Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1078: Hắn ở trước mặt ta, chạy không thoát (1)

Lâm Phàm rời đi Thánh Địa Sơn, tâm tình siêu tốt đẹp.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Không thể trách ta, thật sự cho hắn đánh, chẳng qua bị sự cố đôi chút.
Không thể trách hắn làm Hán Tôn buồn lòng như vậy.
Hắn đã hết sức phối hợp, đáng tiếc có việc không phải phối hợp là giải quyết được, chỉ có thể trách trời không cho cơ hội.
Lần này lời to, kiếm công pháp quá dễ.
Ngước mặt nhìn phía trước, con đường tươi sáng xuất hiện trước mắt.
Thế Giới cảnh không là vấn đề, Chúa Tể cảnh cũng không phải giấc mơ.
Thế giới sắp biến đổi.
Nói đi phải nói lại, hắn cần trốn nhanh.
Xem tình hình thì có lẽ Thần Vũ Đế sẽ không truy tìm, nhưng những người khác trong Thánh Địa Sơn chắc chắn sẽ tìm đến hắn.
Hắn cần chạy càng xa càng tốt, dù sao ưu tiên hàng đầu là an toàn.
Trở về tông môn là an toàn nhất, thuận tiện chia sẽ chỗ tốt ngạnh công cho các sư đệ, sư muội.
Hán Tôn nói kỹ xảo, đến bây giờ Lâm Phàm cũng không biết đó là thứ gì, nó vô dụng với hắn.
Thật lâu sau.
Lâm Phàm rất sốt ruột, thấy có một khu rừng, có lẽ rất an toàn, hắn đáp xuống cạnh một cây cổ.
Hao phí nhiều điểm, cần tra xét thử.
Điểm: 213850015.
Còn thừa hơn hai ức điểm, mới rồi tu luyện công pháp mất hai ức ba ngàn mấy vạn.
Lâm Phàm sợ hãi:
- Khả năng tiêu hao đáng sợ, công pháp thời nay hở chút là mấy ngàn vạn, hàng ức, không có tám mươi, trăm ức điểm thì không dám nói mình có thể tăng lên tới Chúa Tể cảnh.
Siêu khủng bố, rất hù người.
Nếu để người khác biết tên khốn này dùng điểm có thể thăng cấp công pháp mà còn thấy kinh thì hắn sẽ bị người chém chết.
Lâm Phàm đặt tay xuống đất, dao động vô hình dọc theo mặt đất lan tràn bốn phương tám hướng.
Hắn cảm ứng tình huống xung quanh, để bảo đảm an toàn.
- An toàn, yêu thú không đáng lo, hầu như không uy hiếp. Chờ chút nữa hao hết điểm sẽ rất đói bụng, làm chút đồ ngon cũng hay, chưa nếm thử yêu thú thượng giới.
Nghĩ đến ăn làm miệng hắn tự động tiết nước miếng.
Muốn ăn.
Lâm Phàm xua tan ý nghĩ ăn hàng, lo tập trung tăng công pháp.
Hắn lấy miếng ngọc ra, bên trong có nhiều công pháp, đều là ngạnh công.
Với người khác thì đây là bảo bối vô giá, với Lâm Phàm là mạng sống. Không đúng, mạng sống chẳng quan trọng với hắn, nên dùng lão sư so sánh.
Thứ quan trọng hàng đầu trong sinh mệnh của Lâm Phàm là lão sư làm bạn hắn đến bây giờ.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao chín mươi vạn điểm.
Quy Khư Bí Lục (nhất trọng)]
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, bắt đầu thăng cấp.
Miễn là ngạnh công, mặc kệ có di chứng gì hắn đều không quan tâm, không để bụng.
Im ắng.
Trong khi Lâm Phàm thăng cấp công pháp ngẫu nhiên có yêu thú đi ngang qua.
Khi phát hiện có con mồi, lưỡi của yêu thú đảo tròn như bánh xe nước, nhưng ngay sau đó nó bị khí thế mạnh mẽ phát ra từ con mồi làm sợ chết khiếp, bỏ chạy ngay.
Chạy được bao xa hay bấy nhiêu, quá khủng bố, rất dọa người.
- Tiện nhân, rù quến ta! May mắn bản yêu thú đủ thông minh.
Yêu thú chạy trốn thầm đắc ý, sau đó gầm rống báo cho đồng loại nhanh chóng chạy, có kẻ giả heo ăn cọp, đừng để bị lừa.
Lâm Phàm hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác thoải mái thăng cấp công pháp.
Lực lượng tăng vọt khiến hắn rất là vui vẻ.
Chuyến đi Thánh Địa Sơn không tệ, lời to, con đường đi lên đỉnh không quá xa.
Dù bị nhiều người ghi hận thì Lâm Phàm không hối hận, có việc nên có người đứng ra làm, hắn là người như vậy.
Có lẽ tương lai bọn họ sẽ biết nỗi khổ tâm của hắn.
- Không đủ điểm.
Lâm Phàm định tiếp tục thăng cấp công pháp nhưng có tiếng chuông báo thiếu điểm.
- Tăng lên bốn môn công pháp, hao hết sạch điểm, nhanh thật.
Lâm Phàm mở mắt ra, lực lượng của hắn lại mạnh lên, xem nội tình có cơ may chất đầy.
Lâm Phàm ở lại Đế Thiên cảnh vì muốn chất đầy nội tình, viên mãn đột phá đến Thế Giới cảnh, khi đó dù là Chúa Tể cũng phải kêu một tiếng: Đại ca tha cho ta.
- Ha ha ha ha ha ha!
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Âm thanh rùng rợn khuếch tán, những yêu thú không tin lời của đồng bạn đều co cẳng chạy.
Âm thanh thật khủng bố.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào điểm, số đuôi mười lăm nhìn gai mắt, tiếc rằng không còn cách nào, rất khó dùng hết con số này.
- Hơi đói.
Lâm Phàm biến mất tại chỗ.
Qua thật lâu, Lâm Phàm lôi kéo một con mãng xà dài cỡ trăm thước.
- Yêu thú đều đi nơi nào?
Mới nãy Lâm Phàm cảm ứng được rất nhiều yêu thú, không ngờ tu luyện xong không thấy bóng dáng con yêu thú nào.
Lâm Phàm đoán bầy yêu thú bị khí thế của hắn hù bỏ chạy, hoặc không cách nào đối mặt nam nhân ưu tú như vậy, sống trong vòng tròn với người ưu tú như hắn sẽ tự ti mặc cảm, chỉ có thể rời đi.
Thôi, không biết chúng nó đi đâu hết thì nướng thịt rắn, nấu canh rắn cũng ngon.
Con mãng xà này lè lưỡi, đến chết cũng không biết chuyện gì xảy ra.
- Nghe nói thịt mãng xà không ngon, vừa dai vừa chát, không biết có thật không.
Động tác tay của Lâm Phàm rất quen thuộc, làm thành viên ăn hàng của Viêm Hoa tông, khi đi ra ngoài mà không mang trọn bộ công cụ thì không dám ra ngoài xông pha.
Dao nhỏ sắc bén bắt đầu cắt.
Hai ngón tay Lâm Phàm đè xuống, lẩm bẩm:
- Ừm, không tệ, chất thịt sáng bóng, độ mềm vừa phải.
Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh, nồi ra, búng ngón tay, ngọn lửa bốc cháy lên.
Đổ tỏi, hành, gừng vào Thiên Hà Vương Đỉnh, nếm gia vị, rồi đổ thịt rắn vào trong.
- Với mức lửa hiện nay thì nấu ba mươi phút là ngon.
Tay nghề của Lâm Phàm rất giỏi, người bình thường không thể so sánh.
Hắn cầm chảo, đổ lớp dầu lên bề mặt, bỏ hành tây vào, tiếng xào xạo, mùi hành thơm bay ra.
Cắn thịt rắn thành lớp mỏng, đặt từng mảnh vào chảo.
Xèo xèo!
Dầu sôi, thịt rắn màu trắng dần ngả màu hoàng kim, mùi thơm đặc biệt tỏa ra.
Ở bên ngoài toàn dựa vào bản thân.
Với tu vi hiện tại Lâm Phàm có thể không ăn không uống, nhưng thói quen sống thúc đẩy hắn, cuối cùng không nên lãng phí.
Lâm Phàm ung dung, lòng dần bình thản, không dao động.
Việc Thánh Địa Sơn dần nhạt nhòa trước món ăn ngon, Lâm Phàm không còn để bụng.
Cơm nước no nê, hắn ợ một cái.
Mãng xà dài trăm thước suýt bị ăn sạch, chỉ còn ít thịt vụt.
- Hưm?
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, phương xa xảy ra chuyện gì đó.
- Mình nên về tông, tìm cách kiếm điểm mới là an toàn nhất. Chưa quen cuộc sống nơi đây, bung lụa ở thượng giới dễ chịu thiệt lớn.
Lâm Phàm định đi xem tình hình thế nào nhưng nổi lòng cảnh giác, hắn hiểu rằng đôi khi không thể quá càn rỡ.
- Nhưng đi xem một chút chắc không sao, dù gì cũng định về.
Lâm Phàm nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đi xem thử.
Lâm Phàm nhai miếng thịt rắn chiên cuối cùng, bay về phía phát ra dao động phía xa.
Chỗ tối.
Lâm Phàm núp trong góc khuất xem xét.
- Thiên Đế, chuyện ngươi đã hứa với ta chắc sẽ không lừa ta chứ?
Có hai bóng người lơ lửng trong hư không.
Một bóng dáng tuy có hình người nhưng đã hoàn toàn biến dạng, giống yêu thú ghép lại với nhau, bộ mặt dữ tợn khủng bố.
Đầu, cánh tay, hai chân, tất cả không phải hình người mà giống từng phần của yêu thú.
Lâm Phàm nhìn lén:
- Ủa? Bóng người còn lại hơi quen.
Hắn hoang mang, tạm thời không nhớ ra người kia là ai.
Người toát ra uy thế kinh người lên tiếng:
- Hừ! Dục Cửu Nguyên này sẽ lừa ngươi sao?
Lâm Phàm nghe cái tên này chợt nhớ ra.
Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên.
Từng cùng Liễu Nhược Trần có một đứa con khủng bố cường đại, nó là kiệt tác của tên này.
Lâm Phàm đã nhớ ra, không ngờ sẽ gặp lại ở đây, hai người có thù.
Đương nhiên hắn không có thù hận quá lớn với tên kia, nhưng người ta rất hận hắn.
Lâm Phàm vãnh tai nghe lén:
- Tuy không biết tên còn lại là ai, nhưng tuyệt đối không phải người tốt. Hai người xấu tụ tập lại với nhau chắc chắn muốn làm chuyện xấu.
Không hiểu sao Lâm Phàm có chút cảm giác tội ác, như đang nghe lén chuyện của người ta. Nên tả cảm giác này thế nào nhỉ, vừa kỳ kỳ vừa khiến người hơi hưng phấn.
- Mợ nó, đừng nói là ta có sở thích rình coi nhé?
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Dục Cửu Nguyên từ đầu tới đuôi vẫn bình tĩnh, nhưng cái tên người không ra người, thú không ra thú thì xúc động mạnh, lúc cao lúc thấp, khi thì bình tĩnh, khi thì táo bạo.
- Chín thú? Hiến tế dung hợp?
Lâm Phàm nghe đứt quãng, có âm thanh không rõ ràng lắm, nhưng cũng có đoạn nghe rõ.
Lâm Phàm nghiêng mặt, lắng tai nghe.
- Cơ Uyên, thứ này là Cơ Uyên?
Lâm Phàm nghe được tin tức hữu dụng, kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ là Cơ Uyên của Nhật Chiếu tông.
Vì sao Cơ Uyên đi cùng Dục Cửu Nguyên?
Lâm Phàm không quen thuộc Dục Cửu Nguyên nhưng biết tên này không phải người tốt.
- Sao ra nông nỗi này?
Lâm Phàm không nghĩ ra, Cơ Uyên đã trải qua điều dữ dội gì mới biến thành như vậy?
Lâm Phàm thề với trời chuyện này không thể trách hắn, Cơ Uyên biến thành như vậy chẳng liên quan quái gì đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận