuộc sống hạnh phúc.
Trong lòng của tông chủ nghi hoặc Đại Đế đã xảy ra chuyện gì? Y biết tính cách của Đại Đế tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.
Nhóm tông chủ và Thiên Tu chạm mặt, liếc nhau, thầm cười khổ.
Thiên Tu hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Khuôn mặt bình tĩnh của tông chủ hiếm khi lộ ra một chút bất đắc dĩ:
- Chờ xem đã.
Việc này vốn khó xử.
Nếu trở về với vẻ thân thiện thì không sao, thờ Đại Đế như lão tổ tông đều được, không chút vấn đề.
Nhưng chuyện bây giờ là sao?
Đại Đế giết về, muốn diệt tông, cái này khiến bọn họ rất bất đắc dĩ. Nếu muốn diệt thì lúc trước sáng lập làm gì? Khiến người khó xử.
Hỏa Dung nói:
- Mau đi xem, Tiểu Phàm tiếp đãi Đại Đế, chắc đã mắng chửi nhau rồi.
Các đệ tử tông môn tụ tập lại nhìn đám người trên trời
Có đệ tử trao đổi với đồng bạn:
- Đó là Viêm Hoa Đại Đế, người khai sáng Viêm Hoa tông, xem tình hình hiện giờ thì có phải chúng ta sẽ đánh với Đại Đế không?
Đệ tử không quan tâm có thật sự đánh với Đại Đế không, đã nghe nói về Đại Đế nhưng chưa gặp người thật, tình cảm không quá sâu, nếu thật sự đánh với đối phương thì cũng được. Đệ tử chỉ lo thực lực của mình hơi thấp, không giúp được gì.
Chí Minh Thánh Viêm Đế lơ lửng trên trời, không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới.
Y có chút hồi ức với Viêm Hoa tông, nhưng giờ chỉ muốn diệt tông.
Thanh Hồ không muốn nhìn thấy màn này.
Diệt tông không phải ý muốn thật sự của Đại Đế, đáng tiếc vô dụng, Thanh Hồ không tự quyết định được, càng không cách nào làm trái ý của Đại Đế.
Lâm Phàm mở miệng hỏi:
- Ngươi tới là muốn làm gì? Diệt tông hay làm gì khác?
Hỏi cũng như không, Chí Minh Thánh Viêm Đế lại đến đây hiển nhiên là để diệt tông, chứ không lẽ nhớ quê nên về thăm?
Chí Minh Thánh Viêm Đế lên tiếng:
- Rất không tệ, phát triển đến mức độ này, vượt qua ngày xưa, xem ra đây là niềm tự hào của các ngươi?
Giọng của Chí Minh Thánh Viêm Đế rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh tràn ngập lửa giận vô biên.
- Ừ, đúng là lấy làm tự hào, đây là sự cố gắng của tất cả các sư đệ, sư muội. Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi muốn ra tay thì mau lên, đừng nói nhảm, đấu với ngươi đến cùng đều được.
Lâm Phàm không muốn nói nhảm:
- Đông đệ, đợi lát nữa giao hắn cho ngươi, ta đi xử tên khác.
Đông Dương Đế nhìn Lâm Phàm, luôn cảm giác có gì là lạ, nhưng nghĩ mãi không rõ vấn đề nằm ở đây.
- Đại ca yên tâm, tuyệt đối sẽ không để hắn lên mặt!
Đông Dương Đế nhìn thấu Chí Minh Thánh Viêm Đế, đúng là rất mạnh, nhưng không cường đại đến mức khiến người sợ hãi.
Lúc này, Chí Minh Thánh Viêm Đế cũng phát hiện Đông Dương Đế, hơi bất ngờ cau mày:
- Đông Dương Đế, ngươi không ở Phượng Hoàng đảo của mình mà tới đây làm gì?
Đông Dương Đế không vui lòng, trả lời thẳng:
- Ta đi đâu iên quan gì đến ngươi? Đây là đại ca của ta, mời ngươi nói chuyện tôn trọng một chút, nếu không sẽ xử đẹp ngươi!
- Hừ, ngươi muốn gây chiến tranh sao?
Chí Minh Thánh Viêm Đế không sợ Đông Dương Đế, một đám phụ nữ, có gì đáng sợ.
Đông Dương Đế đầy bá khí nói:
- Sợ ngươi chắc? Không gây chiến tranh thì ngươi là tôn tử của ta!
Uy của Chúa Tể không phải trò đùa
Đông Dương Đế bị cốc trán, gã ôm đầu, ngây thơ vô số tội hỏi:
- Đại ca, ngươi đánh ta làm gì?
Lâm Phàm nhìn Đông Dương Đế:
- Ngươi nói cái gì không nhớ sao? Tông môn này do hắn sáng lập, hắn là tôn tử của ngươi thì chúng ta là cái gì?
Chắc chắn tên này cố ý, chiếm lợi ngoài miệng, quá đáng hết sức.
Đông Dương Đế bất đắc dĩ nói:
- Nhỡ mồm thôi.
Bị người ta đánh tới tận cửa nhà thì dù là phụ thân ruột thịt cũng phải mắng lại, nhưng thôi, đại ca đã nói vậy rồi biết làm sao hơn.
Đây là việc nhỏ, Lâm Phàm không nhiều lời. Hắn nghiền ngẫm nhìn Đại Đế, cảm giác Đại Đế có chút hẹp hòi, vì mâu thuẫn gì mà để xảy ra xung đột thế này?
Quên đi, việc quá xa, khó nhớ kỹ.
- Khụ khụ!
Nhóm tông chủ từ phương xa đi tới, Thiên Tu sắc mặt bất đắc dĩ nhìn Đại Đế.
Trở về làm gì.
Dù không quen, ngày nào đó chợt nhớ ra, trở về thăm cũng tốt. Bây giờ trở về còn muốn tiêu diệt Viêm Hoa tông, việc này miễn bàn.
Mặc kệ người khác thấy thế nào, lão chắc chắn đứng về phía đồ nhi, muốn diệt thì diệt hết đi.
Tông chủ ôm quyền, tôn kính chào:
- Đại Đế.
Chí Minh Thánh Viêm Đế không cho tông chủ mặt mũi, trực tiếp mở lời răn dạy, đối phương có biết tội không:
- Hừ, ngươi có biết tội của ngươi không?
Tông chủ cảm ngộ bình yên, tâm tính bình hòa nhiều, không nóng nảy, ngây thơ hỏi:
- Tội gì?
Tâm thái tốt đến đâu thì lúc trước tông chủ hơi khó chịu, rất quá đáng.
Ta tôn kính ngươi vì những gì ngươi đã làm, nhưng ngươi không nói tiếng nào đã hỏi biết tội không. Nếu có thể chửi thề thì tông chủ rất muốn mắng: Biết cái đầu ngươi!
Chí Minh Thánh Viêm Đế lạnh lùng nói:
- Hãy suy nghĩ kỹ.
Kim Giáp Thần Quân sau lưng Chí Minh Thánh Viêm Đế toát ra sát ý khủng bố.
Tông chủ nhức đầu, đã đến tuổi này rồi, đầu óc chậm chạp còn bị bắt nghĩ mấy thứ linh tinh, y thật sự không nghĩ ra.
- Không nghĩ ra được.
Chí Minh Thánh Viêm Đế nổi giận.
Lâm Phàm nói:
- Tông chủ, hắn muốn tông chủ suy nghĩ xem tại sao phản bội hắn.
Tông chủ nghi hoặc hỏi:
- Ta đã bao giờ tiếp xúc với Đại Đế đâu? Ta chỉ lăn lộn với tông môn, phản bội khi nào?
Kỳ Lân ở một bên bực tức nói:
- Đại Đế, còn nói gì với chúng nữa, trực tiếp ra tay diệt cho rồi!
Chí Minh Thánh Viêm Đế hít sâu một hơi, đám người này khiến y chán ghét, không kiềm được sát ý.
Thấy Đại Đế lơ mình, Kỳ Lân hơi xấu hổ, gã thấy Du Long đứng trong đám người thì chợt nảy ý.
Kỳ Lân lạnh lùng nói:
- Du Long, ngươi phản bội Đại Đế, không mau đến đây xin tội với Đại Đế!
Chí Minh Thánh Viêm Đế đang tức xì khói, nghe cái tên Du Long thì lửa giận cháy hừng hực, y nhớ ra Du Long đã phản bội và tham gia vào Viêm Hoa tông.
Rõ là tát mặt y.
Du Long bình tĩnh nói:
- Đại Đế, ta tìm kiếm được con đường của mình, tâm linh đã thăng hoa, ta ngày xưa không phải là ta, ta lúc trước rất xa lạ với Đại Đế.
Kỳ Lân tức giận nói:
- Cái gì gọi là không phải ngươi? Sống là người của Đại Đế, dù chết cũng là người của Đại Đế. Ngươi dám nói chuyện với Đại Đế như vậy đúng là tự tìm chết!
Thanh Hồ bất mãn nhìn về phía Kỳ Lân:
- Ngậm miệng, Đại Đế tự có quyết định, không đến lượt ngươi nói thay Đại Đế!
Thanh Hồ miễn bình luận con đường mà Du Long lựa chọn, không muốn hỏi nhiều.
Kỳ Lân không cam lòng, rất bất mãn với Thanh Hồ, nhưng cuối cùng không nói nhiều. Kỳ Lân biết mình hơi vượt giới hạn, chỉ điểm Đại Đế làm việc như thế nào là tự tìm chết.
Đặc biệt là Đại Đế buồn vui thất thường này.
Chí Minh Thánh Viêm Đế tức giận bùng nổ khí lạnh, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống. Nhiều đệ tử run cầm cập, bọn họ không có chút sức chống cự trước uy thế của cường giả.
- Người phản bội ta chỉ có một con đường chết!
Đại Đế không muốn nhiều lời, Viêm Hoa tông cuối cùng phải bị diệt, kết cục của kẻ phản bội Du Long chỉ có đường chết, không có gì thay đổi được.
Thiên Tu lên tiếng:
- Đại Đế, cần gì như vậy. Viêm Hoa tông không phản bội Đại Đế, dùng từ phản bội là sai, nếu muốn nói thì Đại Đế mới là người phản bội Viêm Hoa tông.
Thiên Tu nhìn Chí Minh Thánh Viêm Đế, nói:
- Viêm Hoa tông thành lập không phải dựa vào Đại Đế mà là từng đệ tử, có bọn họ chèo chống mới được thành tựu như bây giờ. Có mắt đều thấy công tích của Đại Đế, tất cả mọi người ghi nhớ trong lòng, nhưng nói Viêm Hoa tông là phản đồ chẳng khác nào vũ nhục mọi người.
Thiên Tu bất đắc dĩ, nếu là người bình thường thì đã không phiền phức đến vậy, mỗi tội thân phận của Đại Đế hơi mẫn cảm, trực tiếp ra tay hay chửi lại thì không hay.
Chí Minh Thánh Viêm Đế nở nụ cười, cười khinh miệt:
- Ha ha ha ha ha ha! Có mắt đều thấy, hay cho câu có mắt đều thấy. Vậy ta hỏi ngươi, pho tượng của bản đế từng dựng ở đây đâu?
Mọi người ngây ra.
Thiên Tu cũng á khẩu, lão cứ nghĩ Đại Đế sẽ nói gì, xấu hổ là y nhắc đến pho tượng, thứ này đã bị đánh nát rồi.
Thiên Tu hỏi:
- Nói thật đi Đại Đế, rốt cuộc muốn sao?
Có việc không nói hiểu thấu được thì đành vậy, hết sức rồi.
Chí Minh Thánh Viêm Đế tức giận nói:
- Tất nhiên là cho đám phản đồ các ngươi xuống dưới sám hối!
Thiên Tu nhìn về phía Lâm Phàm, bất đắc dĩ nói:
- Đồ nhi, không đàm phán thành công, không cách nào tiếp tục nói chuyện.
Lâm Phàm đã rất háo hức:
- Không bàn được thì đánh thôi lão sư, nể mặt làm quái gì, quá khứ không thể no bụng. Nếu biết thân biết phận thì có thể thờ như lão tổ tông, nhưng vừa đến đã muốn diệt tông, không chơi thật thì tưởng đâu chúng ta dễ ăn hiếp!
Đương nhiên Lâm Phàm sẽ không đánh với đối phương mà giao cho Đông Dương Đế:
- Đông đệ, chuẩn bị đánh.
Đông Dương Đế ôm đầu, chuyện gì đây? Vừa tới đã đánh nhau, hơn nữa việc không liên quan đến gã.
Nhưng đại ca đã mở miệng, không muốn cũng phải làm.
Chí Minh Thánh Viêm Đế nhìn chằm chằm vào Đông Dương Đế, không ngờ người này có mặt:
- Đông Dương Đế, ngươi muốn ra tay với ta?
Đông Dương Đế tồn tại lâu hơn y nhiều, thực lực sâu không lường được, nếu đánh nhau chưa chắc y chiếm lợi.
Đông Dương Đế đã cầm sẵn binh khí, một vòng sắt trăng khuyết, mặt ngoài đỏ rực khắc hoa văn phức tạp:
- Đã lấy binh khí ra rồi, ngươi nói xem có đánh không?
Thanh Hồ rất tỉnh táo, y đến gần Đại Đế, nhỏ giọng nói:
- Đại Đế, xin hãy nghĩ lại, chúng ta không chiếm được lợi lộc gì. Tiểu tử kia rất lợi hại, thượng giới đồn nhóm người Quỷ Tộc Chúa Tể đều chết trong tay hắn, Mị Bà đụng trận chạy trốn, giờ có mặt Đông Dương Đế nữa, e rằng chúng ta không chiếm lợi gì.
Thanh Hồ cố gắng khuyên Đại Đế, nếu được thì đừng ra tay, không đáng.
Bản thân Chúa Tể hỗn loạn, lún sâu trong ma chướng, nếu ngày nào đó y chiến thắng ma chướng tỉnh táo lại thì sẽ hối hận thắt ruột.
Thanh Hồ biết lời mình nói không khiến Đại Đế thích, nhưng có việc phải nói ra, dù bị ghét, chứ không thì muốn hối hận cũng không kịp.
Nếu tin tưởng Kỳ Lân sẽ có tai họa ngầm vô cùng tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận