Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1072: Ta leo bậc thang hơi bị giỏi

Ba ngày sau.
Phương xa không còn là đất hoang vắng mênh mông vô bờ mà là dãy núi đâm trời. Mỗi ngọn núi không to nhưng siêu cao, như từng cây trường mâu đâm vào thiên địa.
Khí huyết hùng hậu bao phủ trong dãy núi hình thành biển khí huyết màu đỏ.
- Quả nhiên là thánh địa tu luyện ngạnh công.
Cảnh tượng khí huyết hùng hậu này không phải ai đều có thể làm được, dù là Chúa Tể cũng không thể.
Có thể đến đây sớm hơn, nhưng Cao Võ Thắng nói đến hành hương thì không thể bay, nếu không sẽ là không tôn kính với Thánh Địa Sơn.
Lâm Phàm tỏ vẻ khinh thường ý tưởng này.
Nhưng hết cách, còn cần người ta dẫn đường, thuận tiện nghe ngóng tin tức, chỉ đành cùng nhau đi tới.
Trên đường gặp chút rắc rối cản đường, toàn là yêu thú, có mạnh có yếu, nhưng không gặp yêu thú Chúa Tể cảnh.
Ngẫm lại cũng đúng, sao có thể gặp yêu thú Chúa Tể cảnh ở nơi đồng không mông quạnh này.
Yêu thú từ Thế Giới cảnh trở lên đều đã là đại yêu hoặc là chí tôn trong yêu thú, có địa bàn riêng và trí tuệ.
Lâm Phàm gặp bốn nam một nữ này thực lực cũng không tệ, tu luyện ngạnh công rất đúng chỗ.
Đương nhiên đó là với tiêu chuẩn ngạnh công, chứ đánh thật thì hắn diệt gọn cả nhóm.
- Huynh đài, chúng ta đã đến Thánh Địa Sơn, nhớ nhìn nhiều ít nói chuyện, không thể đắc tội với người.
Đi vào Thánh Địa Sơn, vùng đất hành hương trong lòng khiến cả nhóm căng thẳng.
Lần đầu tiên tới, không hiểu nhiều điều. Khi có người đi ngang qua nhóm Cao Võ Thắng sẽ đứng lại, tránh sang một bên, đưa mắt nhìn đối phương rời đi, thói quen cẩn thận không dám đắc tội bất cứ người nào.
Lâm Phàm tiếc nuối, đã tu luyện ngạnh công mà sao nhát gan dữ.
Quả nhiên không phải ai đều dữ dằn như hắn.
Ngạnh công bị họ tu luyện đang khóc.
Dần dà đông người hơn, đa số đều đến Thánh Địa Sơn học tập.
Trong đó thật sự có Chúa Tể.
Lâm Phàm đã gặp nhiều Chúa Tể, nhưng với nhóm người hiếm khi thấy Chúa Tể thì rất khó được gặp gỡ, nên Chúa Tể này được đám người vây quanh, lộ vẻ mặt đắc ý.
Cao Võ Thắng nói:
- Huynh đài, chúng ta chia tay nhau tại đây. Thực lực của ngươi chỉ được Đế Thiên cảnh, phải đi chỗ kia thi kiểm tra, chúng ta đều là Thế Giới cảnh, cần đi nhận kiểm tra ở khu vực khác.
Trong Thánh Địa Sơn thực lực khác nhau sẽ thi kiểm tra ở chỗ khác nhau.
Kiểm tra rất đơn giản, kiểm tra có tu luyện ngạnh công đến cảnh giới nhất định không.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, đa tạ, nếu có chuyện gì không giải quyết được cứ đến tìm ta.
Mấy người này tuy nhát gan nhưng tính cách không tệ.
Cao Võ Thắng cười, không để bụng lời nói của Lâm Phàm.
Bọn họ đều là Thế Giới cảnh, Lâm Phàm chỉ là Đế Thiên cảnh thì giúp được gì cho họ? Có lẽ ngày nào đó là bọn họ trợ giúp đối phương.
Bạch Phỉ Phỉ có chút lưu luyến không rời:
- Về sau ngươi không thể trần truồng rù quến người như vậy, dù sao thân thể của ngươi không có nhiều sức hấp dẫn, cần luyện tập nhiều hơn. Cơ bắp vạm vỡ mới là căn bản nhất, ta cũng không dám đụng chạm vào cánh tay nhỏ của ngươi, sợ đụng gãy.
Hơi thú vị.
Lâm Phàm nhìn đối phương, khen rằng:
- Đúng rồi, nàng nói đều đúng. Nàng cũng phải cố gắng hơn, luyện thân thể khá lắm nhưng mặt hơi nhỏ, nếu to chút sẽ có sức uy hiếp càng mạnh.
Bạch Phỉ Phỉ tiếc nuối bảo:
- Ta cũng phát hiện điểm này, nên mới đến Thánh Địa Sơn, muốn tìm công pháp thay đổi bản thân.
Lâm Phàm không còn lời nào để nói, chỉ có thể gật đầu:
- Ừm, ta tin tưởng nàng nhất định có thể tìm được.
Người này đã hết thuốc chữa, là cô nương nhưng không trang điểm lộng lẫy, tu luyện công pháp làm gì!
Nếu mỗi cô nương đều giống nàng này thì hết bắn pháo hoa.
- Cáo từ!
Cao Võ Thắng ôm quyền, sau đó mang theo đám người đi lối khác.
Nơi này có rất nhiều lối đi đối ứng với thực lực khác nhau.
Rất nhanh, một nam nhân gầy yếu xuất hiện, môi trên có hai ria mép gấp khúc, mắt hí, nhưng từ khe hở bắn ra tia sáng rất khiếp người.
- Ta là người dẫn đường của các ngươi, đi theo ta.
Nam nhân nói xong chắp tay sau lưng đi tới trước, giữ khoảng cách giống nhau với người phía sau.
Người đến Thánh Địa Sơn học tập đều thích biểu hiện bản thân, muốn vượt mặt đối phương, nhưng mặc cho họ cố gắng cỡ nào thì vẫn luôn giữ khoảng cách như cũ.
Rất nhanh.
Một thềm đá xuất hiện, nhìn không thấy cuối, lan tràn đến hư không.
- Thềm đá này hơi thú vị.
Lâm Phàm nghĩ đến thềm đá Vô Địch phong của tông môn mình, cho các sư đệ, sư muội tu luyện, thềm đá nơi này chắc cũng như Vô Địch phong.
Lâm Phàm bước lên.
Không có cảm giác gì, chắc đã suy nghĩ nhiều.
Bịch!
Một nam nhân bên cạnh Lâm Phàm bỗng ngồi xổm xuống, hai tay chống mặt đất.
Nam nhân sắc mặt có chút xấu hổ:
- Sơ sẩy, sơ sẩy, tưởng là thềm đá bình thường.
Mất hết mặt mũi.
Lâm Phàm suy tư, có gì đâu? Thềm đá này thật sự có vấn đề?
Đi đường cũng không vững, người kỳ cục.
Qua một đoạn thời gian.
Người dẫn đường vẫn đi ở đằng trước, ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, tuy mặt không biểu tình nhưng trong bụng khá vừa lòng.
Nhóm người này đều có tu vi Đế Thiên cảnh, thành tích như vậy đã giỏi rồi.
Nhưng mới chỉ bắt đầu, quan trọng còn ở đằng sau.
Thật lâu sau.
Người ban đầu hăng hái leo cầu thang giờ đều thở hồng hộc.
Tí tách!
Mồ hôi rơi xuống thấm ướt bậc thang.
Có người ngồi bệch xuống thềm đá:
- Bà nội nó, đi không nổi, thật sự không nổi nữa.
Không đi, lê chân không nổi, mệt chết.
Tu vi của bọn họ đều đạt đến Đế Thiên cảnh, đi thềm đá sao có thể khốn khổ như vậy? Hiển nhiên có uy áp bao phủ trên thềm đá áp chế bọn họ.
Bịch!
Rầm!
Đa số người không chống chọi nổi, đều ngồi chồm hổm tại chỗ thở hồng hộc.
Người dẫn đường quay đầu nhìn đám người không lê chân đi tiếp được, khinh thường nói:
- Leo cầu thang đã mệt như vậy mà muốn tiến vào Thánh Địa Sơn học tập, mơ tưởng viễn vông, phế vật!
- Trời ạ, nói quá đáng!
Người muốn đến Thánh Địa Sơn học tập tức giận chỉ muốn đập tên này.
Gã không biết họ mệt cỡ nào sao?
Nhưng vẫn có người cắn chặt hàm răng nhấc chân leo lên.
Có người biết đây không phải thử thách về thực lực mà là ý chí.
Lâm Phàm ngắm cảnh, càng lên cao phong cảnh càng tốt, hắn cũng thấy đệ tử Thánh Địa Sơn đều rất mạnh, có người tu luyện ở phía xa.
Không có hiệu ứng kỳ lạ gì, lúc tu luyện khí huyết trong người hóa thành huyết long quấn quanh ở bên người, ánh sáng chiếu rọi, thân thể như phát sáng.
Nhìn mà thèm, hắn rất muốn một gậy đập xỉu đối phương rồi cướp đi công pháp.
Lại qua hồi lâu.
Ầm!
Ầm!
Đa số người té dập mặt, đi không nổi nữa, đôi chân như gắn vào thềm đá, nhấc lên rất mất sức.
Có người la lên:
- Không đi, đi nữa sẽ chết!
Chẳng còn phong phạm Đế Thiên cảnh, kiên quyết không đi tiếp.
Người dẫn đường Thánh Địa Sơn muốn tạm dừng, đến đây đã đủ rồi, với bọn họ là cực hạn.
Mới đi hơn một ngàn bậc thang.
Theo gã biết thì Đế Thiên cảnh sáng tạo kỷ lục là một ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Có thể đi đến bước đó đều là hạt giống tốt.
- Này, còn đi nữa không? Phong cảnh đẹp đấy, ta muốn đi lên cao hơn để xem còn cảnh đẹp nào không.
Lâm Phàm đi dễ dàng, không chảy một giọt mồ hôi. Lấy thân phận dân bản xứ vực ngoại giới đi vào Thánh Địa Sơn, một trong bốn thế lực lớn của thượng giới làm hắn cảm giác sung sướng vô cùng.
Lát nữa sẽ làm chuyện xấu ngay dưới mí mắt của người ta, chỉ nghĩ thôi đã làm hắn siêu kích động.
Người ngồi liệt dưới đất nghe câu này đều phục.
Oách!
Rất dữ dội, còn muốn đi nữa? Có đi nổi không?
Người dẫn đường Thánh Địa Sơn kinh ngạc nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi . . .
Gã rất muốn nói rằng hơi bị ghê gớm, dừng ở đây được rồi.
Nhưng thấy đối phương ngông cuồng như thế, không thèm để thử thách vào mắt làm người dẫn đường Thánh Địa Sơn rất khó chịu. Cũng được, dập tắt khí diễm kiêu ngạo của tiểu tử này.
- Được, đi.
Người dẫn đường Thánh Địa Sơn nói xong tiếp tục bước lên thềm đá.
Lâm Phàm đi theo bên cạnh, quan sát bốn phía.
Lâm Phàm hỏi:
- Khi nào mới được học tập ngạnh công?
Người dẫn đường ít gặp ai kiêu ngạo như vậy:
- Qua được xét duyệt là có thể học tập, không đậu thì biến.
Lâm Phàm tăng tốc độ, một hơi lên ba, bốn bậc thang:
- Phải không? Thế thì ghê gớm. Đi mau chút, tốc độ này quá chậm.
Người dẫn đường thấy mất mặt, cũng tăng tốc:
- Tiểu tử thối!
Rất nhanh, bóng dáng của hai người biến mất.
Những người ngồi bệch dưới đất không biết xảy ra chuyện gì, tán gẫu với nhau.
- Ghê gớm, tên kia có lai lịch gì?
Nhưng hỏi thăm một vòng, không ai biết người kia là ai.
Một ngàn ba trăm bậc thang.
Lâm Phàm vẫn bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi.
Lâm Phàm xem trọng những thềm đá này, tiếc rằng không mang đi được, nếu có thể mang về tông môn thì tuyệt.
Trên đường đi Lâm Phàm hỏi thăm được tên của người dẫn đường.
Chu Côn Vương.
Đệ tử Thánh Địa Sơn, tu vi đến Thế Giới cảnh.
Lâm Phàm quay đầu lại:
- Ngươi được không? Thấy trán rịn mồ hôi rồi.
Chu Côn Vương siêu bất mãn nói:
- Cuồng vọng, đi!
- Tiếp tục.
Lâm Phàm không để bụng, leo cao bao nhiêu đều vậy thôi.
Chớp mắt đến hai ngàn chín trăm bậc.
Sắc mặt của Chu Côn Vương hơi lạ, có chút tái, trán ướt mồ hôi, nhỏ giọt như trời mưa.
Thử thách cảnh giới khác của Thánh Địa Sơn đã kết thúc, phù hợp thử thách đều được nhận, không phù hợp đã rời đi.
- Chu Côn Vương phụ trách thử thách Đế Thiên cảnh mà sao bây giờ chưa mang người đến?
Người nói chuyện là một nam nhân trung niên, là tổng phụ trách tuyển nhận người lần này, tu vi Chúa Tể cảnh đỉnh.
Giây lát có người đến nói nhỏ vào tai nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên kinh ngạc kêu lên:
- A? Đi, đi xem một chút.
Chỗ thềm đá.
Lâm Phàm dừng bước lại, nhìn về phía Chu Côn Vương hai tay chống lấy đầu gối, há mồm thở dốc.
Hắn hé môi nhưng bị đối phương cướp lời:
- Có thể, tiếp tục!
Chu Côn Vương bướng bỉnh, đùa à, đối phương chỉ là Đế Thiên cảnh, gã không thắng được thì mất mặt chết.
Lâm Phàm nói:
- Đừng quá miễn cưỡng, ta giỏi leo thang.
- Đừng nói nhảm, đi.
Rất nhanh.
Nhiều người đứng trên cao vây xem.
- Đã tới ba ngàn hai trăm bậc, sắp đến cực hạn của Chu Côn Vương. Tên kia có lai lich gì? Rõ ràng chỉ là Đế Thiên cảnh.
- Xương cứng đây, chưa vào Thánh Địa Sơn đã muốn đá người chỉ dẫn xuống, nhưng có chút năng lực.
Ba ngàn ba trăm bậc.
Lâm Phàm vẫn bình thường, Chu Côn Vương thì nhấc chân khó khăn, mỗi bậc thang mất thời gian rất lâu.
Lâm Phàm nói:
- Nếu không được thì chúng ta bỏ đi.
Chu Côn Vương đã đổ mồ hôi như tắm, gã cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Phàm hỏi:
- Tại sao không nói chuyện?
Chu Côn Vương rất muốn đập chết Lâm Phàm.
Không phải gã không muốn nói chuyện mà không nói nên lời, đến tận đây thì gã dùng ý chí chèo chống.
Ý chí sụp đổ cũng là lúc gã ngã xuống.
Ngay khi Chu Côn Vương tuyệt vọng, có người vỗ bờ vai của gã.
Nam nhân trung niên mỉm cười nói:
- Ngươi đi xuống đi, tiểu huynh đệ này giao cho ta.
Nam nhân trung niên lắc cổ tay đẩy Chu Côn Vương ra sau.
- Ta đi cùng ngươi được chứ?
Nam nhân trung niên nhìn Lâm Phàm, người trẻ tuổi khá thú vị.
Lâm Phàm đáp:
- Được chứ, nếu không muốn đi thì nói một tiếng, ta không có vấn đề gì.
Nam nhân trung niên nghiền ngẫm cười:
- Không sao, leo thang rất thú vị, bao nhiêu năm rồi ta không đi, cùng ngươi cũng hay.
- Mời!
- Mời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận