Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1071: Hắn muốn rù quến ta

- Hơi xa.
Lâm Phàm một đường bay hướng nam, tốc độ rất nhanh, với tốc độ của hắn lẽ ra rất nhanh sẽ đến nơi.
Nhưng hiện thực làm cho người có chút bất đắc dĩ.
Lâm Phàm hơi kích động lẩm bẩm:
- Thánh Địa Sơn, hy vọng đừng để ta quá thất vọng, dù sao bay thật xa tìm tới mà không được gì thì lỗ to.
Có lẽ con đường phát tài làm giàu đang ở trước mắt, sẽ thành công.
Lâm Phàm nghĩ đến thương thiên khí vận.
Sớm biết hiện tại phải vào sâu nơi nguy hiểm lấy trộm công pháp của người ta thì Lâm Phàm đã kiếm chút thương thiên khí vận thêm vào người.
Tát mặt thật đau, dù thương thiên khí vận không có nhiều tác dụng nhưng có thể tăng lên chút niềm tin.
Lúc này.
Đường phía trước hơi kỳ lạ, hình như bị một khối không khí to lớn bao phủ, sặc sỡ nhiều màu, có dòng khí bảy sắc ngưng tụ thành thực thể chuyển động.
Lâm Phàm không hiểu nhiều lắm:
- Thứ đồ gì?
Hắn chưa từng thấy thứ cao cấp như vậy.
Theo tình huống bình thường khi gặp thứ bí ẩn này và không rõ sâu cạn thì nên dừng lại điều tra kỹ, nhưng đó là với người bình thường.
Với Lâm Phàm thì có thể tùy tiện ra vào nơi như vậy, gặp nguy hiểm không có gì đáng lo.
Khi Lâm Phàm vào trong khối không khí mới phát hiện có vẻ đã vào nơi ghê gớm.
Bên trong đen nhánh, giơ tay không thấy được năm ngón, lúc tia chớp xẹt qua mới thấy chút tia sáng ở phía trước.
Ầm ầm!
Một tia chớp vạch phá không trung.
Ánh sáng xua tan chút tối tăm.
Hắn nhìn thấy trong hư không này nổi lơ lửng rất nhiều mảnh vỡ, có linh kiện thân tàu, có mảnh vỡ bảo bối.
- Nhìn đến đây liền biết là chốn nguy hiểm cỡ nào, tiếc rằng ngươi gặp ta.
Dứt lời.
Ầm ầm!
Một tia chớp rạch nát hư không đánh vào người Lâm Phàm, hắn tan thành mây khói, chưa kịp làm gì đã hóa hư vô.
Không biết qua bao lâu.
Phía bên kia khối không khí, màn sáng bảy sắc dao động chợt rung rung, màn sáng vỡ ra một cái khe, một bóng dáng từ bên trong bò ra.
Đúng vậy, là bò, không phải đi.
Lâm Phàm sợ hãi vỗ ngực:
- Trời ạ, hơi bị khủng bố.
Bên trong không phải nơi cho người ở, Lâm Phàm như cột thu lôi, từng tia chớp giáng xuống, giống như nghiện, sét đánh liên tục.
Uy thế của mỗi tia chớp siêu khủng bố, có lực lượng của Chúa Tể.
Lâm Phàm thầm thắc mắc đây là nơi nào? Vì sao kinh khủng như thế? Hèn gì có nhiều mảnh vỡ trôi nổi trong không trung, ai vào gặp tia chớp dày đặc như thế đều phải chết.
Gió lạnh thổi qua, rét căm căm.
Hắn đột nhiên phản ứng lại, ở bên trong không biết bị đánh chết bao nhiêu lần, người trần truồng, khó khăn lắm mới leo ra.
- Nơi này hơi thú vị, xem ra chờ thực lực hơi mạnh một chút rồi hãy vào lại.
Lâm Phàm nhớ kỹ chỗ này.
Phương nam Thánh Địa Sơn, có vài nơi nguy hiểm là đương nhiên.
Đoàn không khí này không ngăn cách toàn bộ phương nam, Lâm Phàm cảm thấy nơi này càng giống như là một chỗ vùng đất mạo hiểm.
Có tiếng hét vang lên:
- A!
Lâm Phàm nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân, chờ một chút, đây rốt cuộc là nam hay nữ? Nhưng nhìn mặt chắc là nữ nhân.
Nàng nhìn thấy Lâm Phàm trần truồng thì hoảng sợ hét lên, nhưng vừa la vừa nhìn, còn nhìn say sưa ngon lành, nhìn hào hứng.
- Ánh mắt này có chút xuyên thấu.
Lâm Phàm cảm giác ánh mắt của đối phương rất có tính xâm lược.
Cách đó không xa có tiếng hỏi:
- Sao thế Phỉ Phỉ?
Nghe tiếng bước chân hơi hỗn tạp, chắc có vài người.
Nữ nhân được gọi là Phỉ Phỉ nhìn chòng chọc vào Lâm Phàm, không quay đầu lại hô lên:
- Có người không mặc quần áo xuất hiện ở trước mặt ta, muốn rù quến ta!
Cơ thể của Phỉ Phỉ rất vạm vỡ, tuy mặc quần áo nhưng không giấu được cơ bắp cuồn cuộn, hơn nữa thân thể rất cao, cao hơn Lâm Phàm lúc bình thường, đùi thô căng vải quần.
Lâm Phàm thộn mặt ra.
Rù quến nàng?
Đây là vủ nhục người!
Dù biết đối phương là nữ nhân thì Lâm Phàm lười bắn pháo hoa, thật sự không xuống tay được, hình tượng không phù hợp thẩm mỹ của hắn.
Rất nhanh, có bốn nam nhân đi tới, dẫn đầu là một nam nhân huyết khí rất sung túc, mắt sáng ngời, hiển nhiên đã tu luyện ngạnh công đến trình độ rất cao.
Nam nhân ung dung, nói có người không mặc quần áo thì gã tin, còn rù quến Phỉ Phỉ thì là chuyện không thể nào.
Một thiếu nữ tu luyện ngạnh công là việc hiếm hoi.
Tu luyện ngạnh công khó khăn, khởi đầu khó khăn, khó tiến bộ, khó đột phá, mỗi một bước đều rất khó, hơn nữa thay đổi thân thể.
Đến nay cả đám bọn họ chỉ gặp một nữ nhân tu luyện ngạnh công là Phỉ Phỉ.
Lâm Phàm trần truồng nhưng vẫn bình tĩnh, chỉ là túi da, muốn nhìn cứ nhìn, là nam nhân thì không nên sợ.
Làm cường giả, càng là người mạnh nhất tương lai, nếu không dám để mình trần chạy một vòng bên ngoài thì không dám nói mình là cường giả.
Lúc Cao Võ Thắng nhìn thấy Lâm Phàm thì biểu tình ngạc nhiên, nhìn màn sáng sau lưng hắn, gã đã hiểu:
- Huynh đài, có thể mặc đồ vào không?
Lâm Phàm lấy bộ đồ ra khỏi trữ vật giới chỉ, vừa mặc vào vừa hỏi:
- Các ngươi là ai?
Tuy bọn họ đều là người thượng giới nhưng Lâm Phàm không định giết đối phương. Hắn mới tới, quen vài người thượng giới cũng hay.
Cao Võ Thắng cảnh giác, nhưng không làm hành động gì:
- Huynh đài, ta gọi là Cao Võ Thắng, chúng ta chuẩn bị đi Thánh Địa Sơn tìm chân lý ngạnh công. Xem bộ dạng của huynh đài chẳng lẽ đi ra từ Âm Lôi Luyện Ngục?
- Âm Lôi Luyện Ngục?
Đến lúc này Lâm Phàm mới biết thứ đánh hắn thành thiểu năng tên là Âm Lôi Luyện Ngục.
Lâm Phàm trả lời:
- Đúng vậy!
Đúng là hắn ra từ trong đó, hơi thảm, lần sau chắc chắn sẽ không vào.
Cao Võ Thắng kinh thán, và hơi phục. Có thể đi ra từ Âm Lôi Luyện Ngục thì bản lĩnh rất lớn, nhưng chắc chắn tổn thất nghiêm trọng.
Âm Lôi Luyện Ngục là Thánh Địa Sơn để cho đệ tử Chúa Tể tu luyện thân thể, người bình thường đi vào chỉ có đường chết.
Dù là cường giả Chúa Tể sơ kỳ đi vào cũng phải hết sức cẩn thận, không dám vào sâu.
Chính giữa Âm Lôi Luyện Ngục dành cho cường giả Chúa Tể đỉnh.
Cao Võ Thắng hỏi:
- Huynh đài cũng đi Thánh Địa Sơn tu luyện ngạnh công sao?
Lâm Phàm suy nghĩ, hắn không phải đi tu luyện ngạnh công mà chuẩn bị kiếm chút công pháp rời đi, nhưng thấy đối phương có vẻ quen thuộc Thánh Địa Sơn, nếu có thể đi chung sẽ bớt nhiều rắc rối.
- Đúng rồi, các loại công pháp đều đã tu luyện tới viên mãn, đang thiếu ngạnh công. Xem bộ dạng của các người chắc cũng tu luyện ngạnh công, có bán ngạnh công của các ngươi không?
Cao Võ Thắng đã là cường giả Thế Giới cảnh, dù còn chưa đạt tới đỉnh nhưng cách biệt không xa.
Nhất là tu luyện ngạnh công, khí huyết càng hùng hậu.
Không dễ dàng.
Đi đường ngạnh công có thể tu luyện tới cấp độ này rất là hiếm có.
Cao Võ Thắng lặng im, không biết nên nói cái gì.
Mới gặp lần đầu, còn là trần truồng, đã hỏi gã có bán công pháp không, hỏi quá thẳng.
Cao Võ Thắng không tiếp lời, mỉm cười mời:
- Vậy chúng ta cùng đi Thánh Địa Sơn, dọc đường có thể giúp đỡ nhau.
Lâm Phàm vào đội của Cao Võ Thắng, xuất phát đi Thánh Địa Sơn.
Trên đường đi Lâm Phàm hỏi thăm đối phương, biết chút tin tức hữu dụng.
Những người này không đến từ cùng một chỗ, họ kết bạn giữa đường, quen biết cỡ vài tháng, từ bốn bể tụ về muốn đi hành hương.
Thánh Địa Sơn là nơi người tu luyện ngạnh công khao khát mơ ước.
Hơn nữa, Thánh Địa Sơn mời chào môn đồ, dạy hết không kén chọn. Miễn vào Thánh Địa Sơn, muốn theo đuổi ngạnh công, thi đậu là thành đệ tử của Thánh Địa Sơn.
Bạch Phi Phi là nữ nhân cơ bắp, rất to con, trên đường đi đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, chờ có cơ hội liền hỏi:
- Tại sao ngươi không mặc đồ rù quến ta? Có phải thích ta rồi không?
Lâm Phàm nhìn đối phương, có chuyện muốn nói, nhưng ngẫm lại nói ra sẽ tổn thương người ta.
Lâm Phàm phủ nhận ngay:
- Không phải.
Người trẻ tuổi không nên nghĩ quá nhiều.
Bạch Phỉ Phỉ không tin, ai oán khẽ thở dài:
- Ta biết ngươi không dám thừa nhận, nhưng chúng ta tu luyện ngạnh công thì nên dám nghĩ dám làm, ngươi dám không mặc quần áo xuất hiện ở trước mặt ta thì tại sao không chịu thừa nhận?
Nghe lời này Lâm Phàm siết chặt nắm tay rồi thả lỏng, hắn bỗng xúc động muốn đấm chết đối phương.
Là ai xuất hiện ở trước mặt ai? Phải nói cho rõ.
Cao Võ Thắng nhìn hai người, lắc đầu, bất đắc dĩ với Bạch Phỉ Phỉ. Bọn họ đã trải qua tình huống này rồi, sau này dần quen.
Hễ gặp người lạ là Bạch Phỉ Phỉ vội vã tự đưa lên.
Có cần khao khát vậy không?
Lâm Phàm đổi chủ đề:
- Thánh Địa Sơn có nhiều cường giả không?
Lâm Phàm lạ lẫm với thượng giới, lần này đi Thánh Địa Sơn là muốn lấy đồ, có việc phải biết rõ ràng.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ra tay thì không được thất bại.
Cao Võ Thắng khao khát nói:
- Chắc chắn rất mạnh, Thánh Địa Sơn có thể cùng tồn tại song song với ba thế lực lớn khác, dù là Chúa Tể đỉnh cũng sẽ đi Thánh Địa Sơn cầu học, ngươi nói xem có mạnh không?
Lâm Phàm hỏi nhiều điều, đại khái đã hiểu.
Bốn thế lực lớn đông nam tây bắc mạnh nhất thượng giới, cũng là tổ chức khổng lồ nhất.
Cường giả Chúa Tể đỉnh rải rác các nơi đều tự làm chủ địa bàn của mình, nhưng đằng sau hoặc ít hoặc nhiều có bóng dáng của bốn thế lực lớn.
Lâm Phàm gặp qua Chúa Tể không nhiều nhưng cũng không ít.
Hỏi thăm bọn họ có biết tên Chí Minh Thánh Viêm Đế không thì toàn nhận được trả lời không biết.
Hiển nhiên Chúa Tể tán du dù mạnh nhưng thượng giới có đông đúc Chúa Tể, càng có nhiều người lợi hại, không biết cũng bình thường. Hơn nữa thực lực của tán tu không có tư cách vào trong vòng tròn này.
Cơ duyên tình cờ gặp một số cường giả Chúa Tể đỉnh, nhưng chưa gặp mặt thì đúng là không biết ai là ai.
Lâm Phàm hỏi thăm về thượng giới, đám người kia không nghi ngờ, với họ thì vực ngoại giới càng giống như vùng đất mạo hiểm.
Tựa như Lâm Phàm đi vùng đất mạo hiểm, hắn thấy yêu thú là điểm, yêu thú nhìn hắn là đồ ăn.
Vực ngoại giới đã bị Chúa Tể bao trọn ổ, dù bọn họ muốn đi cũng không có lá gan đó.
Lâm Phàm đã hiểu nhiều điều.
Cao Võ Thắng thổi phồng Thánh Địa Sơn hơi quá mức, làm Lâm Phàm càng ngày càng chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận