Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1069: Không thể dạy, không dạy được

- Phù.
Đông Dương Đế thở phào, rốt cuộc không cần đánh.
Mới rồi hỏi đùa thôi, thực lực của Chí Minh Thánh Viêm Đế rất mạnh, dù là nhân tài mới nổi cũng không thể coi thường. Nếu dây dưa tiếp thì khó nói kết quả sẽ ra sao.
Nếu đối phương liều mạng thì gã sẽ chịu thiệt lớn. Người ta đến để diệt tông, có mục đích rõ ràng, vì mục đích này mà bỏ cả mạng sống.
Đông Dương Đế thì không có mục đích gì, bị đại ca xúi đánh với người ta.
Đánh nhau thì không sao, nhưng bỏ mạng ra đánh với người thì kỳ cục, không được ích lợi gì ngược lại đặt cược mạng sống, dù kết bái làm huynh đệ cũng không nên chơi kiểu này.
Giờ thì tốt rồi, hết chuyện, lộ mặt đánh vài chịu, chống dậy mặt mũi rồi kết thúc.
Lâm Phàm phát hiện bên ngoài tông môn hoang tàn, mặt đất bị đấm thủng thành vực sâu, hắn không biết nên nói sao, chỉ muốn chửi thề.
Nếu thêm vài lần như vậy thì vị trí địa lý này hơi tệ.
Lâm Phàm nói:
- Đông đệ, ngươi phải chịu trách nhiệm.
Đông Dương Đế muốn nghỉ ngơi, nhưng nghe đại ca nói lời này thì kinh ngạc hỏi lại:
- Đại ca, ta phụ trách cái gì?
Đông Dương Đế mờ mịt, gã có làm gì khác ngoài đánh với Chí Minh Thánh Viêm Đế sao? Cớ gì bắt gã chịu trách nhiệm?
Đây là cái quỷ gì, vô lý.
Lâm Phàm chỉ vào đất trống vực sâu:
- Đông đệ tự nhìn đi, ta kêu ngươi đánh một trận mà đánh ra thế này, mặt đất thành vực sâu, lỡ ngày nào các sư đệ, sư muội tông ta uống rượu say sẫy chân rớt xuống rồi mất mạng thì làm sao?
Đông Dương Đế cố phân bua:
- Sao có thể trách ta? Chiến đấu hình thành xung kích là không thể tránh cho, không thể trách ta.
Lâm Phàm nói:
- Đừng trốn tránh trách nhiệm, các sư đệ, sư muội của ta xem như đệ đệ, muội muội của ngươi, ngươi có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm tồn tại sao? Phải bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Hậu cung nương nương nhíu mày, nhỏ giọng thầm thì:
- Phu quân sắp bị đẩy xuống hố.
Một nữ nhân xinh đẹp hỏi:
- Tỷ tỷ, phu quân bị sao?
Hậu cung nương nương không nhiều lời, thở dài một tiếng. Trí tuệ của phu quân rõ rành rành, các tỷ muội đều biết, cho nên nàng không cảm thấy kinh ngạc.
Đông Dương Đế gật đầu nói:
- Đại ca nói có lý.
Gã cảm giác là lạ ở chỗ nào, nhưng thôi kệ, có cố gắng sẽ có thu hoạch.
Đã lên chiếc thuyền này, không lấy được lợi gì, không lẽ cố gắng nhiều vậy mà vội vã xuống thuyền?
Bầu không khí trong tông môn hơi nặng nề.
Cũng phải, nói sao thì Chí Minh Thánh Viêm Đế là Viêm Hoa Đại Đế trong lòng họ.
Vốn là thần tượng cao nhất nhưng giờ thành ra thế này, như búa tạ đánh vào ngực.
Lâm Phàm thấy bầu không khí hơi khó chịu, hắn vỗ tay, hô to:
- Tất cả làm sao vậy? Âm u âm trầm. Các sư đệ, sư muội, nên vui lên đi, mới rồi chúng ta đã thắng lợi!
Các đệ tử tông môn nhìn sư huynh, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Có đệ tử nói:
- Sư huynh, cười không nổi.
Không hiểu vì sao, có lẽ vì thấy Đại Đế thật sự khác với tưởng tượng trong tim.
Lâm Phàm thấy thế không nói nữa, các sư đệ, sư muội không vui chắc vì nhớ ai.
Hư không chấn động.
Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, cau chân mày, hơi thú vị, còn có người trở về.
Đông Dương Đế liếc mắt nhìn, bật cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi dám trở về? Đại Đế nhà các ngươi bị ta đánh chạy, ngươi trở về chịu chết sao?
Người đến là Thanh Hồ.
Sắc mặt của Thanh Hồ bình tĩnh, khí thế không hung ác, nhìn Lâm Phàm và nhóm tông chủ, ôm quyền nói:
- Các vị, ta có việc muốn nói với các ngươi.
Đông Dương Đế móc mỉa:
- Có gì hay mà nói, biến mau lên, nếu không sẽ đánh chết ngươi!
Mục đích Thanh Hồ tới nơi này rất đơn giản, không muốn cảnh này lại xảy ra. Y biết có việc không phải Đại Đế muốn làm.
Tông chủ mở miệng ngăn lại:
- Được rồi.
Tông chủ nhìn Thanh Hồ:
- Ngươi có chuyện gì thì nói đi.
Lâm Phàm đáp xuống, bước tới gần tông chủ. Lâm Phàm đứng bên cạnh, đám người Thiên Tu lại gần, muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Các đệ tử tò mò, bọn họ nhớ kỹ người này, là kẻ theo bên Đại Đế, xuống tay với họ.
- Các vị, Đại Đế là người sáng lập Viêm Hoa tông, chắc các vị rõ ràng tính cách ngày xưa của Đại Đế hơn ta. Bây giờ Đại Đế thành bộ dạng như vậy vì bị ma chướng cắm rễ trong lòng, khiến Đại Đế lạc mất bản thân. Năm xưa Đại Đế xuất hiện ở thượng giới, thực lực mới chỉ đến Đạo cảnh, ta quen biết Đại Đế thuở đó, biết con người của Đại Đế thế nào. Ta lén trở về vì muốn nói cho các ngươi biết việc có nguyên nhân, đừng trách Đại Đế, cũng xin các vị giúp ta kéo Đại Đế ra khỏi ma chướng.
Thanh Hồ không tìm thấy ai giúp được, gặp Viêm Hoa tông, y nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nói rõ sự thật cho họ biết.
Nếu ngay cả Viêm Hoa tông cũng không muốn giúp Đại Đế thì không còn ai chịu giúp.
Du Long đứng cạnh tông chủ mở miệng nói:
- Thanh Hồ nói thật, đúng là như vậy.
Tông chủ trầm giọng nói:
- Hóa ra là thế, lúc gặp Đại Đế là ta đã cảm giác trong lòng Đại Đế như mặt nước dậy sóng đang trào mãnh liệt. Nhưng ma chướng là kiếp nạn phải tự mình chiến thắng, người ngoài khó thể giúp được gì.
Không hiểu sao tâm tình của tông chủ khá hơn, biết Đại Đế vẫn như xưa, mỗi tội bị ma chướng trong lòng khống chế.
Nếu có thể vượt qua ma chướng thì có thể quay đầu.
Du Long trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Thật ra ta luôn nghi ngờ một điều.
Thanh Hồ kinh ngạc hỏi:
- Điều gì?
Mắt Du Long lộ tia suy tư:
- Ngươi nhớ thật lâu trước kia không? Đại Đế được đồ vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên không lâu sau một vị Đại Tôn của Phật Ma Tháp từng đến, trò chuyện ba ngày ba đêm với Đại Đế rồi mới đi, từ đó Đại Đế dần thay đổi. Chúng ta đều cho rằng là vì Đại Đế tu luyện quá gấp gáp, bị bảo bối ảnh hưởng, nhưng không phải vậy, ngươi nghĩ sao?
Nghe nhắc Thanh Hồ chợt nhớ đúng là có loại tình huống này.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, nhưng không nghĩ ra:
- Được rồi, nếu là vậy thì có thể thông cảm một chút. Nói thẳng đi, nên làm sao mới có thể đánh vỡ ma chướng của hắn?
Thanh Hồ lắc đầu nói:
- Không biết.
Lâm Phàm chép miệng, hỏi cũng như không.
Thanh Hồ ôm quyền, quay người rời đi:
- Muộn rồi, ta cần phải trở về, nếu không sẽ bị Đại Đế nghi ngờ. Xin các vị thông cảm, không phải Đại Đế thay đổi mà vì không có cách nào, nhưng ta tin tưởng cuối cùng sẽ có ngày Đại Đế phục hồi lại.
Du Long nhắc nhở:
- Thanh Hồ, cẩn thận Kỳ Lân, ta nghi ngờ hắn.
Đã rời khỏi Đại Đế nên Du Long thẳng thắn nói ra nghi ngờ trong lòng.
Bóng dáng Thanh Hồ dần biến mất trong hư không.
Ở đây lâu sẽ có vấn đề.
Tông chủ nhìn bóng dáng khuất xa, ra quyết định:
- Tiểu Phàm, chúng ta phải cứu về Đại Đế!
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Tông chủ, cứu vớt hay không thì không nên từ chúng ta quyết định, cái này tùy người, có lẽ chính hắn không muốn trở về, cho rằng hiện tại rất tốt thì sao?
Tông chủ cảm thán nói:
- Tuy vậy nhưng không thể mặc kệ, Đại Đế dù sao là Đại Đế của Viêm Hoa tông, đây là sự thật không thể sửa đổi.
Không ai muốn chống lại Đại Đế, nhất là thế hệ trước như họ càng không muốn đối đầu với Đại Đế, vì lòng còn nhớ nhung.
Đông Dương Đế không quan tâm mấy chuyện đó, chẳng liên quan gì tới gã.
Đông Dương Đế bận suy nghĩ làm sao san bằng những vực sâu hun hút, nếu biết trước thì khi đánh đã cẩn thận hơn, đỡ khỏi phải nhức đầu như bây giờ.
Mấy ngày sau.
Đông Dương Đế chuyển nước Cửu Hà rót đầy vực sâu vô hạn.
Viêm Hoa tông thành tông môn có nước sông vòng quanh, có ba cây cầu đá bắc ngang sông. Làm xong cảm giác khá tốt, đẹp mắt hẳn ra.
Đông Dương Đế mang theo gia quyến từ biệt Lâm Phàm:
- Đại ca, thời gian đã lâu, ta cũng nên đi.
Không đi không được.
Trong đoạn thời gian này, Đông Dương Đế cảm giác mình như làm khổ sai không công, quần quật làm việc cho Viêm Hoa tông.
Nếu tâm cảnh của gã không tốt, cho rằng cố gắng sẽ được đền đáp thì khó mà kiên trì.
Các thê tử cứ giục mãi, cho rằng nơi này không phải nơi con người ở, rất xập xệ. Thức ăn khó nuốt, nước tắm toàn là nước bình thường, không có chút linh khí, không làm trắng da gì hết.
Tóm lại nơi này cho người rừng ở.
Một thê tử thúc giục còn có thể chống đỡ được, nhưng một trăm thê tử đều la hét muốn về nhà, khiến Đông Dương Đế không biết làm sao, đành rút đi.
Không lấy được thương thiên khí vận thì đành chịu, sau này có rất nhiều cơ hội.
Lên chiếc thuyền này rồi gã không muốn xuống nữa.
Lâm Phàm hơi lưu luyến, một vị Chúa Tể mạnh mẽ nếu tọa trấn tông môn thì tốt quá, rời đi khiến người luyến tiếc.
Lâm Phàm hỏi:
- Đông đệ thật sự muốn đi? Ta có linh cảm thương thiên sắp đến.
Đông Dương Đế nghe vậy thì phấn khởi, không muốn đi nữa. Nhưng gã vừa nảy ý đã cảm giác thịt bên hông hơi nhói.
Hậu cung nương nương trừng mắt như đang nói: Nếu ngươi không đi thì chúng ta tự đi, nếu nửa đường cho ngươi đeo nón xanh cũng đừng kêu oan.
Giao lưu trong im lặng, ánh mắt làm Đông Dương Đế rụt vòi.
Đông Dương Đế thở dài một tiếng:
- Ài, thôi bỏ đi đại ca, để lần sau. Đi ra lâu rồi, ta cũng nên trở về nhìn xem, nếu có cơ hội xin hãy đến Phượng Hoàng đảo tìm ta.
Lâm Phàm thấy Đông Dương Đế chìm trong sự uy hiếp của thê tử thì biết nói gì hơn.
Hắn tổng kết ra một điều, nữ nhân không phải thứ tốt.
Hạn chế tự do, càng hạn chế giấc mơ.
Lâm Phàm không biết nên nói cái gì, thương thiên cũng không thể dụ dỗ được Đông Dương Đế đã chứng minh quyết tâm của đối phương.
Đông Dương Đế cảm giác ánh mắt của Lâm Phàm, hơi xấu hổ, cảm giác làm mất mặt nam nhân, cúi đầu trước nữ nhân.
Nhưng không có cách nào, gã ôm hậu cung to như vậy cũng có lý do của nó.
Tôn trọng là dành cho nhau, Đông Dương Đế rất muốn nói đạo lý đó cho đại ca nghe, để hắn hiểu được.
Đáng tiếc, thực lực của đại ca mạnh nhưng không có một nữ nhân, nói lên một vấn đề:
Không thể dạy.
Không dạy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận