Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1076: Hắn vẫn còn là con nít

Dốc hết sức mạnh.
Lực lượng trong cơ thể đang thiêu đốt.
Lâm Phàm gầm nhẹ:
- Rốt cuộc có bao nhiêu hung ác, để ta xem thử!
Mái tóc dài màu đỏ như rồng gào thét sau gáy, hắn hóa thành luồng sáng xông lên.
Chưa lao tới gần Lâm Phàm đã cảm nhận dao động trùng kích kia kinh khủng đến cỡ nào.
Giống như lưỡi đao cắt qua thân thể.
- Quả nhiên rất lợi hại.
Lâm Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng lấy công pháp sẽ khó khăn đến vậy.
Từng môn công pháp đều thành tinh.
- Tiểu tử, cho ta xem cực hạn của ngươi nằm ở đâu, muốn bắt lấy môn công pháp này không dễ dàng. Là bị đâm thủng hay bộc phát ra lực lượng mà ta cũng không nhìn thấu được? Ta rất chờ mong.
Hán Tôn đột nhiên phát hiện người đến đây hôm nay khá thú vị.
Bùm!
Hai tay của Lâm Phàm đè lại công pháp bắn tới, lực lượng siêu mạnh đè xuống, hai tay hơi cong, thoáng chốc túa mồ hôi như tắm.
Đây là lực lượng của Chúa Tể, rất khó khăn.
Lâm Phàm gầm lên:
- Lão tử không tin một quyển công pháp mà kiêu ngạo như vậy!
Lửa rực cháy trên người Lâm Phàm đối kháng lại công pháp này.
Chân hắn lùi lại, hơi khó chống đỡ.
‘Chiến trường viễn cổ!’
Giờ phút này, hắn mở ra buff, không vì cái gì khác, đối mặt một quyển công pháp mà lùi bước thì biết đút mặt vào đâu? Nói ra sẽ cười chết người.
- Đánh giá thấp nơi này rồi, nơi Thánh Địa Sơn giấu công pháp quả nhiên đặc biệt.
Lâm Phàm không biết người tham gia vào Thánh Địa Sơn sẽ lựa chọn công pháp thế nào, xem tình hình này thì sơ sẩy một cái sẽ bị đâm chết.
Răng rắc!
Là tiếng xương gãy.
Cánh tay Lâm Phàm gãy, xương trắng đâm ra, máu chảy ròng ròng.
Hán Tôn trợn to mắt nói:
- Tiểu tử này . . .
Hán Tôn chưa từng gặp người nào thú vị như vậy, cứng rắn ngăn chặn, xương lòi ra nhưng không cau mày chút nào, rất kinh người.
Năm ngón tay bấu công pháp bị trùng kích mạnh có dấu hiệu nứt nẻ, những ngón tay phải hứng chịu sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Nhưng với Lâm Phàm mới bấy nhiêu đây mà không chịu được thì làm nên chuyện gì? Phải cứng rắn ngăn lại bằng được.
Hắn không tin mình không thể giải quyết một môn công pháp.
Hán Tôn thấy Lâm Phàm lấy ra ba thanh kiếm thì hơi tò mò:
- Tiểu tử này muốn làm gì?
Hán Tôn tưởng hắn bí quá làm liều đập phá, nhưng cảnh tiếp theo khiến y trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy ba thanh kiếm xoay tròn một vòng, hai thanh kiếm đâm vào đôi tay, một thanh kiếm xuyên thủng cả hai tay.
Hán Tôn ngạc nhiên, chưa thấy kiểu chơi này bao giờ:
- Trời ạ, thế là sao? Đang yên lành bỗng dưng tự mình hại mình?
Lâm Phàm cảm giác hai tay không lắc lư nữa:
- Quả nhiên không gạt ta, hình tam giác là vững chắc nhất!
Vào giờ phút như thế này, hắn chỉ có thể phát huy toán học từng được giáo viên thể dục dạy cho, dù ở nơi nào thì có thứ luôn đúng.
Hai tay đẫm máu, máu chảy ồ ạt nhuộm đỏ ngân hà.
Người bình thường nhìn thấy sẽ sợ trắng mặt.
Dù là người tu luyện ngạnh công, ác với bản thân nhưng thấy cảnh này sẽ hết hồn.
Hán Tôn phát hiện tiểu tử này ghê gớm, bị ba thanh kiếm đâm xuyên hình như khá hơn nhiều.
Lâm Phàm mừng rỡ:
- Rất tốt, lực lượng yếu bớt rồi.
Lâm Phàm cảm nhận lực lượng công pháp giảm bớt dần, hắn thừa thắng xông lên làm một hơi.
Lâm Phàm gầm lên:
- Dừng lại cho ta!
Dồn hết lực lượng ra ngoài, lực lượng kinh người như thú to dữ tợn nuốt trọn mảnh thiên địa này.
Hư không ngân hà rung rinh rồi vỡ vụn, hình thành khe hở sâu thẳm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Dòng không khí hỗn loạn bắn tung tóe, một số công pháp yếu kém bị dòng khí trùng kích tan vỡ.
Hán Tôn vội vã bù đắp, y không ngờ lực lượng của tiểu tử này mạnh như vậy.
Chuyện không thể xảy ra nhưng bây giờ diễn ra thật.
Hai loại lực lượng cực độ đụng vào nhau hình thành xung kích rất khủng bố.
- Ngừng!
Lực lượng trùng kích của công pháp yếu dần rồi yên lặng.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm:
- Lợi hại thật.
Hắn chộp môn công pháp, rút ba thanh kiếm ra bỏ vào trữ vật giới chỉ.
- Chỉ có trong cảnh khốn khó mới phát hiện thứ mang bên người còn có tác dụng khác.
Lại hiểu thêm một điều.
Hán Tôn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, khóe miệng co giật, không phải vì đối phương lấy được công pháp, làm y giật mình là quá trình rút kiếm làm y đau giùm.
- Không đau sao?
Lâm Phàm lấy được môn công pháp này, tâm tình siêu tốt đẹp, để xem nhập môn cần bao nhiêu điểm.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao một trăm tám mươi vạn điểm.
Chân Tiệt Vô Tướng Thiên (nhất trọng)]
Số điểm cho đệ nhất trọng khiến người vui vẻ, nhưng Lâm Phàm hơi tiếc vì nó ít hơn Thủy Ma Kinh hai mươi vạn điểm.
Lúc Lâm Phàm thăng cấp Thủy Ma Kinh cần hai trăm vạn điểm.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, công pháp phẩm cấp như thế không phải rau cải trắng có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Nếu dễ tìm như vậy thì Hận Thiên Tiểu Ma Quân đã không thể tiếu ngạo đến niên đại này mà bị giết lâu rồi.
Mặc kệ mất bao nhiêu điểm, trực tiếp thăng cấp, cơ hội hiếm có, hắn không muốn từ bỏ.
[Chân Tiệt Vô Tướng Thiên (viên mãn)
Đặc tính: Đoạn Thần Thủ, vô tướng vô thiên, quy nhất, vô tướng vận thể.]
Không nhiều đặc tính nhưng lực lượng tăng vọt rất khủng.
Mất một ức tám ngàn vạn điểm rất đáng giá.
Hán Tôn trợn tròn mắt, hóa đá.
Hình như tiểu tử này tu luyện Chân Tiệt Vô Tướng Thiên và đã thành công, sao có thể?
Hán Tôn chưa bao giờ gặp loại người như vậy.
Từng có người tu luyện môn công pháp này, nhưng lĩnh ngộ đệ nhất trọng đã phải tĩnh tọa mấy chục ngày, cuối cùng mới lĩnh ngộ ra, đây đã xem như nhanh rồi.
Làm gì có ai chớp mắt tu luyện thành công?
Lâm Phàm bắt đầu cắn nuốt lực lượng trong cơ thể, chuyển hóa thành nội tình. Hắn không suy nghĩ nhiều, vẫn còn điểm, tiếp tục tìm kiếm công pháp.
Nếu không tìm thấy ngang ngửa Thủy Ma Kinh thì chọn cái kém hơn chút cũng được.
Hắn đã cảm nhận được, nội tình đang điên cuồng tăng vọt, Thế Giới cảnh không còn xa, nếu hắn may mắn thì sẽ thành công, bước vào Thế Giới cảnh ngay trong hôm nay.
Khi Lâm Phàm tiếp tục tìm kiếm công pháp thì Hán Tôn không kiềm được tò mò, mở miệng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc có phải là con người không?
- Ai?
Lâm Phàm biết nơi này có người nhưng không ngờ ẩn giấu sâu như vậy, dù là hắn cũng không phát hiện.
Hán Tôn nói:
- Đừng tìm, ngươi hãy nhìn lên trên.
Hán Tôn ngồi xếp bằng trong hư không ngân hà, cơ thể vẫn gầy đét, biểu cảm kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là ai?
Hắn đánh giá người này, cảm giác đầu tiên là rất mạnh, tuy không có dao động hơi thở nhưng cho người cảm giác rất khủng bố.
Thánh Địa Sơn quả nhiên rất coi trọng nơi này.
Công pháp tự va chạm người, còn có cường giả trông coi, ai có thể trộm công pháp khỏi Thánh Địa Sơn xem như giỏi.
Lâm Phàm khá may mắn, may mắn vì hắn quang minh chính đại đi vào, chứ lén lút lẻn vào thì khó nói kết quả ra sao.
- Ta là người trông coi nơi này, ngươi có thể xưng hô ta là Hán Tôn.
Dứt lời, Hán Tôn xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, đảo tròng mắt nhìn hắn từ đầu đến chân, xem kỹ như chọn cô nương, còn tặc lưỡi.
Lâm Phàm nói:
- Ánh mắt của ngươi rất có tính xâm lược.
Hán Tôn không trả lời, ngạc nhiên sờ cánh tay của Lâm Phàm, rồi ngồi xổm xuống xem chân, gõ cốc cốc.
Hán Tôn kinh thán:
- Chân kim cương, cơ bắp trải đều rất hoàn mỹ. Tiểu tử, ngươi đặt nền móng quá tốt, chưa thấy ai sánh bằng ngươi.
Tu luyện ngạnh công chú trọng là cơ sở.
Lâm Phàm không khiêm tốn:
- Tạm được, đúng là không gặp được ai dữ dội hơn ta.
Hán Tôn nhìn đối phương, thật đúng là tiểu tử không biết khiêm tốn là gì. Y đảo tròng mắt, nghĩ mình cần cho hắn bài học xã hội.
Hán Tôn nhìn một hồi rồi lắc đầu, dường như phát hiện điều không tốt:
- Tiếc, tiếc quá là tiếc.
Hán Tôn trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi biết không? Tuy cơ sở của ngươi tốt nhưng ngươi chưa hiểu rõ về ngạnh công.
Y nói giống như thật, hù sợ người.
Lâm Phàm có ý tưởng, hắn mỉm cười hỏi:
- Không hiểu rõ cái gì?
Hán Tôn nghiêm túc nói:
- Lực lượng của ngươi rất mạnh, nhưng ngạnh công không chỉ cần có lực lượng còn cần kỹ xảo. Ta thấy ngươi có thiên phú, có tiềm lực, không muốn ngươi đi lầm được, cố ý đi ra chỉ điểm cho ngươi.
Lâm Phàm chỉ muốn nói với Hán Tôn rằng: Cứ tiếp tục phét lác.
Dám nói hắn không hiểu rõ ngạnh công.
Nếu Đông Dương Đế nói với hắn rằng ngươi không hiểu cách cua gái gì cả, chắc chắn hắn sẽ giơ hai tay đồng ý, còn về ngạnh công? Đùa, lừa người cũng đừng chọn câu này.
Hán Tôn thấy mắt Lâm Phàm lóe tia không tin, cảm giác chuyên nghiệp của mình bị nghi ngờ:
- Ngươi không tin?
Hán Tôn trầm giọng nói:
- Được rồi, vậy chúng ta chơi một trò. Tu vi của ngươi đến Đế Thiên cảnh, ta sẽ áp chế tu vi xuống Đế Thiên cảnh, so tài với ngươi một chút. Tuy lực lượng của ngươi trong Đế Thiên cảnh rất mạnh, nhưng kỹ xảo có thể bù đắp thiếu sót.
Hán Tôn áp chế tu vi, phát ra uy thế của Đế Thiên cảnh.
Lâm Phàm nhíu mày hỏi:
- Ngươi muốn làm gì? Ta còn bận lựa công pháp, có thể không đùa với ta được chứ?
Hán Tôn ngoắc ngón tay:
- Nào, so tài xong sẽ cho ngươi chọn từ từ, rồi ngươi sẽ phát hiện thiếu sót của mình.
Hán Tôn hét to:
- Đến đây!
Lâm Phàm lắc đầu, sau đó nét mặt nghiêm nghị, bùm một tiếng, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Hán Tôn ung dung bình tĩnh. Người trẻ tuổi còn non xanh lắm, y rảnh rỗi sinh nông nỗi nên muốn dạy bảo người trẻ tuổi.
- Người trẻ tuổi, khí thế của ngươi hơi kém . . .
Bốp!
Lâm Phàm tung cú đấm không thể ngăn cản. Hán Tôn như con quay xoay tít, phun bãi máu, trong máu đi kèm răng cửa.
Bộp!
Hán Tôn đưa lưng về phía Lâm Phàm, co người lại nằm trong hư không ngân hà.
Hán Tôn nghệch mặt ra.
Ta là ai?
Ta đang làm gì?
Xảy ra chuyện gì?
Hán Tôn nằm yên không nhúc nhích, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Lâm Phàm cảm giác người này hơi bị thiểu năng, tuy hắn là Đế Thiên cảnh thì vẫn có thể diệt gọn Thế Giới cảnh.
Còn người này chơi ngu áp chế tu vi xuống Đế Thiên cảnh, có khác gì tự sát?
Lâm Phàm hỏi:
- Này, sao rồi? Ổn không vậy?
Hán Tôn không muốn nói chuyện, cảm giác không cách nào đối mặt người trẻ tuổi, quá mất mặt.
Y mới nói gì?
Người trẻ tuổi, kỹ xảo quan trọng hơn lực lượng.
Hán Tôn vốn muốn cho tiểu tử này biết tầm quan trọng của kỹ xảo, nhưng bây giờ bị đánh mặt đau điếng, y không muốn đối mặt với người khác.
Hán Tôn lén giơ tay vạch một cái.
Một khe hở xuất hiện sau lưng Lâm Phàm, đưa hắn rời khỏi đây.
- Ta . . .!
Lâm Phàm chưa kịp nói gì đã bị Hán Tôn đưa ra ngoài.
Bên ngoài.
Thần Vũ Đế đang đợi, chỉ có thể ở bên trong một ngày, không biết tiểu tử kia thế nào rồi.
Vách đá núi dao động.
Thần Vũ Đế nhìn thấy Lâm Phàm đi ra thì nghệch mặt ra:
- Trở ra làm gì? Còn chưa đến giờ mà?
Nhanh dữ vậy, hoàn toàn lãng phí cơ hội lần này.
Lâm Phàm cũng ngơ ngác nhìn cảnh sắc xung quanh, sao đi ra rồi?
Thần Vũ Đế lắc mạnh Lâm Phàm, biểu tình sốt ruột hỏi:
- Đang hỏi ngươi đấy, ở trong đó một ngày mà sao mới hai canh giờ đã ra rồi?
Lâm Phàm phản ứng lại, không biết nên nói cái gì:
- Ai muốn ra, bị cái tên bên trong đưa ra!
Chuyện gì đây?
Biết giữ nguyên tắc không vậy?
Thần Vũ Đế nổi giận:
- Hán Tôn đưa ngươi ra? Chết tiệt, tên này nói chuyện không giữ lời, ta tìm hắn tính sổ!
Đã nói trước rồi sao bây giờ đổi ý?
Thần Vũ Đế hùng hổ định đi vào, rồi chợt quay đầu hỏi:
- Ngươi nói cho ta biết ở bên trong xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm nhức trứng, đau thật sự, hắn kể lại mọi việc không bỏ sót.
Biểu tình của Thần Vũ Đế rất phức tạp, nhất là nghe Hán Tôn áp chế tu vi, bị tiểu tử này đấm co ro như con tôm dưới đất thì biểu cảm của gã càng quái dị hơn.
Thần Vũ Đế vỗ đầu, bất đắc dĩ nói:
- Trời ạ, ngươi đánh hắn làm gì?
Lâm Phàm đáp:
- Hắn kêu ta đánh, chẳng lẽ ta hèn không dám đánh?
Thần Vũ Đế không biết nên nói cái gì:
- Ài, đánh hắn làm gì, hắn chỉ là đứa bé, thấy tức giận, mất mặt nên đưa ngươi ra, đời này đừng mong vào lại.
Lâm Phàm cảm giác định nghĩa ‘con nít’ hơi bị rộng:
- Trẻ con? Gầy như lão già mà ngươi bảo với ta là đứa bé? Tưởng ta bị mù à?
Thần Vũ Đế thở dài một tiếng:
- Hắn không phải người, ngạnh công bên trong có linh, dung hợp thành Hán Tôn, tuy sống thật lâu nhưng chưa từng đi ra ngoài. Tâm linh như con nít, thích giả làm già dặn, nói chuyện không đáng tin, còn sĩ diện chết. Ngươi đánh hắn một trận, tâm linh nhỏ yếu của hắn sao chịu nổi?
Trong đầu Lâm Phàm tràn đầy dấu chấm hỏi.
Nói gì thế?
Ý là hắn phải đội cái mũ tội này?
Trong ngọn núi.
Hán Tôn ngồi thù lù trong góc tối ngân hà, ngón tay vẽ trong hư không, biểu tình uất ức cắn môi lẩm bẩm:
- Bị đánh.
- Thật mất mặt.
- Buồn quá đi.
- Hu hu hu . . .
. . .
Lâm Phàm cảm giác người kia thật quái dị:
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Đã hứa cho ngạnh công chẳng lẽ không được gì?
Thần Vũ Đế mệt tâm, không biết giải quyết như thế nào:
- Việc này có chút phức tạp, khó khăn. Hán Tôn không dễ dỗ dành, chắc đã ghi hận ta, trăm năm về sau cũng không cho ta đi vào, biết trước đã sớm nói rõ với ngươi rồi.
Xảy ra việc này làm Thần Vũ Đế hối hận, nếu không phải lo bị người ngoài biết Hán Tôn là đứa bé sẽ ảnh hưởng uy danh của Thánh Địa Sơn thì gã đã nói từ lâu, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Thần Vũ Đế nói:
- Thôi, ta đi vào nói chuyện, xem có đường gỡ không, ngươi chờ ta ở đây.
Lâm Phàm thúc giục:
- Đi lẹ lên, nói với hắn là ta hứa tuyệt đối không đánh hắn.
Lâm Phàm chưa bao giờ khom lưng nay vì ngạnh công mà hơi còng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận