Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1068: Kiên cường một phen

Người dẫn đầu Kim Giáp Thần Quân không thể tiếp tục xem cảnh dân bản xứ giết thuộc hạ của mình:
- Tản ra, các ngươi đều tản ra cho ta!
Tu vi của gã đến Chúa Tể cảnh, rất mạnh, luôn muốn giết Lâm Phàm.
Nhưng đối phương quá âm hiểm, không chịu đấu với gã, điên cuồng đồ sát thuộc hạ của gã.
Lâm Phàm cười:
- He he.
Thoải mái quá đi, tay phải của hắn xách xác chết quét ngang bốn phía.
Xôn xao!
Kim Giáp Thần Quân còn sống ánh mắt sợ hãi nhìn Lâm Phàm, tản ra bốn phía.
Lòng của bọn họ nhỏ máu, quá đáng.
Không có đường chống cự, thậm chí không biết nên chống lại đối phương như thế nào.
Thế Giới cảnh rất mạnh, nhưng vào tay Lâm Phàm thì chỉ có đường bị đập, chẳng có chút cơ hội sống sót.
Lâm Phàm bẻ cổ, thoải mái hơn nhiều:
- Chạy cái gì, chiến đấu vừa mới bắt đầu, bản phong chủ còn chưa đánh đã.
Đám Kim Giáp Thần Quân này nhìn vàng vàng có vẻ hung mãnh, nhưng thật ra không dữ chút nào, ngược lại rất dịu ngoan.
Bà nội nó!
Kim Giáp Thần Quân sợ hãi, tên này là ác ma, thủ đoạn giết người quá táo bạo.
Người dẫn đầu chợt quát một tiếng, nháy mắt ra tay:
- Các ngươi lùi lại!
Nhưng không dám làm ra dao động mạnh, xung quanh toàn là người nhà.
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn người xung quanh.
Thủ lĩnh Kim Giáp Thần Quân kêu lên:
- Chuyện gì vậy?
Đám người kia bị khùng sao? Đã bảo lùi lại mà còn thi nhau xông lên.
- Can đảm lắm.
Tuy bất đắc dĩ nhưng Kim Giáp Thần Quân không phải hạng người nhát gan, dù không đánh lại vẫn chiến vì Chí Minh Thánh Viêm Đế.
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, đóng lại Hữu Sắc Nhãn Tình.
Đám Kim Giáp Thần Quân đến gần Lâm Phàm khi thấy ác ma ở ngay trước mặt thì sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.
- Sao lại thế . . .
Bùm!
Đám Kim Giáp Thần Quân hoảng hốt. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao họ lao vào đối phương? Đám người giống loại người tự tìm chết sao?
Tiếc rằng chưa nói hết câu đã bị một đấm chết tươi.
Thanh Hồ không nhìn được nữa, buộc Du Long lùi lại rồi hét to:
- Đại Đế, thật sự không thể tiếp tục nữa, nếu không tất cả sẽ chết hết!
Thanh Hồ nhìn sang Kỳ Lân.
Tên kia rất thảm, suýt chút bị đánh chết, nhưng cũng cách cái chết không xa. Nếu không chấm dứt thì Kỳ Lân tuyệt đối sẽ bị đánh chết.
Đại Đế sắc mặt âm trầm đáng sợ, Đông Dương Đế ngang ngửa với y, làm y khó phân tâm.
Đông Dương Đế đã vào trạng thái, điên cuồng đánh, ỷ vào thiên phú chủng tộc nên chẳng ngán đối phương:
- Nào nào, đánh tiếp, nhân tài mới nổi nhà ngươi thấy tiền bối mà không biết tôn trọng, đánh ngươi là đúng!
Lâm Phàm cổ vũ:
- Đông đệ, tiếp tục đánh một hồi, để ta xử hết đám người này!
Xem ra thương thiên khí vận đã phát huy tác dụng.
Tách đồ thương thiên tặng chia cho các sư đệ, sư muội, tuy không nhiều nhưng tác dụng tuyệt đối kinh người.
Nhiều người như vậy tụ tập lại đây thì chắc chắn phi phàm.
Cho nên Đông Dương Đế mới tìm đến, còn mang theo đám thê tử.
Chí Minh Thánh Viêm Đế đến đúng dịp Đông Dương Đế có mặt, nên bị ngăn cản hoàn toàn.
Phải công nhận khí vận là thứ khó hiểu thấu.
Đông Dương Đế vừa đánh vừa trả lời:
- Đại ca yên tâm, hôm nay ta không chém mông tên này làm hai mảnh thì sẽ không dừng tay!
Dục vọng chiến đấu đốt cháy trong lòng Đông Dương Đế.
Lữ Khải Minh rất hâm mộ, cũng muốn chiến đấu với sư huynh như những người kia, đáng tiếc thực lực quá yếu, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Làm Lữ Khải Minh lo là cảnh chiến đấu quá kinh người, mặt đất bị đánh nát rồi, sau trận chiến làm sao san bằng đây.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Đám Kim Giáp Thần Quân bị Lâm Phàm giết đến không có sức chống cự.
Dù là cường giả Chúa Tể thì sao? Lâm Phàm không quan tâm tới gã.
Có Kim Giáp Thần Quân rên rỉ van xin, muốn chạy trốn thật xa:
- Đừng giết ta!
Không lâu sau Kim Giáp Thần Quân này tức giận quát:
- Ta muốn giết ngươi!
Sau đó quay về đường cũ, đánh dữ dội.
Thủ lĩnh Kim Giáp Thần Quân nghệch mặt ra.
Làm gì thế?
Dù giở chiêu đánh lừa đối phương cũng không nên làm như vậy, hoàn toàn coi đối phương là đồ ngốc.
Gã không thể nhìn thuộc hạ chết uổng.
Thủ lĩnh Kim Giáp Thần Quân tức giận rít gào, sắp bùng nổ:
- Chó chết, có ngon thì đấu một mình với ta!
Cho tới bây giờ gã chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ đến thế, một mặt né qua gã một mặt giết người của gã.
Hư không bị đè ép, bão tố hình thành, thủ lĩnh giơ tay ngăn cản, vang tiếng trầm đục, Không Gian Thần Trụ đập mạnh vào cổ tay của thủ lĩnh Kim Giáp Thần Quân.
Thủ lĩnh Kim Giáp Thần Quân nổi giận, phát ra tiếng gầm như dã thú, ra tay định chộp Không Gian Thần Trụ, nhưng bắt hụt.
Lâm Phàm vung Không Gian Thần Trụ đánh vào đám người xung quanh.
Bùm!
Hư không liên tục nổ, máu thịt văng tung tóe.
- Đồ tạp chủng, ta muốn nghiền xương ngươi thành tro!
Cảnh giới chọc giận cao nhất là khiến người ta nổi khùng lên nhưng không trút ra được, cuối cùng ôm cục nghẹn lên máu não, chưa bị đánh trúng mà đã tràn máu.
Tông chủ lên tiếng:
- Được rồi Tiểu Phàm, các ngươi dừng tay
Lâm Phàm muốn tiếp tục đánh nát đám người kia, nhưng tông chủ đã lên tiếng thì phải nể mặt.
Lâm Phàm biết từ lâu, đám già kia vẫn không bước qua cửa ải này được.
Lâm Phàm nhắc nhở:
- Tông chủ, phải nghĩ rõ ràng, nhổ cỏ không tận gốc sẽ phiền phức.
Tông chủ nói:
- Tiểu Phàm, nể mặt tông chủ được không?
Lâm Phàm kêu Đông Dương Đế dừng tay:
- Được được, người là tông chủ, người quyết định.
Lâm Phàm không quan tâm, thích bàn thế nào thì tùy, xem tình hình thì sau này vẫn sẽ phải đánh một trận nữa, khi đó sẽ không như bây giờ.
Còn về hắn không ở trong Viêm Hoa tông liệu tông môn có bị nguy hiểm hay không, với tình trạng của tông chủ thì khả năng đó rất thấp.
Bình yên là thứ khó hiểu, hắn không hiểu nổi.
Tông chủ có thể bảo vệ tông môn không bị sóng xung kích tàn phá đã nói lên tông chủ là người có năng lực, chẳng qua ẩn giấu sâu, thời gian gần đây mới dần lộ ra.
Đông Dương Đế xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, xem bộ dạng như vừa vận động làm nóng người, định chơi thật:
- Đại ca, có đánh hắn không?
Lâm Phàm nhìn thoáng qua tông chủ:
- Không cần đánh, tông chủ lên tiếng rồi, chờ xem sao.
Không trung.
Kỳ Lân rất đau khổ, nửa thân thể bị đánh nát, thịt mấp máy mọc ra, mỗi giây là tra tấn.
- Đại Đế, hãy báo thù cho ta!
Kỳ Lân oán hận nhìn chằm chằm vào đám người Viêm Hoa tông.
Gã bị một nữ tử đập nát, mất hết mặt mũi.
Chí Minh Thánh Viêm Đế tức giận nói:
- Biến sang một bên đi, thứ vô dụng không làm được gì!
Thanh Hồ im lặng đứng một bên, thật khó giải quyết, tông môn vực ngoại giới này rất khó chơi, Đại Đế chịu thiệt lớn.
Tông chủ nhức đầu, việc đơn giản bị Đại Đế làm cực kỳ phức tạp, thời đại khác biệt, già rồi thì nên ẩn lui, không hỏi sự đời.
- Đại Đế hãy đi đi, đừng tới nữa, Viêm Hoa tông và ngài kết thúc duyên phận tại đây. Cảm tạ tất cả những gì Đại Đế ngày xưa đã làm, quãng lịch sử này sẽ không bị xóa bỏ mà sẽ tiếp tục truyền lưu. Còn việc lần này ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, sẽ không ghi lại, với người đời sau thì ngài vẫn là Đại Đế.
Tông chủ nói vậy là đã trải qua suy nghĩ rồi.
Viêm Hoa tông chắc chắn sẽ càng ngày càng cường đại, sau sức mạnh cần nội tình lịch sử đặc biệt.
Từ sáng lập đến cường thịnh, mỗi một đoạn thời gian đều có nhân vật đại biểu.
Không thể để người đời sau biết Đại Đế sáng lập Viêm Hoa tông qua trăm năm trở về, chuẩn bị diệt tông, nếu chuyện này truyền lưu sẽ là vết nhơ cho Viêm Hoa tông, mãi mãi không thể xóa bỏ.
Lâm Phàm không lên tiếng, tuy tông chủ yếu xìu nhưng hắn tôn kính bất cứ người cao tầng nào của tông môn.
Lúc còn nhỏ yếu hắn đã tôn trọng, khi mạnh lên vẫn giữ sự tôn trọng, nếu không sẽ biến thành loại người đáng ghét.
Đại Đế tức giận nói, trong mắt đã phun lửa:
- Hừ, ngươi cho rằng nói mấy câu này là ta sẽ rời đi sao?
Sỉ nhục in trên người không thể xóa nhòa, phải diệt Viêm Hoa tông mới xóa bỏ sỉ nhục được.
Người Chí Minh Thánh Viêm Đế run run, không phải vì e ngại mà là giận dữ:
- Đám tạp chủng, rác rưởi, bản đế không giết các ngươi thề không làm người!
Làm Chúa Tể mà mất hết mặt mũi trước tông môn cũ, sao có thể dừng tay như vậy được? Tiêu diệt đối phương cũng không thể dập tắt lửa giận trong lòng.
Các đệ tử vây xem lộ vẻ nặng nề mà phức tạp nhìn chăm chú lên hư không.
Bọn họ chưa từng gặp qua Đại Đế, nhưng nghe qua kể chuyện của Đại Đế rồi, tiếc rằng bây giờ họ nghĩ tất cả là lừa người.
- Đại Đế cái kiểu gì, khiến người chán ghét.
- Lúc phụ thân đưa ta đến tông môn đã dặn ta phải trở thành anh hùng như Đại Đế. Nhưng nếu ta trở thành người như hắn thì mới đáng ghét nhất!
Các đệ tử trò chuyện với nhau, nhân vật trong lòng đã vỡ nát, hoàn toàn biến mất khỏi trái tim.
Tông chủ nhìn về phía Đại Đế, đột nhiên bộc phát ra khí thế bất khuất, tiến từng bước lên trước:
- Đại Đế, tất cả người Viêm Hoa tông kính ngài là vì ngài sáng lập Viêm Hoa tông, nhưng bây giờ ta làm tông chủ Viêm Hoa tông, phải bảo vệ vinh dự và tôn nghiêm của tông môn. Ngài vũ nhục tông của ta là không thể tha thứ, không cho phép! Nể tình ngài làm ra cống hiến quan trọng cho Viêm Hoa tông, hôm nay không giết ngài, nếu còn chấp mê bất ngộ, dù phải diệt tông cũng quyết giết hết các ngươi tại đây, bảo vệ tôn nghiêm của tông môn!
Mặc Kinh Chập lắc đầu, lại gần tông chủ:
- Tông chủ, bình yên, bình tĩnh, không thể nổi giận.
Bốp!
Tông chủ tát Mặc Kinh Chập lệch sang một bên:
- Câm mồm, bình yên gì!
Mặc Kinh Chập bị oan, rõ ràng ngươi nói không sợ mọi việc, bình yên lạnh nhạt, vì sao trở mặt rồi?
Chí Minh Thánh Viêm Đế rít qua kẽ răng:
- Chết tiệt!
Y dữ tợn nhìn tất cả mọi người, không thể tha thứ.
Thanh Hồ tiếc nuối, sự việc không nên như vậy. Lúc mới quen Đại Đế thì y không phải loại người như vậy, lý do y mạnh lên là vì phát hiện thượng giới, muốn mạnh hơn nữa để tương lai có thể bảo vệ Viêm Hoa tông.
Tại sao Đại Đế rơi vào ma chướng rồi ra nông nỗi này.
- Đại Đế, đừng bị cơn giận làm mụ đầu, dù muốn diệt cũng phải chờ cơ hội.
Thanh Hồ biết mình nói những lời này sẽ khơi gợi lửa giận của Đại Đế, nhưng không thể không nói:
Tuy đối phương chưa chắc có năng lực giữ lại Đại Đế, nhưng cũng sẽ làm Đại Đế không dễ chịu.
Chí Minh Thánh Viêm Đế không ngốc, thậm chí hơi thông minh.
- Chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Chí Minh Thánh Viêm Đế nói xong vung tay lên, mang theo đám người rời đi nơi này.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Tông chủ, ta ra ngoài đi dạo một vòng.
Hắn nháy mắt với Đông Dương Đế, trao đổi trong vô hình.
Tông chủ ngăn lại, ngữ điệu kiên định:
- Tiểu Phàm, đừng đi, trải qua lần này thì tông mình đã không liên quan gì với đối phương, lần sau gặp mặt sẽ là ngươi chết ta sống.
Lâm Phàm thở dài.
Thôi vậy, lần sau sẽ giết.
Nên tôn trọng sự lựa chọn của tông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận