Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1079: Hắn ở trước mặt ta, chạy không thoát (2)

Loại cảm giác này tựa như mắng người ta, cuối cùng người ta không chịu nổi cơn tức muốn đi nhảy lầu.
- Tiếp tục nghe xem sao.
Lâm Phàm dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
Đường hầm đã mở ra.
Dục Cửu Nguyên là cường giả Chúa Tể, nếu muốn tìm hắn báo thù thì cứ tới Viêm Hoa tông, tại sao phải đi chung với Cơ Uyên?
Hiển nhiên có mục đích, hơn nữa mục tiêu chưa chắc là Lâm Phàm.
Dù vực ngoại giới dung hợp, đa số tông môn Nguyên Tổ vực đoàn kết với nhau thì Nhật Chiếu tông vẫn không bỏ tham vọng, còn muốn tro tàn lại cháy.
- Ủa? Sao tiếng nói càng rõ ràng hơn?
Lâm Phàm nghiêng mặt, dựng thẳng lỗ tai, phát hiện âm thanh càng ngày càng rõ ràng, như vang bên tai.
Lâm Phàm quay đầu lại, nhìn bằng đuôi mắt thấy hai bóng dáng đứng ở trước mặt.
Biểu tình của Lâm Phàm cực kỳ phong phú, còn có chút xấu hổ.
Hắn vỗ ngực, suýt bị hù mắc chứng tự bế rồi:
- Ui chao, làm ta hết hồn, phát hiện thì hô lên một tiếng chứ, âm thầm là muốn hù ai? Và ta không nghe lén các ngươi nói chuyện, ta chỉ đi ngang qua, ta căn bản không biết các ngươi muốn hiến tế cái gì.
Bầu không khí hơi nặng nề.
Lâm Phàm chủ động vẫy tay:
- Chào, lâu không gặp hai vị.
Dục Cửu Nguyên nhíu mày, hoàn toàn quên đối phương là ai:
- Ta đã gặp ngươi?
Lâm Phàm chớp chớp mắt, câu này hơi đau lòng người, hình như hắn đã bị người ta quên hoàn toàn.
Giọng nói trầm thấp tàn nhẫn vang lên:
- Là ngươi?
Đầu của Cơ Uyên như đầu chó, miệng nhô ra, hai hàng răng nhọn giao nhau chĩa ra ngoài, toát ra mũi nhọn lạnh lẽo.
Cơ Uyên sẽ không quên Lâm Phàm, tên này mang đến nhục nhã không thể xóa nhòa cho Nhật Chiếu tông.
Lâm Phàm tạm thời không muốn nói chuyện với Cơ Uyên, hắn nhìn Dục Cửu Nguyên:
- Ngươi thật sự không nhớ ta? Hay vì ngươi giận nên không muốn nhận nhau với ta?
- A?
Dục Cửu Nguyên cau mày, suy nghĩ lung tung, y thật sự không nhớ ra người này là ai.
Dò xét một phen, tu vi của người này chỉ có Đế Thiên cảnh.
Kẻ yếu.
Dục Cửu Nguyên chưa bao giờ nhớ kỹ kẻ yếu, nên dù trước kia có thù thì y chỉ buông vài lời hăm dọa, nói xong phủi mông, lãng quên kẻ yếu như con kiến.
Dù có người nhớ lại, Dục Cửu Nguyên sẽ nói rằng:
Ai vậy? Ta có khi nào mang thù với kẻ yếu sao?
Lâm Phàm thở dài, xem ra thật sự không nhớ hắn, vậy không được, hắn ghét nhất bị người quên.
Lâm Phàm giúp đối phương nhớ lại chuyện cũ, nói rất đầy đủ, không bỏ sót:
- Đừng gấp, ta gợi lên cho ngươi nhớ. Ngươi có nhớ một nữ nhân, nàng gọi Liễu Nhược Trần, dáng dấp tạm được. Sau này ngươi cho nàng một đứa bé, rất mạnh, rất tà ác, làm nhiều chuyện xấu trong Nguyên Tổ vực. Sau đó đứa trẻ của ngươi bị một nam nhân tuấn tú điển trai, tràn ngập chính nghĩa và tình yêu giết chết, ngay cả Liễu Nhược Trần cũng bị đối phương giẫm chết. Khi đó ngươi xuất hiện, chắc là một thần niệm, ngươi nói sẽ không bỏ qua nam nhân kia, ngươi có nhớ không?
Lâm Phàm nói xong lẳng lặng chờ đợi.
Dục Cửu Nguyên nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, ánh mắt rất có tính xuyên thấu, uy nghiêm.
Sắc mặt của Dục Cửu Nguyên dần thay đổi, bỗng trầm giọng nói:
- Thì ra là ngươi.
Lâm Phàm mừng rỡ vỗ ngực:
- Đúng, đúng, là ta, rốt cuộc nhớ ra rồi hả! Sao? Có phải muốn giết ta không, ta tin tưởng ngươi có thể làm được!
Dục Cửu Nguyên nổi giận, cảm giác mình bị nhục nhã.
Kẻ yếu đi tới trước mặt y, giúp y gợi lên ký ức để y nhớ kỹ, không có tâm lý sợ hãi khi trông thấy y, điều này làm y không vui.
Dục Cửu Nguyên nói:
- Xem ra ngươi rất muốn chết.
Lâm Phàm lắc đầu:
- Chết cũng không sợ, thật ra đáng sợ nhất là ngươi không nhớ rõ kẻ thù như ta. Giờ ta giúp ngươi nhớ lại đã đủ làm ta thỏa mãn.
Ngữ điệu của Lâm Phàm trở nên giật mình, hắn chỉ ra xa:
- Nhìn kìa, có mỹ nữ không mặc quần áo!
Vèo!
Cơ Uyên và Dục Cửu Nguyên vụt ngoái đầu.
Bùm!
Lâm Phàm bay lên, lao đi xa.
Dục Cửu Nguyên hừ lạnh một tiếng, không thèm để Lâm Phàm vào mắt:
- Hừ, tự tìm cái chết!
Y nhìn sang Cơ Uyên:
- Ngươi về trước đi, cứ làm theo ta nói, bảo đảm ngươi sẽ hợp nhất thú linh.
Cơ Uyên gật đầu, nhưng ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn ra xa.
Dục Cửu Nguyên nói:
- Hắn chạy không thoát, đi thôi.
Với Cơ Uyên thì mục đích hiện giờ của gã không phải báo thù mà để hợp nhất thú linh.
Cơ Uyên rời khỏi Nhật Chiếu tông, từ khe hở quỷ vực đi vào thượng giới, gã biết cơ duyên của mình đến.
Ở thượng giới, thú linh của gã rít gào.
Dục Cửu Nguyên là cường giả Chúa Tể đỉnh, muốn đuổi kịp kẻ yếu chỉ là Đế Thiên cảnh không khó khăn, chỉ cần một cái chớp mắt.
Nhưng tình huống dần khác lạ.
Dục Cửu Nguyên bay hồi lâu, cảm ứng thật lâu mà không nghe được gì:
- Bà nội nó, người đâu?
Dục Cửu Nguyên nói với Cơ Uyên rằng người ta là kẻ yếu, chạy không thoát, nhưng bây giờ người ta đúng là chạy thoát.
Không tìm được.
Dục Cửu Nguyên hung tợn nói:
- Khốn kiếp, chạy thật nhanh, may mắn không ai nhìn thấy, nếu không đành phải giết người diệt khẩu!
Dục Cửu Nguyên ghi nhớ Lâm Phàm trong lòng, làm kẻ thù lớn nhất.
Dù sao trong thượng giới Dục Cửu Nguyên có nhiều kẻ thù, cơ bản đều là cường giả, kẻ yếu hoặc là đã chết hoặc ẩn núp.
Lần đầu tiên có kẻ nhảy ra trước mặt y, nhắc nhở thù hận giùm y.
Đương nhiên kẻ địch số một của Dục Cửu Nguyên là Đông Dương Đế, đồ khốn đã cướp nữ nhân của y.
Vực ngoại giới.
Viêm Hoa tông.
Từ Đại Pháo lại cảm nhận được hơi thở của sư huynh, gã vẫy tay với hư không, hoan nghênh sư huynh trở về.
Mắt Từ Đại Pháo phản chiếu vật gì đang rơi, gã giơ tay đón lấy, phát hiện là một môn công pháp.
Bá Thần Đao.
Từ Đại Pháo biết đây là sư huynh cho mình, tâm tình phấn khởi, vì sư huynh tặng cho gã.
Nhưng đọc xong Từ Đại Pháo rất hoang mang:
- Cái thứ gì? Cao sâu quá, đọc không hiểu.
Thiên Tu sơn phong.
- Lão sư, đồ nhi về rồi.
Lâm Phàm vội vàng trở về, lần này thu hoạch không nhỏ, sao chép lại công pháp đặt trong tông môn, để các sư đệ, sư muội tùy tiện tu luyện.
Dù sao những công pháp này cao thâm, có lĩnh ngộ được hay không là tùy người.
Thiên Tu thấy đồ nhi trở về thì thu Thiên Thụ bao phủ sau lưng vào trong thân thể, nâng tách trà lên, nhàn nhã uống trà.
Lão không thể để đồ nhi nhìn thấy mình liều mạng tu luyện, phải tạo hình ảnh giả là sư phụ của ngươi đang rất rảnh rỗi, nếu không sẽ bị đồ nhi cho rằng thực lực của mình hơi yếu.
Thiên Tu ra vẻ kiên cường khi nói lời này:
- Đồ nhi trở về là tốt rồi, bình thường không cần bận quá, tông môn có vi sư bảo vệ, sẽ không sao.
Nếu là trai trẻ bình thường sẽ tin tưởng.
Lâm Phàm chu mông ngồi xuống, chất đống công pháp sao chép.
- Lão sư nhìn này, thu hoạch tràn đầy, đều là công pháp phẩm cấp cao, rảnh rỗi xem thử, không chừng có thu hoạch.
Nói xong lời này Lâm Phàm nhàn nhã hớp trà.
- Ừm, khá lắm, phẩm vị của lão sư đặc biệt, trong đắng có chát, trong chát có chua.
Thiên Tu thấy nhiều công pháp như vậy thì ngây người, không còn nghe đồ nhi nịnh mình.
Thiên Tu giật mình nhìn Lâm Phàm:
- Đồ nhi bảo bối của ta, ngươi ở bên ngoài làm việc gì rồi? Đừng nói là lấy hết công pháp của người ta nhé?
Lâm Phàm chép miệng:
- Lão sư, lần này thật sự không phải cướp mà được người ta tặng, thật đấy, không lừa lão sư.
Từ miệng lão sư thì chữ ‘lấy’ đồng nghĩa với ‘trộm’.
Thiên Tu nhìn Lâm Phàm, lão bó tay với đồ nhi bảo bối.
Có việc muốn làm thì cứ làm.
Nhưng có chuyện làm rồi sẽ xảy ra chuyện.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi, nói thật cho vi sư biết, người ta biết đồ nhi là ai không?
Lâm Phàm lắc đầu:
- Không biết.
Thiên Tu thở phào:
- Vậy là tốt rồi, không biết thì tốt rồi. Tông môn chúng ta có tôn chỉ làm việc tốt không để lại tên, đừng ở bên ngoài tuyên truyền thanh danh của mình.
Lâm Phàm nghiêm túc gật đầu nói, lắng nghe lời dặn của lão sư:
- Ừm, lão sư yên tâm, đồ nhi ghi nhớ trong lòng.
Lâm Phàm chợt nhớ đến Cơ Uyên:
- Lão sư biết đồ nhi gặp ai ở bên ngoài không? Là Cơ Uyên, trưởng lão của Nhật Chiếu tông. Hắn lăn lộn với cường giả thượng giới, trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ, giống như hợp thể yêu thú. Đồ nhi còn nghe lén tên này có kế hoạch gì đó.
Lâm Phàm kể ra tình huống.
Thiên Tu trầm tư, sau đó mở miệng hỏi:
- Thấy sao?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không biết nữa.
Thiên Tu nói:
- Xem ra việc này có chút phức tạp, cần cẩn thận nhiều hơn.
Về việc Cơ Uyên mưu đồ bí mật chuyện gì, Lâm Phàm và lão sư suy nghĩ nửa ngày nhưng không nghĩ ra.
Bọn họ không phải con giun trong bụng Cơ Uyên, đâu biết đối phương muốn sao.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm liên lạc với Tri Tri Điểu, nhờ người xét duyệt phái Tri Tri Điểu đi canh Nhật Chiếu tông, không chờ tới khi Cơ Uyên ló mặt ra thì không được rời khỏi.
Phải bám theo, theo sát, bám sát không rời.
Dù lúc Cơ Uyên đi vệ sinh cũng phải có con chim ở bên cạnh quan sát. Đương nhiên không phải chim của Cơ Uyên mà là chim của Tri Tri Điểu.
Người xét duyệt tuyệt đối không từ chối yêu cầu của tông sư, người khác không biết chứ Tri Tri Điểu quá rõ rành.
Vực ngoại giới chỉ có tông sư mới đấu lại cường giả thượng giới nổi, và bảo đảm bản thân sống nhăn răng.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu kiên định nói:
- Tông sư yên tâm giao cho ta, hễ có gió thổi cỏ lay sẽ báo cho tông sư ngay.
Người xét duyệt đã nhận được mệnh lệnh của chủ nhân phải hết sức phối hợp với tông sư.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu không ngốc, biết tương lai nếu xảy ra chuyện gì, với tình cảm Tri Tri Điểu trợ giúp tông sư thì tông sư sẽ ra tay hỗ trợ.
Lâm Phàm tin tưởng năng lực của Tri Tri Điểu, đủ sức giám thị Cơ Uyên.
Lâm Phàm trở lại tông môn không có việc gì khác, chỉ muốn tạm lánh nạn.
Lúc này, Thanh Oa từ phương xa nhảy đến:
- Chủ nhân!
Nhìn thấy Thanh Oa tới, Lâm Phàm tỏ vẻ mặc niệm. Thanh Oa tội nghiệp, bị hiện thực che đậy, có lẽ không muốn đối mặt hiện thực.
Lâm Phàm hỏi:
- Có chuyện gì không Thanh Oa?
Hắn và Thanh Oa quen biết do tình cờ, nhưng nó thật sự lợi hại, bị mang về tông môn, cống hiến rất lớn cho sự nghiệp luyện đan của tông môn.
Trong thời gian này Thanh Oa sống không tốt, không phải bị ai ngược đãi mà vì trái tim luôn bị giày vò.
Thanh Oa mở miệng nói:
- Ta muốn rời khỏi nơi này.
Nó nhút nhát nhìn Lâm Phàm, thật sự sợ kẻ bỏ mạng này.
Nhưng Thanh Oa muốn đi, bất chấp tất cả.
Lâm Phàm đề nghị:
- Ngươi chắc không? Thực lực của ngươi và hình thể như vầy, nếu rời khỏi đây có lẽ sẽ bị người nuốt trọn. Nghe lời ta, ở lại đây tốt hơn.
Thanh Oa nhủ thầm: Ngươi mới bị người nuốt trọn!
Suốt ngày đe dọa nó, nhưng lần này nó nghiêm túc.
Thanh Oa nghĩ tới nghĩ lui, không đi thấy tận mắt thì khó bình ổn nỗi lòng.
Thanh Oa nói:
- Chủ nhân, ta muốn đi Thanh Sơn Khâu nhìn xem, không đi xem thì ta không chết tâm.
Lâm Phàm thở dài:
- Oa Oa, không phải chủ nhân không cho ngươi đi xem. Ngươi phải hiểu rằng đôi khi ảo tưởng tốt hơn hiện thực nhiều, ta sợ ngươi không chịu nổi.
Thanh Oa ngây người, lời này có vấn đề, mang ẩn ý gì đó.
Tiết lộ điều gì đấy.
Lâm Phàm đã không phải một lần hay hai lần, hoặc ở trước mặt người khác lộ ra với Thanh Oa khả năng thê tử của ngươi cho ngươi đội nón xanh.
Nhưng Thanh Oa thuần khiết, đơn giản, đầu óc nhỏ, không đủ dung lượng, luôn không nghĩ rõ ràng những chuyện này.
Thanh Oa thậm chí đắc ý nói không thể nào, thê tử của ta tuyệt đối không phải là người như thế.
Có lẽ với Thanh Oa khuyết điểm đầy mình thì nó chỉ có một ưu điểm là tin tưởng thê tử của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận