Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1077: A! Đau quá, chân của ta gãy rồi

Lâm Phàm đợi đã lâu, hắn bất đắc dĩ.
Người gì kỳ cục.
Kêu hắn đánh, giờ đánh thì bực tức đưa hắn ra, không có chút khả năng chịu đau gì hết.
Có lẽ thượng giới hay vực ngoại giới thì năng lực chịu đựng đều giống nhau.
Lúc này, Thần Vũ Đế từ bên trong đi ra, gương mặt nghiêm túc.
Thần Vũ Đế đứng trước mặt Lâm Phàm, mở miệng nói:
- Bàn điều kiện xong rồi, ngươi vào đi.
Lâm Phàm ngửi được mùi khó xử, hỏi:
- Nói thế nào?
Thần Vũ Đế vỗ nhẹ vai Lâm Phàm:
- Cơ hội là cố gắng tranh thủ, không dễ dàng, ngươi khiến hắn mất mặt, đã thỏa thuận là đi vào cho hắn đánh một trận thì sẽ xóa bỏ. Thông cảm chút, nhớ kỹ hắn còn là con nít.
Thần Vũ Đế bó tay với Hán Tôn, vậy mà cũng bị người ta đánh được, tu vi là giả sao?
Lâm Phàm muốn đạp chết tên kia:
- Ngươi không cảm giác thế này hơi quá đáng sao? Là hắn kêu ta đánh, giờ keo kiệt ghi hận vẫn là hắn, nhiều chuyện quá.
Nhưng vì ngạnh công, hắn phải ráng nhịn, cơ hội hiếm có, mất rồi là hết.
Thần Vũ Đế bất đắc dĩ nói:
- Hết cách, chỉ có hai kết quả, hoặc rời đi hoặc đi vào bị đánh một trận, để hắn bớt giận. Con nít mà, xả giận là xong hết.
Con nít?
Tin ngươi mới lạ.
Lâm Phàm suy nghĩ một hồi, buông xuôi như vậy thì không cam lòng, hắn vận chuyển đầu óc thông minh mong tìm ra cách gì.
- Ta đi vào trước.
Đứng bên ngoài nói chuyện không nghĩ ra thứ gì, đi vào mới biết tên kia muốn làm gì.
Thần Vũ Đế lo lắng Lâm Phàm lại đánh tơi bời Hán Tôn, nhắc nhở:
- Nhớ kỹ, hắn vẫn còn là con nít.
Lâm Phàm không kiên nhẫn nói:
- Biết rồi!
Con nít cái quái gì, tin mới là đồ ngu.
Thần Vũ Đế lẩm bẩm:
- Hy vọng hắn biết thật, đừng đánh người nữa.
Nếu bị Hán Tôn ghi hận thì gã không được vào nữa, về sau không thể mang người vào.
Thần Vũ Đế không ghi hận dân bản xứ vực ngoại giới, không có gì bất mãn, thậm chí sẵn lòng trợ giúp dân bản xứ.
Vì bản thân đấu tranh với cường giả, hồi gã còn trẻ cũng phải đối mặt cảnh khó như vậy.
Trong ngọn núi.
Trong hư không ngân hà, công pháp dấy lên gió lốc lửa vạch phá ngân hà bay xa.
- Cảnh thật đẹp, nhưng . . .
Lâm Phàm nhìn phương xa, Hán Tôn ngồi xổm đưa lưng về phía hắn, không nhúc nhích chút nào, hình như bị thương không nhẹ.
Hán Tôn không quay đầu lại, giọng chất chứa uất ức:
- Ngươi có biết là ngươi rất quá đáng không?
Mất hết mặt mũi.
Vốn định dạy bảo đối phương lực lượng không phải duy nhất, kỹ xảo quan trọng hơn, nhưng Hán Tôn bị một đấm thẳng vào mặt, đánh rụng răng cửa, đáng giận, rất tổn thương người.
Lâm Phàm cãi lại:
- Tự ngươi kêu ta đánh, sao giờ trách ta quá đáng? Làm người phải nói lý.
Cảm xúc của Hán Tôn hơi kích động nói:
- Tại sao không trách ngươi? Có phải ngươi đánh ta không?
Lâm Phàm cảm giác giao lưu thật là khó khăn, chỉ có thể gật đầu:
- Đánh.
Hán Tôn quay đầu nói:
- Thì đó, ngươi đánh ta là ngươi quá đáng, không cần lý do gì khác!
Y chẳng còn phong phạm cao nhân không thể nhìn thấu, đã đổi khác.
Lâm Phàm ức chế:
- Nhà ngươi có thể nói lý không?
Những lời Thần Vũ Đế dặn dò đã bị Lâm Phàm ném sang góc, không để bụng.
Hán Tôn như bị đánh vỡ mặt nạ, lộ ra bộ mặt thật, hét lên:
- Ta mặc kệ, ta không nói lý rồi sao!
Lâm Phàm câm nín:
- Rồi rồi, không nói lý thì thôi. Chuyện đã xảy ra, cứ vậy đi, ta tìm công pháp, ngươi ở một bên nhìn được chưa?
Hán Tôn la lên, suýt rướm nước mắt:
- Không được, ta bị ngươi đánh, không thể bỏ qua như vậy!
Hán Tôn ráng nhịn xuống, y chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, nên tuyệt đối không bỏ qua dễ vậy, phải lấy lại mặt mũi.
Lâm Phàm thở dài, cần gì chứ, hắn hỏi:
- Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Hán Tôn nhìn Lâm Phàm, rất nhanh có ý tưởng:
- Đơn giản, lúc trước không tính, ta vẫn áp chế xuống Đế Thiên cảnh, ngươi đứng yên cho ta đánh một trận, để ta nguôi giận thì bỏ qua chuyện này.
Lâm Phàm nghe thế hơi sững sờ.
Đứng yên cho tên này đánh một trận?
Không thể nào, hắn không có ham mê chịu ngược đãi, còn lâu mới mặc cho người ta đánh.
Huống chi chiến đấu là phải dốc hết sức ra, dù bị đánh thì đó là không đánh lại, cam nguyện bị đập.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi hãy dùng hết thực lực đi.
Hán Tôn lắc đầu nói:
- Không được, phải là Đế Thiên cảnh! Ta nói một là một, không đổi ý. Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, để ta đánh ngươi!
Lâm Phàm lắc đầu, dứt khoát từ chối yêu cầu của đối phương:
- Không cho ngươi đánh.
Để đối phương đánh thì rất dễ, nhắm mắt lại, không có cảm giác đau, thoáng chốc trôi qua.
Nhưng bị kẻ yếu đánh là sỉ nhục đối với hắn.
Hán Tôn sốt ruột hét lên:
- Cho ta đánh!
Hán Tôn muốn lấy lại mặt mũi, chứng minh mình không mất mặt.
- Không cho.
- Cho ta đánh!
- Không cho.
- Cho ta đánh!
. . .
Cãi cọ một hồi Hán Tôn mếu máo.
Sao thế này?
Sự việc không nên là như vậy.
Nếu Thần Vũ Đế biết Lâm Phàm và Hán Tôn cãi cọ, buộc y mếu máo chắc gã sẽ xỉu.
Hán Tôn hít sâu một hơi khiến mình tỉnh táo lại:
- Ngươi muốn sao mới bằng lòng cho ta đánh ngươi?
Lâm Phàm định bác bỏ rằng bố ông trời tới cũng vô dụng.
Nhưng sâu trong ngân hà, những công pháp vụt qua vụt lại làm tim hắn đập nhanh, không đành lòng, công pháp đang ở trước mắt mà bỏ lỡ sẽ là hối hận lớn nhất đời người.
Hắn cùng Thánh Địa Sơn không quen.
Lần này may mắn gặp người như Thần Vũ Đế, lần sau đến gặp phải người khác có lẽ không dễ nói chuyện như vậy, thậm chí sinh ra đại chiến.
Không phải mọi người đều dễ nói chuyện.
Vực ngoại giới vẫn hơi nhỏ bé khi so với thượng giới, thực lực của Lâm Phàm chưa đến Chúa Tể đỉnh hoặc có thể giết Chúa Tể.
Nhưng hắn tin tưởng chỉ cần đạt tới Thế Giới cảnh thì dù là Chúa Tể cũng không lọt vào mắt hắn.
Lâm Phàm cười, chậm rãi hướng dẫn:
- Thật ra cũng không phải không thể, có lẽ chúng ta từ từ bàn bạc lại.
Thần Vũ Đế lộ ra rất nhiều tin tức, đối phương là con nít, vậy hắn cứ tạm tin. Con nít thì bướng bỉnh háo thắng, vì thắng lợi đôi khi dễ bị dụ.
Người bình thường sẽ không làm hành động giật kẹo của con nít, nhưng nếu giật kẹo từ tay người già thì không thành vấn đề.
Hán Tôn đang nóng nảy, nghe lời này thì vẻ mặt hưng phấn hỏi:
- Bàn thế nào?
Lâm Phàm chỉ vào sâu trong ngân hà:
- Đóng gói tất cả công pháp ở đây cho ta, sau đó ta tùy ý ngươi đánh, muốn đánh thế nào đều được, chịu không?
Hán Tôn lắc đầu từ chối ngay, không thể làm theo:
- Không được, công pháp trong này không thể truyền ra ngoài.
Lâm Phàm cười nói:
- Nói gì kỳ, sao có thể gọi là truyền ra ngoài? Chúng ta có thể xưng huynh gọi đệ, sau này sẽ là huynh đệ, ngươi cho ta công pháp, ta bị ngươi đánh một trận, sau đó quan hệ vỡ tan. Nhưng trước đó ngươi đã cho ta công pháp thì không tính là truyền ra ngoài, thấy đúng không?
Hán Tôn trầm ngâm nói:
- Nghe không hiểu lắm.
Nghe mà loạn não.
Lâm Phàm hỏi:
- Thần Vũ Đế là huynh đệ của ta, quan hệ này đã không cần khách khí. Ngươi nói thật đi, có muốn đánh ta không?
Hán Tôn háo hức nói:
- Muốn, muốn chứ!
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Thế thì được rồi, muốn đánh ta rất đơn giản, đóng gói một phần công pháp cho ta, lấy năng lực của ngươi chắc chắn không thành vấn đề.
- Cái này . . . cho ta suy nghĩ đã.
Hán Tôn lại trầm tư, sự việc hơi phức tạp.
Không phải y không thể tự quyết định mà vì đã hứa với người khác sẽ không lộ công pháp này ra ngoài.
Nhưng Hán Tôn rất muốn đánh tên này.
Dù y áp chế xuống Đế Thiên cảnh thì thực lực vẫn rất lợi hại, kỹ xảo càng không cần phải nói, không đùa được.
Chắc chắn mới rồi chủ quan thôi.
Đúng, là thế đấy.
Nên y cần phát huy lại lần nữa, làm cho đối phương biết kỹ xảo, đủ để đền bù thiếu sót lực lượng.
Lâm Phàm thấy có cơ may thì thừa thắng xông lên:
- Còn đắn đo gì nữa? Nếu ngươi không đồng ý thì bỏ đi, thật ra ta cũng muốn bị ngươi đánh nên mới cho cơ hội này, bỏ lỡ là hết. Lát nữa ta sẽ đi, sau này không đến nữa.
Hán Tôn nôn nóng muốn khóc.
Y thật sự rất muốn đánh đối phương, nếu biết trước thì đã nghiêm túc hơn.
Trải qua nhiều lần trong lòng ám chỉ khiến Hán Tôn tin tưởng chắc do mình không nghiêm túc mới có thể bị đối phương một đấm đánh ngã xuống đất.
Vì chứng minh bản thân, Hán Tôn nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi phải bị ta đánh một trận! Ta phải làm cho ngươi biết kỹ xảo quan trọng đến cỡ nào!
Lâm Phàm mừng thầm trong lòng, rất phấn khởi, hắn không ngờ đối phương thật sự đồng ý.
Nhớ Thần Vũ Đế có nói Hán Tôn không tiếp xúc thế giới bên ngoài, tâm tính giống như nhi đồng, để chứng minh mình lợi hại, có thứ trở nên không quan trọng khi so với khát khao cháy bỏng.
Đương nhiên vì Hán Tôn là sản phẩm dung hợp từ ngạnh công linh, công pháp ở đây không có ích gì với y, nhưng là tài phú không thể đo lường với người bên ngoài.
Lâm Phàm thúc giục:
- Tốt, không thành vấn đề, ngươi nói đều đúng, kỹ xảo quan trọng. Mau lên, ta chờ không kịp.
Hán Tôn giơ ngón tay lên chỉ lên trời, mây sao xoay tròn hình thành vòng xoáy, những công pháp bay vụt qua bị kéo tụ lại.
- Hợp!
Người khác lấy một môn ngạnh công mất rất nhiều sức lực, nhưng Hán Tôn khống chế tất cả ngạnh công ở đây.
Chớp mắt có một mảnh ngọc mỏng manh rơi xuống, bị Lâm Phàm chộp trong tay.
Hán Tôn nhe răng cười, siết chặt hai nắm tay, đã sẵn sàng:
- Bên trong ẩn chứa tất cả ngạnh công nơi này, tiếp theo đến lượt ta đánh ngươi!
- A, tới đi.
Lâm Phàm không quan tâm, bị mảnh ngọc hấp dẫn tất cả sự chú ý.
Hắn mừng thầm trong bụng, trước kia vừa thiếu công pháp vừa thiếu điểm, bây giờ là sự tiến bộ lớn, sau này hắn không thiếu công pháp nữa, chỉ thiếu điểm.
Không ngờ thuận lợi như vậy, nếu ai cũng đáng yêu như Hán Tôn thì thế giới này chắc chắn sẽ trở nên rất hài hòa.
Lúc này.
Hán Tôn hét lớn một tiếng, năm ngón tay thành chưởng vỗ vào Lâm Phàm:
- Nhìn kỹ này tiểu tử, đây là vận dụng kỹ xảo, chồng chất lực lượng Đế Thiên cảnh đến trình độ mạnh nhất!
Ầm!
Một chưởng đánh vào bụng của Lâm Phàm.
Hán Tôn cười toe, biết lợi hại chưa?
Lâm Phàm sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Hán Tôn:
- Xong rồi hả?
Hán Tôn cười tươi nghe nụ cười này thì héo, giọng khàn khàn không cam lòng:
- Ngươi không bị thương sao?
Lâm Phàm trầm mặc mấy giây, cảm giác nếu ra vẻ khỏe khoắn thì hơi quá đáng, bạn nhỏ thật ngoan, là người tốt, thôi thì cho chút mặt mũi.
Giây lát.
- A! Đau quá, đau chết mất, đánh đau quá! Sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy? Oa, kỹ xảo, đây là kỹ xảo sao? Phát huy lực lượng của Đế Thiên cảnh đến trình độ này, thật là khủng khiếp, quá kinh người! Trên đời sao có kỹ xảo kinh khủng như thế!
Lâm Phàm ôm bụng nhảy lưng tưng, làm bộ mình bị thương rất nặng.
Hắn liếc trộm Hán Tôn, phát hiện biểu tình của đối phương hơi kỳ.
Hán Tôn cắn môi dưới, cúi đầu, bả vai run rẩy, co rụt lại, nét mặt uất ức.
- Quá đáng, rất quá đáng. Thật sự có kỹ xảo, rất lợi hại, nhưng vì sao ngươi không đau nhức chút nào? Rõ ràng ngươi đang lừa ta.
Hán Tôn nói xong chảy xuống hai giọt nước mắt uất ức.
Lâm Phàm bất đắc dĩ:
- Đừng kích động, đau, thật sự. Thần kinh đau của ta nằm ở đùi, ngươi đánh vào bụng nên cần thời gian truyền xuống đùi, rồi từ đùi lên não, vòng tới vòng lui mất chút thời gian.
Hán Tôn nửa tin nửa ngờ:
- Vậy ta đánh chân của ngươi được không?
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Được, ngươi tới đi.
Thôi, cho người trẻ tuổi một cơ hội.
Hán Tôn hít sâu một hơi, cơ bắp mấp máy trong người dồn xuống chân, y muốn một cước đạp đối phương co ro dưới đất.
Hán Tôn quát:
- Ta đến đây!
Chân kim cương bánh xe lửa đá nhanh vào bắp chân của Lâm Phàm.
Bốp!
Răng rắc!
- A! Đau quá!
Hán Tôn ôm chân lăn lộn đầy đất, nước mắt nước mũi chảy ướt mặt.
Lâm Phàm giật nảy mình:
- Nguy rồi!
Đã chủ quan.
Đối phương áp chế tu vi xuống Đế Thiên cảnh, không chỉ có tu vi, ngay cả tinh khí thần, thân thể cũng bị áp chế.
Lúc trước nắm đấm đánh vào bụng của Lâm Phàm với mục tiêu chỉ cần đánh trúng, còn cú đá này là muốn đạp ngã hắn.
Nên Hán Tôn bị gãy chân là bình thường, Lâm Phàm mà gồng sức một chút là có thể bóp chết cường giả Đế Thiên cảnh.
Lâm Phàm hỏi:
- Không sao chứ?
Hán Tôn tiếp tục ôm chân lăn lộn, như đứa trẻ ăn vạ trong đống bùn.
Hán Tôn òa khóc, ném hết hình tượng thâm trầm:
- Ngươi đi, ngươi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Đồ lừa đảo, lừa luôn ta, quá đáng! Rất quá đáng!
Hán Tôn rất uất ức, trong lòng tràn đầy uất ức.
Vèo!
Cảnh tượng trước mắt Lâm Phàm thay đổi.
Thần Vũ Đế thấy Lâm Phàm đi ra, vội vàng hỏi:
- Thế nào rồi? Hán Tôn có vui vẻ không?
Lâm Phàm biết đã đi ra, không trả lời câu hỏi của Thần Vũ Đế được, đành dùng lời nói dối lương thiện lừa gạt đối phương:
- Ừm, tốt, vừa mới bị đánh một đấm, lại bị đá một cước, Hán Tôn rất vui vẻ, vui đến phát khóc. Cũng muộn rồi, ta về đây, sẽ nhớ kỹ ân tình này.
Lâm Phàm nói xong không đợi Thần Vũ Đế giữ lại, co cẳng bỏ chạy.
Nếu không chuồn đi thì rắc rối, muốn đi cũng khó khăn.
Thần Vũ Đế không phản ứng lại, chìm đắm trong tin tức Hán Tôn vui vẻ.
Chốc lát sau, Thần Vũ Đế cảm giác có gì đó là lạ, gã đi vào ngọn núi.
Một lát sau.
Thần Vũ Đế ra khỏi núi, rít gào:
- Khốn nạn, ngươi lừa ta! Ngươi trở lại cho ta, ta muốn băm ngươi thành bánh nhân thịt!
Tiếng rống quanh quẩn trong Thánh Địa Sơn, nhưng Lâm Phàm đã biến mất không còn tăm hơi.
Cao tầng Thánh Địa Sơn biết tin Hán Tôn sao chép tất cả công pháp ở bên trong đưa cho người ngoài thì tức giận đến muốn chặt Thần Vũ Đế thành tám khúc.
Điều tra, tất cả tản ra điều tra, tìm về công pháp.
Nhưng hỏi thăm Thần Vũ Đế cho biết đối phương là ai thì gã không biết.
Tìm người nơi nào?
Mò kim đáy biển còn dễ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận