Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1067: Đánh chết y

Chí Minh Thánh Viêm Đế trầm mặc, không nói gì, dường như đang suy nghĩ tình huống bây giờ.
Lâm Phàm cùng lão sư châu đầu ghé tai, nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía Đại Đế.
Thiên Tu do dự:
- Đồ nhi, làm vậy thật sự?
Nói là một nhẽ, ra tay thật lại là chuyện khác.
Lâm Phàm biết lão sư đang suy nghĩ, dù sao tên này thuộc thế hệ trước của họ, lúc trẻ khiến người kính ngưỡng.
Lâm Phàm nói:
- Đồ nhi biết lão sư đang lo lắng cái gì, nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, không còn đường quay đầu, hoặc là chúng ta chơi chết hắn hoặc bị hắn chơi chết, không có lựa chọn thứ ba.
Thiên Tu vẻ mặt nghiêm túc, bất đắc dĩ gật đầu:
- Đành vậy, nhưng đồ nhi đánh thắng được không?
Then chốt là điểm này.
Lần trước đồ nhi thật sự chơi chết bốn vị Chúa Tể, nhưng tình huống kia hơi lạ.
Hơn nữa, lần này Đại Đế mang đến không ít người, uy thế hung mãnh, hiển nhiên không dễ giải quyết.
Lâm Phàm tràn đầy tự tin:
- Không nói khoác với lão sư chứ cứ để đồ nhi lo đám người kia.
Thiên Tu thấy đồ nhi tự tin như vậy thì yên lòng, đừng để cuối cùng bị đối phương một chiêu trấn áp thì xấu hổ.
Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía Chí Minh Thánh Viêm Đế:
- Này, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại rời đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì giây tiếp theo đánh thật. Đừng nghĩ bản phong chủ nói giỡn, rất nghiêm túc nhé.
Lâm Phàm biết giờ phút này không thể lùi lại, cứng rắn đấu mới là lựa chọn tốt nhất.
Chí Minh Thánh Viêm Đế nghiến răng nghiến lợi, con mắt đỏ bừng như tóe lửa:
- Một đám rác rưởi, tạp chủng!
Ánh mắt tông chủ đau thương, nói:
- Đại Đế, lời này thốt ra từ miệng của Đại Đế làm lòng người rét lạnh. Là đám rác rưởi, tạp chủng chúng ta thành tựu vị trí Đại Đế của ngươi, giờ có địa vị rồi thì coi chúng ta là rác rưởi, phải thần phục uy thế của ngươi mới là tự do tốt đẹp mà ngươi từng nói sao?
Không hiểu y trải qua việc gì mà từ Đại Đế anh hùng trong lòng mọi người thành bộ dạng như vậy.
Tim tông chủ đau nhói, giống hài tử nhà mình không ngoan.
Xin tha thứ cho tông chủ hình dung như vậy, đọc sách ít, không biết miêu tả nỗi lòng bi thương bực tức và thất vọng thế nào.
Chí Minh Thánh Viêm Đế phát hiện ánh mắt của tông chủ như đang nhìn đứa trẻ lạc đường.
Giận, giận lắm.
- Tạp chủng, chết cho ta!
Lực lượng cuồng bạo chấn động trước ngực Đại Đế, hư không trước mặt y sụp đổ, sóng gợn mắt thường thấy được khuếch tán một cột sáng lực lượng mạnh mẽ xé rách hư không bắn về phía tông chủ.
- Tông chủ, cẩn thận!
Quả nhiên trong Chúa Tể có khác nhau rất lớn, khoảnh khắc Chí Minh Thánh Viêm Đế ra tay Lâm Phàm mới phản ứng lại.
Chờ chuyện này qua đi hắn phải tìm cách kiếm thêm công pháp, tăng nội tình lên, chứ cảm giác này rất khó chịu.
- Trong bình yên, tất cả quay về cân bằng.
Khi ánh sáng lực lượng bắn tới trước mặt tông chủ, khiến người bất ngờ là hư không phía trước như bị đôi tay vô hình xé rách, nuốt trọn lực lượng của Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Quay về yên tĩnh.
Chí Minh Thánh Viêm Đế giật nảy mình:
- A?
Một kích chất chứa tức giận bị chặn lại, không thể nào!
Tông chủ lạnh nhạt, không chút dao động, giống như hết thảy không đáng chú ý, nhẹ hẫng.
Lâm Phàm không xem thấu tông chủ:
- Lợi hại.
Cảm ngộ bình yên thật sự có thể biến bản thân mạnh hơn sao?
Có gì đó kỳ lạ.
Thanh Hồ ngây người, dự cảm càng ngày càng mãnh liệt. Viêm Hoa tông trước mắt y không phải thứ có thể tùy ý diệt vong.
Đại Đế bị cơn giận làm mụ đầu, không suy nghĩ nhiều.
Tông chủ không mạnh, cũng không lợi hại, không giết Chúa Tể được. Nhưng sau khi cảm ngộ bình yên thì tông chủ có thể nhờ nó trợ giúp, bảo đảm an toàn của mình.
Có thể nói như vậy, tông chủ giữ mình ở thế không thua, nhưng không cách nào giết Chúa Tể.
Thấy Chí Minh Thánh Viêm Đế ra tay, Lâm Phàm trực tiếp hô to:
- Đông đệ, còn nhìn làm gì? Ra tay đi, lên!
Bùm!
Lâm Phàm gầm lên, khí thế như bão tố thổi quét, xông về phía Kim Giáp Thần Quân.
Hắn không có tâm tình đánh với Chúa Tể, chẳng có ý nghĩa, giải quyết đám đông, kiếm điểm mới là lựa chọn tốt nhất.
Phần khó chơi thì nhường cho Đông Dương Đế.
- Được rồi đại ca!
Đông Dương Đế đắng lòng, thậm chí không hiểu gì.
Gã và Chí Minh Thánh Viêm Đế không có thù, tự nhiên lao vào đánh chẳng được lợi gì.
Nhưng gã đã bị đẩy lên trước, không thể lùi lại, vì không chỉ bị mất mặt trước đại ca, còn mất mặt với thần sư.
Nên Đông Dương Đế suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đánh, không còn lựa chọn khác.
Chí Minh Thánh Viêm Đế rít qua kẽ răng, muốn nuốt sống đối phương:
- Đông Dương Đế, ngươi thật sự muốn đối đầu với ta?
Cùng là Chúa Tể nhưng trợ giúp tông môn mà y muốn diệt thì rõ là chống đối lại y.
Đông Dương Đế vung cánh tay, vòng trăng khuyết đỏ xoay tít cắt rách hư không chém vào trán Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Đây là thần vật Chúa Tể của Đông Dương Đế, có thần uy không gì sánh bằng, ngọn lửa nóng cháy bám ở mặt trên có thể đốt cháy vạn vật, lộ mũi nhọn lóe sáng có thể chặt đứt hết thảy.
Chí Minh Thánh Viêm Đế tức giận, giơ tay co năm ngón kéo mạnh, trời long đất lở, va chạm với vòng trăng khuyết đỏ.
Ầm!
Uy thế hai loại lực lượng va chạm hóa thành sóng xung kích mắt thường thấy được càn quét toàn bộ thiên địa.
Chúa Tể đọ sức với nhau rất khủng bố, hình thành sóng xung kích đủ để giết người.
Đông Dương Đế cười to bảo:
- Giờ đã biết ta có dám đối đầu với ngươi chưa? Đừng nói nhảm, đánh một trận đi. Vừa lúc nhìn xem nhân tài mới nổi các ngươi rốt cuộc có năng lực gì, lão tử không phục!
Mặt Chí Minh Thánh Viêm Đế không biểu tình, hì hục đánh trả.
Thanh Hồ tuyệt vọng, không ngăn cản được.
Tông chủ lạnh nhạt, trong lòng dao động cực lớn, lợi hại kinh.
Cảm ngộ bình yên hơi bị oách, nhưng không có gì ghê gớm, chẳng được ích chi.
Tông chủ giơ tay, lực lượng huyền diệu lấy thiên địa hư không làm cơ sở ngưng tụ lại, ngăn cách lực lượng trùng kích của Chúa Tể.
Du Long mở miệng nói:
- Tông chủ, ta đi ngăn Thanh Hồ.
Du Long bay lên cao, nên kết thúc.
Gã đã tìm được con đường cuối cùng, thoát khỏi khống chế của Đại Đế.
Gã không cách nào giải thích với Đại Đế, vì giải thích là chết, gã càng muốn đối mặt với Thanh Hồ hơn.
Còn về Kỳ Lân thì có đoàn hậu cung của Đông Dương Đế đối phó rồi.
Bùm!
- Ha ha ha ha ha ha!
Mục tiêu của Lâm Phàm là Kim Giáp Thần Quân, số lượng rất nhiều. Hắn lao vào liền vận dụng tất cả công pháp, bắt đầu chém giết.
Đại khai đại hợp, mỗi một đấm đều ẩn chứa lực lượng kinh khủng, khi đánh trúng người đối phương thì lực lượng tản ra từng bộ phận rồi nổ.
Cảnh tượng hơi thảm liệt và máu me.
Kim Giáp Thần Quân là quân đội ưu tú nhất của Chí Minh Thánh Viêm Đế, tu vi trung bình là Thế Giới cảnh, có nhiều cường giả Chúa Tể cảnh dẫn đầu.
Nếu Lâm Phàm không mở ra chiến trường viễn cổ, đặc biệt chọn kẻ yếu mà đánh thì cũng khó thoải mái giải quyết.
Thanh Hồ đụng độ Du Long:
- Du Long, ngươi không nên phản bội Đại Đế.
Y phát hiện khí chất của Du Long thay đổi, dường như càng nhẹ nhàng, bình tĩnh hơn.
Du Long lắc đầu nói:
- Thật ra ta không phản bội Đại Đế, đây là cuộc đời tự do, ta tìm được con đường của mình, cố gắng theo đuổi nó là sự tự do của ta. Thanh Hồ, ngươi cũng nên suy nghĩ cho con đường của mình. Ta phát hiện ngươi hơi lạc lối, nếu ngươi muốn thì ta có thể giới thiệu tông chủ cho ngươi, cùng ta cảm ngộ bình yên sẽ được thu hoạch khác biệt.
Du Long trước kia sẽ nói ra lời như vậy sao?
Thanh Hồ rất kinh ngạc, không biết Du Long nhắc đến tông chủ đã rót thuốc mê gì cho gã, khiến gã bất chấp tất cả phản bội Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Thanh Hồ lười nói chuyện:
- Thôi, xem ra ngươi chấp mê bất ngộ, chỉ có thể bắt giữ ngươi. Yên tâm, ta sẽ cầu tình với Đại Đế tha mạng của ngươi.
Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, Đại Đế bị Đông Dương Đế cuốn lấy.
Kỳ Lân bị đám nữ nhân đánh uất nghẹn, không có sức đánh trả.
Trận chiến này không dễ thắng, sẽ làm Chí Minh Thánh Viêm Đế mất mát nhiều.
Du Long cười, chắp tay sau lưng. Tuy cảm ngộ bình yên với tông chủ không lâu nhưng thực lực của gã tăng tiến, bình yên không phải khiến thực lực của người tiến bộ mà khiến bản thân được thăng hoa.
Hỏa Dung trưởng lão hăng hái xem:
- Lợi hại, thật lợi hại, nhưng cảm giác hơi khó chịu.
Cường giả đánh nhau xem hoa cả mắt, lực lượng va chạm, không cần miêu tả nhiều, đứng xem thôi đã sôi trào máu nóng.
Thiên Tu lườm qua, móc mỉa:
- Bởi vì quá yếu, không cách nào tham gia trong đó.
Hỏa Dung tỏ vẻ phản đối:
- Sư huynh, đừng như vậy, sẽ tổn thương người.
Mỗi lần đều nói móc lão, khi sư huynh có đồ tốt thì lão xin xỏ chút xíu thôi mà, cần gì ghim trong lòng mãi.
Chợt có tiếng hét thảm.
Kỳ Lân bị thê tử của Đông Dương Đế đánh nổ nửa người, máu chảy ròng ròng. Gã liên tục thụt lùi, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Thanh Hồ giật mình kêu lên:
- Đại Đế, tình huống không ổn!
Thực lực của Du Long vượt sức tưởng tượng, ngang ngửa với y, thậm chí không thể lấn lướt được gã.
Nếu là trước kia thì không thể nào có chuyện như vậy.
Chí Minh Thánh Viêm Đế và Đông Dương Đế đánh túi bụi, mặt đất đã bị hai lực lượng đánh vỡ vụn thành vực sâu hun hút.
Đông Dương Đế hét to một tiếng:
- Bà nội nó, lão tử đánh chết ngươi!
Vòng trăng khuyết đỏ trong tay gã bắn ra ánh sáng đỏ chói mắt từ trên cao bay về phía Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Chiến đấu đến mức độ này Đông Dương Đế cũng nổi máu nóng.
Đường đường là Chúa Tể lâu năm mà không đánh gục được một nhân tài mới nổi, mất mặt không?
Hơn nữa thần sư ở một bên nhìn, chắc đang nghĩ gã yếu nhớt.
Chí Minh Thánh Viêm Đế khẽ quát, ánh sáng vạn trượng bắn ra từ sau lưng va chạm với vòng trăng khuyết đỏ, giương mắt nhìn ra xa, sau đó tức giận run người.
Kim Giáp Thần Quân tổn thất nặng nề, vô số mảnh vụn lơ lửng, có nhiều xác chết không trọn vẹn.
Tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, xuất hiện trước mặt một Kim Giáp Thần Quân, đấm một cú đánh thủng người đối phương, sau đó vang tiếng nổ.
Lực lượng cú đấm quá khủng bố, thế giới trong người Kim Giáp Thần Quân bị đánh thủng.
Lâm Phàm đánh nát hai tên Kim Giáp Thần Quân, quay đầu nhìn về phía Đông Dương Đế:
- Nhìn gì vậy Đông đệ? Đánh chết hắn đi chứ!
Lâm Phàm thấy Đông Dương Đế đánh một kích rồi nghỉ xả hơi, hắn bất mãn.
Đông Dương Đế nghe vậy vung đồ vật lên, bất chấp tất cả hì hục đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận