Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1074: Bà nội nó, đồ khốn ở đâu ra

Đám người ở trên trời vui vẻ xem kịch.
- Ôi chao, sao không đi nữa? Tiếp tục đi chứ.
- Đúng rồi, sắp lên chín ngàn năm trăm bậc, có thể theo Thần Vũ Đế đến bước này.
Không đi thềm đá thì không biết chữ khổ viết như thế nào.
Bọn họ không thấy biểu cảm cật lực của Thần Vũ Đế, tưởng đâu gã không tốn sức, rất lợi hại, lòng tự hào.
Chỉ có Thần Vũ Đế nếm vị đắng của riêng mình, đây không phải việc con người làm.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi chớp mắt rồi?
Thần Vũ Đế nháy mắt lia lịa, chửi thầm trong bụng: Mắt mù hả? Chớp mắt cỡ này rồi không rõ sao? Muốn người ta chớp đến đui mắt mới thấy sao?
Lâm Phàm khoác vai Thần Vũ Đế như huynh đệ thân thiết, quay về đường cũ:
- Thấy rồi, đừng nháy nữa. Thế thì chúng ta cứ làm như đã nói, đi, trở về.
Thần Vũ Đế không chống cự, mặc cho đối phương kéo mình đi.
Không phải Thần Vũ Đế muốn rời đi mà vì leo lên cao nữa sẽ mất mặt, mất hoàn toàn.
Đạp thêm một bước là gã xỉu ngay trên nấc thang.
Người vây xem kêu lên:
- Sao quay về rồi?
- Chuyện gì đây?
Bọn họ không hiểu, đang đi yên lành sao lại trở về đường cũ? Họ còn muốn nhìn xem tiểu tử kiêu căng này bị Thần Vũ Đế làm xỉu trên thềm đá.
Tiếc rằng không được thấy cảnh này.
Lâm Phàm nói:
- Đã hứa rồi, phải cho ta học ngạnh công của Thánh Địa Sơn.
Thần Vũ Đế dần khỏe lại, áp lực biến mất, gã trở về vẻ lạnh lẽo.
Ánh mắt Thần Vũ Đế quái dị nhìn Lâm Phàm đăm đăm:
- Nhà ngươi thật là to gan làm loạn.
Thần Vũ Đế uất nghẹn, bị một dân bản xứ vực ngoại giới đào hố, thật sự không bằng người ta, nói ra khiến người không tin.
Lâm Phàm cười nói:
- Lá gan của ta tạm được. Ta thấy con người của ngươi không tệ lắm, không giống Chúa Tể khác, thấy ta liền muốn chém giết, sau cùng bị ta chơi chết. Ta nghĩ về sau hai ta có thể giao lưu nhiều hơn.
Thần Vũ Đế cười khẩy nói:
- Ngươi mà có thể sống sót trong tay Chúa Tể? Người trẻ tuổi, muốn khoác lác cũng đừng mạnh miệng vậy, sẽ phải trả giá đắt.
Lâm Phàm khó chịu nói:
- Được thôi, ta không học, chúng ta tiếp tục leo lên, dù ai đến cũng chơi tới cùng.
Leo lên cái đầu ngươi!
Thần Vũ Đế phớt lờ yêu cầu này. Leo nữa? Muốn ai chết hả?
Thánh Địa Sơn có câu nói rằng: Tranh tài leo thềm đá.
Đánh nhau thì không tốt, là nam nhân nên leo bậc thang.
Tiểu tử này nếu còn muốn khiêu chiến với gã thì không chừng sẽ làm gã nằm sải lai trên đó.
Thần Vũ Đế không muốn nói nhảm:
- Được rồi, Thần Vũ Đế này nói chuyện giữ lời, sẽ không vì việc nhỏ mà lừa ngươi. Ngươi có thể tu luyện ngạnh công, là người đi chung đường với nhau, đường này không được yêu thích, nếu thật sự có người đại thành ngạnh công cũng coi như mở ra con đường mới cho ngạnh công. Ta dẫn tiến cho ngươi. Nhưng ngươi có được thừa nhận hay không là việc của ngươi.
Lâm Phàm ôm quyền, nói:
- Đa tạ, ta nhớ ân tình này, về sau có cơ hội sẽ đền đáp.
Thần Vũ Đế liếc Lâm Phàm một cái, ai thèm ngươi báo đáp, tốt nhất đừng gặp lại.
Ngạnh công của Thánh Địa Sơn tuy công khai cho tất cả người qua cuộc thi, nhưng có công pháp không phải muốn xem là được xem.
- Ta cảm giác hình như ngươi bất mãn với ta? Thật ra con người của ta rất dễ ở chung, ngươi có thể thử ở cùng ta lâu chút, không chừng sẽ có thu hoạch.
Gặp được người tu luyện ngạnh công, tu đến Chúa Tể làm Lâm Phàm có cảm giác cùng chung chí hướng.
Với tình huống trước mắt, thượng giới không có cảm quan tốt với vực ngoại giới, hắn cần thay đổi cục diện này.
Xét cho cùng là vì vực ngoại giới quá yếu.
Kẻ yếu sẽ không đạt được coi trọng, sẽ chỉ dẫn tới họa loạn.
Nếu vực ngoại giới đủ mạnh thì thượng giới liên thông với vực ngoại giới không phải đến xâm lược mà mang theo quà hậu hĩnh lôi kéo quan hệ.
Thần Vũ Đế cười lạnh, quay đầu đi:
- Ở chung? Chờ khi ngươi đến Chúa Tể rồi hãy ở chung với ta, thực lực của ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách.
Thần Vũ Đế nói xong tỏ ra cao ngạo, cảm giác huề một ván, tâm tình thoải mái rất nhiều.
Đường đường là Chúa Tể mà ngầm chịu thiệt trong tay tiểu tử vực ngoại giới này, gã không phục.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Nông cạn.
Người này không biết nhìn người.
Lúc hắn chưa làm nên trò trống gì, có thể không bỏ ra chút gì đã được kết bạn với người tương lai ghê gớm, tiếc rằng gã không biết quý trọng cơ hội này. Chờ về sau hắn trở thành cường giả mạnh nhất ở đỉnh cao nhất thì muốn làm quen cũng khó khăn.
Thần Vũ Đế phát hiện bực tức trong nhiều năm bị tiểu tử này khơi lên hết trong hôm nay.
Tiếc rằng có nhiều người nhìn, gã phải nhịn xuống.
Thần Vũ Đế không cam lòng, thuận miệng nói:
- Nhà ngươi đến Thánh Địa Sơn hiển nhiên không phải muốn bái sơn môn, đến học trộm ngạnh công phải không?
Lâm Phàm thẳng thắn đáp:
- Đúng rồi, ta đã có sư môn, tự nhiên sẽ không tham gia thế lực khác.
Cổ họng Thần Vũ Đế như bị nghẹn lại, tên này nói chuyện thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
Đủ ngay thẳng.
Thánh Địa Sơn thành lập tới nay e rằng chưa từng gặp loại người như vậy.
Hai người rời khỏi thềm đá, người vây xem thấy hết chuyện thì giải tán.
Bọn họ tiếc vì ban đầu hấp dẫn như thế, nhưng hai người không leo tiếp, đành chịu.
Thần Vũ Đế dẫn đường, Lâm Phàm phát hiện Thánh Địa Sơn đúng là không phải tầm thường. Hắn cũng hiểu bốn thế lực lớn của thượng giới thật sự không đơn giản.
Thần Vũ Đế luôn chú ý sắc mặt của Lâm Phàm, thấy đối phương cẩn thận quan sát Thánh Địa Sơn thì biết đã bị chấn động:
- Như thế nào? Có phải cảm giác Thánh Địa Sơn rất lợi hại, muốn rời khỏi sư môn tham gia vào Thánh Địa Sơn không?
Thần Vũ Đế có chút đắc ý.
Lâm Phàm cười:
- Đúng là lợi hại, nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ tham gia vào Thánh Địa Sơn. Thật ra ta cho rằng chúng ta có thể hợp tác, Thánh Địa Sơn và tông ta thân thiện trao đổi, cho hai bên đều tiến bộ.
Ha ha!
Thần Vũ Đế ném cho hai chữ:
- Nằm mơ!
Lâm Phàm cười cười, thuận miệng nói vậy thôi.
Hắn thấy tiếc, ít khi nào hắn muốn mang người cùng bay, vậy mà giờ chủ động yêu cầu dẫn người bay lại bị phớt lờ.
Không có ánh mắt nhìn xa gì hết.
Tuy Thần Vũ Đế là cường giả Chúa Tể đỉnh, nhưng gã không thể ra quyết sách quan trọng trong Thánh Địa Sơn.
Rất nhanh.
Thần Vũ Đế mang theo Lâm Phàm đi tới trước một ngọn núi.
Núi rất cao, mặt ngoài có đá nhọn nhô ra, tám sợi xích sắt màu đen từ trên cao phủ lên ngọn núi.
Núi phát ra hơi thở hùng hậu, nói theo lời của Lâm Phàm là ngửi được mùi sách.
Thần Vũ Đế dặn:
- Ngươi chờ ta ở đây, đừng chạy lung tung.
Thần Vũ Đế bước hướng ngọn núi, không có cửa, nhưng thân thể của gã dần ẩn vào cho đến biến mất.
Tâm tình của Lâm Phàm khá tốt, lại tiến một bước đến gần thành công.
Hắn không ngờ sẽ thuận lợi như thế.
Vốn cho rằng sẽ xảy ra đại chiến kích tình, nào ngờ gặp Thần Vũ Đế, mọi thứ suôn sẻ.
Ai nói tu luyện ngạnh công đều là nam nhân thô lỗ chỉ biết chém giết?
Nếu để hắn gặp người nói câu đó chắc chắn đánh nát đầu chó của đối phương.
Thần Vũ Đế vào trong ngọn núi, bên trong có vùng trời khác. To lớn như ngân hà, sao sáng dày đặc, kéo cái đuôi ánh sáng dài vạch phá ngân hà bay đi xa. Nếu nhìn gần sẽ phát hiện đó là một quyển sách.
Ẩn chứa lực lượng kinh khủng, phá vỡ hết thảy.
Trong ngân hà phát ra tiếng nói:
- Thần Vũ Đế, sao ngươi lại tới đây?
Vẻ mặt Thần Vũ Đế lạnh nhạt nói:
- Lát nữa ta sẽ đưa một người vào, cho hắn tham ngộ ngạnh công. Báo trước cho ngươi biết, phòng ngừa ngươi tưởng đối phương là kẻ trộm rồi lỡ tay giết người.
Giọng nói vang vọng từ bốn phương tám hướng, chất chứa khó tin và tò mò:
- Ha ha ha! Kỳ lạ, đúng là chuyện lạ, Thần Vũ Đế nhà ngươi mà dẫn người vào?
Không biết là ai mà khiến Thần Vũ Đế tự mình ra mặt, mất một lần xem sách.
Thần Vũ Đế cáu:
- Có gì mà kỳ? Ta dẫn người vào có gì lạ?
Các lão trông coi nơi này hơi hống hách, Thần Vũ Đế cứ thấy người này nói chuyện gai góc, làm người ta khó chịu.
Ngân hà rung rinh, một bóng người xoay quanh trong ngân hà, làn da khô có màu vàng sậm, vật chất quái dị quấn quanh người.
Bóng dáng kia mở miệng nói:
- Ngươi nên biết đây là đâu, đối phương không phải người của Thánh Địa Sơn đã là trái với quy tắc, trong vòng trăm năm ngươi sẽ không được đi vào!
Thần Vũ Đế không kiên nhẫn bảo:
- Nói nhiều quá, ta dẫn hắn tới đây, không cần ngươi nhắc nhở ta sẽ mất đi cái gì.
Bóng dáng bên trong ngân hà nói:
- Ha ha ha, xem ra người trẻ tuổi kia rất được ngươi xem trọng, hoặc nên nói hắn theo ngươi đi đến chín ngàn bốn trăm chín mươi chín bậc thì hòa đàm với ngươi, khiến ngươi đáp ứng điều kiện của hắn. Ngươi không chịu mất mặt nên đành mang người tới, nếu đúng vậy thì ta có thể giúp ngươi.
Người trông coi nơi này đều là quái vật, nắm rõ tình hình bên ngoài.
Nhất là người trẻ tuổi không rõ lai lịch đi theo Thần Vũ Đế leo bậc thang, dù không chú ý cũng phải chú ý tới.
- Hán Tôn, ngươi ở chỗ này cô đơn quá nên cần có người trò chuyện? Ta đến chỉ muốn nói một tiếng với ngươi, Thần Vũ Đế này có chơi có chịu, tiểu tử này giữ mặt mũi cho ta, ta đồng ý yêu cầu của hắn. Trăm năm không được vào thì không vào thôi, chớp mắt bể đời hóa ruộng dâu, sau trăm năm ta lại vào cũng không khác gì.
Thần Vũ Đế không muốn nhiều lời, không thích chém gió với đối phương nữa, gã đi thẳng.
Hán Tôn ở trong hư không ngân hà xoay tròn nở nụ cười.
Hán Tôn cảm thán:
- Làm nền cho tương lai con đường ngạnh công, ý nghĩ rất tốt đẹp, nhưng hiện thực rất tàn khốc, rồi sẽ chôn vùi sự sống mới.
Con đường ngạnh công không dễ đi, hoặc nên nói là đã không còn đường.
Tu luyện ngạnh công tiêu hao khí huyết, người không tu luyện ngạnh công có khí huyết tinh thuần khiến bản thân càng mạnh.
Đến trình độ như bọn họ thì khí huyết dần xói mòn, từng nhờ vào ngạnh công kiếm được lực lượng mạnh nhất bắt đầu bị báo ứng.
Bên ngoài.
Lâm Phàm đợi lâu đến phát chán, đi vào lâu vậy sao mãi chưa ra.
Bên ngoài ngọn núi dao động làn nước, Thần Vũ Đế đi ra.
Lâm Phàm nói:
- Ta còn tưởng ngươi chạy trốn chứ.
Thần Vũ Đế không nhịn được nữa, rít gào:
- Ngươi mới chạy trốn! Có chút chuyện nhỏ sao phải chạy trốn? Mau vào đi, chỉ có thời gian một ngày, đừng để bị ngươi lãng phí.
Lâm Phàm chép miệng:
- Ài, keo kiệt, chỉ có một ngày.
Câu này làm Thần Vũ Đế suýt tức chết.
Bà nội nó, đồ khốn từ đâu ra, mau xéo cho rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận