Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1073: Lão tử nhận thua, chết tiệt

Trong tình huống bình thường thì vào lúc này rõ ràng là tới nhà người ta lấy đồ thì nên điệu thấp chút, tốt nhất đừng gây chú ý.
Tiếc rằng Lâm Phàm không hợp làm loại người lén lút.
Leo bậc thang là việc rất đơn giản, nhất là đối phương cao điệu đã gợi lên đấu chí trong Lâm Phàm, đã thích leo thang thì chơi tới bến.
Nhưng đã chơi hơi lớn, thành công gây chú ý.
Thôi kệ, đi ra chơi gặp trắc trở là điều không thể tránh né, chỉ cần mục tiêu không thay đổi là được.
Chu Côn Vương đi đến tận đây thì buộc lòng phải lùi xuống, muốn nói chuyện cũng khó khăn.
Nam nhân trung niên tới sau thì vẫn ung dung như thường.
Cường giả Chúa Tể đỉnh.
Quả nhiên, đi vào thế giới càng lớn càng thấy được đồ vật khác biệt.
Lâm Phàm phát hiện nam nhân này nhìn hắn chằm chằm, làm hắn thấy gai người, khủng hoảng như bị biến thái theo dõi.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Dù đối phương là cường giả Chúa Tể đỉnh thì Lâm Phàm không ngán chút nào, miễn có thể trò chuyện thì còn chơi tiếp được.
Nam nhân trung niên mỉm cười, mắt sáng ngời như nhìn thấu tất cả:
- Ngươi không phải người của thượng giới đúng chứ?
Khi nói lời này thì gã vẫn cười, đang chờ đợi đối phương lừa gạt mình.
Gã thích bị người ta lừa, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú thành công vạch trần lời nói dối của đối phương.
Nhất là người trẻ tuổi thời nay khiến người ta thất vọng.
Lâm Phàm vẫn chưa trả lời, nam nhân trung niên đã nghĩ hết mọi nước đi, chỉ chờ hắn mắc câu.
Lâm Phàm trả lời dứt khoát:
- Đúng vậy! Ngươi tinh mắt lắm, đúng là ta không phải người thượng giới, ta đến từ vực ngoại giới.
Nam nhân trung niên khựng lại, người run nhẹ, không ngờ đối phương trả lời thành thật như vậy.
Nam nhân trung niên bật cười, giọng trầm thấp:
- Ha ha ha, ngươi rất thành thật, ngươi không biết người thượng giới đều muốn đi chiếm lĩnh vực ngoại giới sao? Ngươi còn dám đi lên, dám đến Thánh Địa Sơn, đây là đang coi thường ai?
Gã phải chơi cho sướng, chờ xem tiểu tử này sẽ làm sao. Gã bội phục hắn quá to gan, đến thượng giới không có gì, khá nhiều người lén lên rồi, nhưng dám đi vào Thánh Địa Sơn thì chưa từng thấy.
Lâm Phàm nói:
- Không xem thường ai, coi ai xem thường ta thì ta coi thường lại thôi, đúng không?
Nam nhân trung niên gật đầu nói:
- Đúng, không có gì lạ. Nhưng ngươi có tin là ta hô lên một tiếng ngươi đến từ vực ngoại giới thì không thể rời khỏi đây không?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không tin, ngươi hô lên đi.
Nam nhân trung niên á khẩu, đang định nói tiếp nhưng bị lời nói của đối phương chặn họng.
Nam nhân trung niên cười gượng làm dịu sự xấu hổ.
Quá dữ dội, muốn chơi tới bến sao?
Nam nhân trung niên nói:
- Yên tâm, ta sẽ không kêu, ngươi cũng không cần căng thẳng, đi vào Thánh Địa Sơn đã nói lên ngươi theo đuổi ngạnh công. Tôn chỉ của Thánh Địa Sơn chúng ta là dạy tất cả, không phân biệt đối xử.
Lâm Phàm nhìn đối phương, căng thẳng cái gì? Cho ngươi kêu mà không chịu, thôi, tạm mang nhãn đối phương gán cho vậy. Làm căng thẳng quá sẽ ảnh hưởng mục đích sau đó.
- Dạy cho tất cả, vạn tiên đến chầu.
Lâm Phàm nhớ đến Tiệt giáo trong Phong Thần Diễn Nghĩa có câu này.
Nam nhân trung niên sững sờ, kinh ngạc nhìn Lâm Phàm:
- Sao ngươi biết nửa câu sau?
Lần này đến lượt Lâm Phàm kinh ngạc, cái này có gì lạ? Coi thường hắn chưa xem Phong Thần Diễn Nghĩa sao? Hay không biết Tiệt giáo là gì?
Lâm Phàm hỏi ngược lại:
- Biết thì sao? Có vấn đề gì?
Nam nhân trung niên không lên tiếng, suy nghĩ phải chăng hắn đoán mò?
Có lẽ vậy, chứ không thì người lạ sao biết nửa câu sau?
Lão tổ tông Thánh Địa Sơn lấy được thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên có ghi tám chữ này. Lão tổ tông mừng rỡ, từ đó làm theo tám chữ này.
- A?
Nam nhân trung niên đang trầm tư đột nhiên cảm giác không đúng, bởi vì có từng tia áp lực truyền đến, khiến gã khó chịu.
- Chúng ta đi bao nhiêu bậc rồi?
Mãi mê tán dóc làm gã không chú ý thềm đá.
Gã cảm thấy hơi áp lực, tức là đã đi rất xa.
Lâm Phàm đáp:
- Hơn sáu ngàn thì phải, tạm được, đi tiếp.
Nam nhân trung niên ngạc nhiên, hơi hãi hùng. Mới chớp mắt đã đi hơn sáu ngàn bậc? Tiểu tử này làm sao vậy? Sao hắn có thể đi tiếp?
Đừng nói nam nhân trung niên xoe tròn mắt, đệ tử Thánh Địa Sơn vây xem việc này cũng bất ngờ.
Tu vi của họ không yếu, khi thấy hai người cứ leo lên thì đoán họ có thể đi bao nhiêu?
Bốn ngàn?
Hay năm ngàn?
Không ngờ một hơi đi đến sáu ngàn bốn trăm bậc.
Đây là phạm vi Chúa Tể chịu đựng.
- Ngươi nói xem tên này sẽ đi được bao xa?
- Không biết, cảm giác có chút khủng bố. Đế Thiên cảnh nhận áp lực lớn như vậy mà dửng dưng như không, hay có vấn đề? Hoặc tên đó có bảo bối gì chống cự uy áp?
- Không thể nào, bảo bối gì cũng không chống cự nổi uy áp này, nếu có bảo bối thì đã bị phát hiện từ lâu.
Bọn họ rất khiếp sợ, nếu không thấy tận mắt thì không tin được.
Chu Côn Vương không lời nào để nói, rất muốn tự vả mình.
Vì sao gặp được người này? Còn chủ động muốn dạy dỗ đối phương, may mắn có người nhận gậy thay, gã né qua một kiếp, chứ xỉu trên thềm đá thì mất mặt.
Nam nhân trung niên chống cự uy áp, hỏi:
- Ngươi đến Thánh Địa Sơn rốt cuộc muốn làm gì?
Lâm Phàm trả lời rất dứt khoát:
- Học tập ngạnh công, ngạnh công mạnh nhất.
Nam nhân trung niên nói:
- Không thể nào! Ngươi không phải người thượng giới, cũng không là đệ tử của Thánh Địa Sơn, dù ngươi là đệ tử Thánh Địa Sơn thì không đến lượt ngươi học ngạnh công mạnh nhất. Ta nghĩ hay là bỏ đi, ngươi trở về, coi như chưa từng gặp qua ngươi.
Nam nhân trung niên không muốn đi tới đích, gã không thấy đối phương có gì khác lạ, không biết cực hạn của đối phương nằm ở đâu.
Tới bậc thang này đã có uy áp Chúa Tể chịu đựng, đi tiếp thì nam nhân trung niên không chắc mình có ngã xuống không.
Lâm Phàm hỏi:
- Đừng nói là ngươi đi hết nổi rồi? Nhìn trán ngươi đã có một giọt mồ hôi.
Nam nhân trung niên rất tức giận:
- Đi, đi nhanh lên, ai không đi là tôn tử!
Tiểu tử quá kiêu căng.
Đường đường là Chúa Tể cảnh đỉnh, mới hơn sáu ngàn thềm đá đã bảo là không đi được?
Người trẻ tuổi, ngươi đang nói giỡn với ta sao?
Những người vượt qua thử thách của Thánh Địa Sơn đều đang chờ, nhưng đợi mãi mà đại nhân vật vừa rời đi vẫn chưa về, làm bọn họ sốt ruột tưởng mình bị từ bỏ.
Rất nhanh.
Tin có người leo thang, đã leo hơn sáu ngàn bậc lan khắp Thánh Địa Sơn.
Một số người không để bụng.
Dù sao hơn sáu ngàn bậc không có gì đặc biệt, tới Chúa Tể cảnh là đi được.
Nhưng nghe nói đối phương là kẻ yếu tu vi Đế Thiên cảnh thì cả đám đều sợ ngây người.
Hơn nữa leo lên cùng Thần Vũ Đế của Thánh Địa Sơn thì càng thú vị hơn.
Theo bọn họ biết thì cực hạn của Thần Vũ Đế là chín ngàn bậc, đương nhiên đó là thử thách thật lâu trước kia, hiện tại thì không biết thế nào.
Bảy ngàn bậc.
Tám ngàn bậc.
Thần Vũ Đế nhìn Lâm Phàm, nhướng cao chân mày. Tiểu tử này có chút năng lực, đi đến tám ngàn bậc không chảy mồ hôi, không thở dốc, đây đã là vượt trên kỳ tích.
Đừng nói là ý chí gì đó, mợ nó!
Ngươi cho Đế Thiên cảnh sức ý chí mạnh nhất leo tám ngàn bậc thử xem, nếu không chết thì gã xin làm tôn tử.
Thần Vũ Đế không tin, chắc chắn có đồ vật hỗ trợ:
- Tiểu tử, có phải ngươi giấu bảo bối chống cự uy áp nào không?
Lâm Phàm thề ngay:
- Ta thề với trời, nếu ta mượn nhờ bảo bối chống cự uy áp sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Lâm Phàm nhìn Thần Vũ Đế như đang nói thề rồi đấy, tin chưa?
Thần Vũ Đế á khẩu không trả lời được, lồng ngực nghẹn lại.
Mợ nó, hoàn toàn ngăn chặn mọi khả năng, quá dữ.
Đúng là thứ gân gà, gã phải chơi thật thôi.
Đã tới tám ngàn bậc, Thần Vũ Đế cảm nhận áp lực, đương nhiên muốn đè sụp gã tại đây là chuyện không thể nào.
Lâm Phàm ung dung thoải mái nhìn quanh, còn ngâm nga:
- Thánh Địa Sơn đúng là tuyệt, đi càng cao phong cảnh càng tốt, nhưng hơi tiếc. Đã nói sẽ dạy cho tất cả nhưng vì sao gặp ta là người vực ngoại giới thì từ chối? Nghe nói ngạnh công chỗ các ngươi siêu lợi hại, ta rất muốn thử một lần. Ta đã tu luyện mấy trăm môn ngạnh công, đều đến cấp bậc viên mãn, nên muốn xem cái mới.
Lần trước vì tăng nội tình nên Lâm Phàm tu luyện một đống ngạnh công phẩm cấp khá thấp, đều đến cấp bậc viên mãn. Nhưng so với ngạnh công cường đại thì kém quá nhiều.
Thánh Địa Sơn cho hắn hy vọng.
Chỉ cần tìm được ngạnh công mạnh nhất là cuộc đời hoàn mỹ.
Thần Vũ Đế không phản bác được, gã đã nhìn thấu, trình độ ngạnh công của tiểu tử này rất cao, khí huyết rất hùng hậu.
Nhưng Thần Vũ Đế không vui chút nào.
Tiểu tử có chút cuồng, phải chèn ép mới được.
Người vây xem sợ hãi thán phục.
- Tám ngàn bảy trăm bậc.
- Mợ, bát ngàn tám trăm bậc!
- Bọn họ vẫn còn tiếp tục, rốt cuộc muốn đi đến bao nhiêu bậc?
Thềm đá là thần vật, là nơi rèn luyện bản thân và ý chí tốt nhất.
Bọn họ ít khi thấy có người đi trên tám ngàn bảy trăm bậc.
Thế này đã là quái vật.
- Chín ngàn bậc.
Khi đến bậc này thì Thần Vũ Đế không còn nhẹ nhõm, hai chân hơi run, trán rịn mồ hôi nhưng rất nhanh bốc hơi. Hiển nhiên Thần Vũ Đế không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng vất vả của mình.
Thần Vũ Đế nhìn Lâm Phàm, chửi thầm trong bụng.
Bà nội nó, cực hạn rốt cuộc ở nơi nào?
Nếu trong vòng năm trăm bậc mà không hạ được đối phương thì gã sẽ là người quỳ.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Sao chân của ngươi run vậy?
Thần Vũ Đế khó khăn rít từng chữ qua kẽ răng:
- Ngươi hoa mắt.
Khi đến chín ngàn bốn trăm bậc thì người Thần Vũ Đế hơi còng, mồ hôi chảy xuống nhanh giữa các kẽ tay, gân xanh nổi trên cánh tay.
Sắp đến cực hạn.
Nhưng thân là Chúa Tể đỉnh không thể thua.
Nhất là xung quanh có nhiều người nhìn.
Lâm Phàm nói chuyện với Thần Vũ Đế nhưng không nhận được đáp lại, không phải gã không muốn nói chuyện mà vì cố giữ một hơi trong người.
Biến thái, đồ khốn, hố chết người.
Thần Vũ Đế rủa thầm.
Sao xui gặp được cái thứ này!
Người đứng trên trời đã hóa đá, ngậm miệng lại.
Khủng bố quá.
Phong cảnh từ chín ngàn bậc trở lên trông như thế nào?
Bọn họ chưa từng thể nghiệm.
Chín ngàn bốn trăm chín mươi chín bậc.
Bậc cuối cùng là cực hạn của Thần Vũ Đế.
Lâm Phàm vẫn như cũ, mặt cười cợt vô tâm:
- Ta thấy ngươi thật sự không được, thân thể run hơi nhiều, hay là vậy đi, bước qua nấc này coi như ta thua được không?
Thần Vũ Đế không nhúc nhích, bước qua cái đầu ngươi!
Bước lên nấc này thì chắc chắn sẽ gục ngay.
Lâm Phàm thúc giục:
- Nói một câu đi, ít nhất đáp lại một tiếng chứ. Chín ngàn năm trăm bậc, cùng lên nào!
Thần Vũ Đế sắc mặt đỏ bừng, bờ môi rướm máu, mắt đỏ ngầu sợi đỏ, rất khủng bố.
- Ta biết ý nghĩ trong lòng ngươi, xung quanh có rất nhiều người, ngươi cũng không muốn mất mặt đúng chứ? Thôi thì ngươi cho ta tu luyện ngạnh công của Thánh Địa Sơn, chúng ta chấm dứt tại đây. Ta biết ngươi không thể nói chuyện, chớp mắt coi như đồng ý, nếu không thì ta đi tiếp, không đợi ngươi nữa. Có nhiều người đang xem, ngươi là Chúa Tể mà thua ta thì không hay.
Thần Vũ Đế muốn chửi chết mình, ngu quá đi nhận gậy thay Chu Côn Vương, hố mình quá đau.
Chó chết.
Làm sao bây giờ?
Đương nhiên chớp mắt.
Thần Vũ Đế chớp chớp mắt, sợ Lâm Phàm không thấy nên nháy nhiều lần.
Lão tử nhận thua.
Chết tiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận