Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1080: Thanh Oa, trong đầu của ngươi có chút đồ vật

Thanh Oa lặng im, sau đó ngước đầu ếch lên:
- Chủ nhân, có việc ảo tưởng là ảo tưởng, có sự thật mà ảo tưởng không thể thay thế.
Khóe môi Thanh Oa đắng chát, lắc đầu nói:
- Là ta quá coi thường thân thể này, vốn tưởng bằng vào bản lĩnh của ta dù là con heo cũng có thể bồi dưỡng thành heo thần biết bay. Nhưng Oa Oa đã xem thường kẻ đánh lén, thân thể như vậy không bằng cả heo!
Nói đến chỗ đau lòng Thanh Oa rất muốn khóc.
Ác, rất ác.
Dù nó là Cửu Hoang Thần Sư thì sao? Có thể biến thứ không bằng cả bùn nhão thành vàng ròng bạc trắng sao?
Hình thức hiện giờ khó hiểu, Thanh Oa không biết khi nào vực ngoại giới sẽ bị càn quét sạch.
Thanh Oa muốn thừa dịp này tìm cách trở về một chuyến, xác định sự thật, hoặc được xem thê tử một chút cũng đã thỏa mãn.
Lâm Phàm thở dài, vuốt cái đầu xanh của Thanh Oa:
- Oa Oa, đừng quá tinh thần sa sút, có sự việc không thể miễn cưỡng thì đừng cố chấp. Ngươi muốn đi thật sự?
Thanh Oa gật đầu nói:
- Ta nghiêm túc, thưa chủ nhân, dù chết cũng cho ta chết sáng mắt!
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Ài, để ngươi ra ngoài khiến người không yên lòng, Lão Hắc ra ngoài lâu như vậy, đến bây giờ cũng chưa trở lại, ta biết hắn không chết, có lẽ đang tu luyện ở đâu. Nhưng ngươi làm ta cảm giác sẽ gặp nguy hiểm.
Thanh Oa không phục nói:
- Chủ nhân không thể xem thường ta, Oa Oa dù gì còn thân phận cũ. Lão Hắc xét cho cùng là một con mãng xà đen, có lẽ đã bị người cho vào nồi rồi!
Nghe ý của kẻ bỏ mạng thì hình như coi khinh nó?
Lâm Phàm biết với tình huống của Thanh Oa mà đi thượng giới thì khó bảo đảm an toàn.
Nếu Thanh Oa may mắn thật sự đến Thanh Sơn Khâu chắc chắn sẽ kinh động người khác, dẫn tới phiền phức, thực lực của nó dù không chết cũng bị người khống chế.
Hắn có thể xác định trăm phần trăm thê tử của Thanh Oa đã phản bội, không cần đoán tới đoán lui.
Giấy vàng sau lưng Thanh Oa lên tiếng:
- Này, có thể nghe ta nói một câu không? Thanh Oa muốn đi thì cứ đi, nhưng có thể cởi ta xuống không? Ta ở lại đây tốt hơn.
Giấy vàng không ngốc.
Tuy nó không phải con người nhưng biết rõ Thanh Oa chắc chắn muốn đi chịu chết.
Cái tên vô tâm vô phế, cả ngày mắng chửi kẻ bỏ mạng mà nói ra lời này không thấy kỳ lạ sao?
Thanh Oa dứt khoát từ chối:
- Không được, ngươi phải theo ta! Không có ngươi thì ta không vui, cho dù chết ta cũng sẽ cho ngươi an toàn.
Giấy vàng muốn mắng người.
An toàn con mắt!
Nếu ngươi chết thì lão tử thật sự thành giấy vàng đệm lưng.
Lâm Phàm suy nghĩ một việc.
Hắn muốn đi thượng giới đánh với các đại nhân vật, nhưng không có lý do.
Trải qua hòa bình tẩy lễ, hắn sẽ không chủ động xuất kích, trêu chọc người ta là hành động không phù hợp với tôn chỉ của Viêm Hoa tông.
Cơ hội tới, Thanh Oa muốn đi bắc phương Thanh Sơn khâu, với suy đoán của hắn chắc chắn xảy ra chuyện.
Lấy Thanh Oa làm điểm đột phá trực tiếp xung đột với cường giả thượng giới, cuối cùng hắn có thể danh chính ngôn thuận nói: Bản phong chủ chiến vì Thanh Oa chứ không phải chủ động khiêu khích.
Có lý.
Lý do này quá tuyệt vời.
Lâm Phàm nói:
- Thanh Oa, đừng nói nữa, chủ nhân sẽ đi với ngươi. Muốn chết thì có chủ nhân cùng ngươi, tuyệt đối không cô đơn.
Thanh Oa nghe câu này thì thộn mặt ra, kinh ngạc nhìn kẻ bỏ mạng.
Đây là kẻ bỏ mạng mà nó quen sao? Tại sao nói chuyện cảm động thế?
Không đúng.
Có vấn đề.
Thanh Oa hiểu rõ kẻ bỏ mạng, lời cảm động lòng người như vậy có thể thốt ra từ miệng tên này sao?
Nếu nó tin thì Cửu Hoang Thần Sư hoàn toàn là tiếng ảo.
Thanh Oa ngơ ngác nói:
- Chủ nhân, ta đi một mình được rồi.
Nó không muốn ở cùng kẻ bỏ mạng.
Lâm Phàm cười, vuốt nhẹ đầu Thanh Oa:
- Không sao, khoảnh khắc ngươi nhận ta làm chủ nhân thì chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, không cần nhiều lời, cứ vui vẻ quyết định vậy đi.
Lâm Phàm rất muốn xem thê tử của Thanh Oa có vẻ ngoài thế nào.
Nhưng hắn không quá tò mò, vì ánh mắt của Thanh Oa không được tốt lắm.
Mấy ngày sau.
Nhật Chiếu tông nặng nề lâu ngày, các đệ tử bị không khí ngột ngạt đè nặng.
Tiếng cười biến mất thật lâu, giống như tông môn này chưa từng có ai đã cười.
Chỗ sâu trong Nhật Chiếu tông, một cánh cửa đen bị người mở ra, đường hầm âm u hiện ra.
Cơ Uyên đứng ở cửa nhìn hư không, nơi đó có Tri Tri Điểu giám thị gã.
- Rất muốn nuốt trọn các ngươi.
Cơ Uyên bước vào hành lang hắc ám, có tiếng động quỷ dị từ phương xa truyền tới.
Trong hành lang tràn ngập mùi mục nát gay mũi.
Các đệ tử ở bên trên đều biết tông môn đang làm gì.
Trong lòng bọn họ điên cuồng ủng hộ hạng mục vĩ đại có thể cho Nhật Chiếu tông lấy lại huy hoàng.
Cơ thể của Cơ Uyên dữ tợn khủng bố dung nhập vào trong bóng tối, là tồn tại khủng bố nhất.
Phía cuối có ánh sáng nhạt bắn tới, cùng với tiếng trầm đục.
Phía cuối có một khoảnh đất trống to lớn, trong này chất đầy
các loại xác chết.
Chính giữa đặt một bàn làm việc kim loại to lớn, nhiều xúc tu kim loại ngo ngoe, một nam nhân xấu ma chê quỷ hờn đứng bên cạnh.
Mắt lão lóe tia điên cuồng, tay cầm đao không ngừng cắt khối thịt, sau đó đặt từng miếng thịt vào vị trí riêng.
- Đại Yêu Sư, tiến triển như thế nào?
Giọng của Cơ Uyên không giống như tiếng người, nghe vào trong lòng khiến người ớn lạnh.
Đại Yêu Sư hoàn toàn đắm chìm trong thí nghiệm, không ngẩng đầu lên đáp:
- He he, tiến triển khá tốt. Nhưng con yêu thú này quá yếu, huyết mạch quá mỏng manh, không rút ra bao nhiêu máu phản tổ.
Cơ Uyên không nói gì, con yêu thú này không yếu, là yêu thú Thế Giới cảnh bị Dục Cửu Nguyên bắt về, mạnh hơn gã nhiều.
Khi đến gần yêu thú này, Cơ Uyên bị hơi thở yêu thú làm rùng mình, cảm giác đôi chân lún trong bùn nhão, nửa bước khó đi.
Nhưng Đại Yêu Sư nhìn thấy con yêu thú thì hai mắt phát sáng như thấy được chí bảo.
Đại Yêu Sư cầm đao, xoẹt xoẹt vài cái đã giải phẫu tách lìa yêu thú.
Cơ Uyên khẽ ừ:
- Ta sẽ hết sức phối hợp ngươi, nhưng phải cho ta thứ ta muốn, nếu không thì ngươi tự biết hậu quả.
Đại Yêu Sư phát ra tiếng cười âm trầm:
- Chỉ cần cho ta yêu thú đủ cường đại thì ta có thể rút ra máu phản tổ. Nếu trợ thủ của ta có mặt thì làm việc dễ hơn nữa, đáng tiếc ta không biết nàng ở đâu.
Đại Yêu Sư hưng phấn nói:
- Nàng là yêu sư có thiên phú nhất mà ta từng gặp, nếu tiếp tục nghiên cứu thì có thể bằng vào yêu thú mở ra một con đường mới chưa ai từng đi.
Đại Yêu Sư nhìn Cơ Uyên bằng đuôi mắt, lấp lóe tia sáng quỷ dị.
Chủ nhân, dù ngươi không ở thì ta vẫn đang giám thị dân bản xứ cho chủ nhân.
Lúc Đại Yêu Sư đi vào Nhật Chiếu tông, Cơ Uyên hóa thành đá trấn thủ tông môn.
Bằng vào cảm ứng chuyên nghiệp, Đại Yêu Sư phát hiện trong người Cơ Uyên có biến đổi kinh khủng, đó là 88 nhân loại và thú linh sinh ra dung hợp khó nắm lấy.
Nên Đại Yêu Sư cho Cơ Uyên tạm lấy lại lý trí rồi nghiên cứu.
Máu, thịt của Cơ Uyên, còn có các loại yêu thú cường đại, đều là phương hướng nghiên cứu của Đại Yêu Sư.
Đại Yêu Sư đã có chút manh mối, nhưng sẽ không nói ra, bởi vì gã có mục đích của mình.
Đại Yêu Sư thầm rít gào:
- Vọng Hi, trợ lý của ta, nếu có ngươi ở bên cạnh chắc sẽ giật mình vì thành quả của ta, con đường này không sai, có thể tiếp tục đi thẳng xuống!
Cơ Uyên tuần sát một vòng, sau đó ẩn vào trong bóng tối, biến mất không dấu vết.
Vực ngoại giới, quỷ vực.
Lâm Phàm lơ lửng giữa trời, Thanh Oa đứng trên vai của hắn, trái tim nhỏ đập nhanh.
Lâu rồi Thanh Oa không trở lại thượng giới, giờ lòng nó hơi bối rối, không biết đến thượng giới rồi đi về đâu, nên làm sao.
Lâm Phàm nói:
- Thanh Oa, qua khe hở này là chúng ta đến thượng giới, nơi ngươi quen thuộc.
Thanh Oa gật đầu nói:
- Ừ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chủ nhân, bắc phương Thanh Sơn Khâu là chỗ của ta, ta muốn đi xem.
Thanh Oa đã chuẩn bị bất chấp.
Thân thể con ếch không có tương lai, không làm được gì. Ngay từ đầu Thanh Oa hơi không cam lòng, cho rằng là vì không tìm được cách.
Nhưng trong thời gian ở Viêm Hoa tông thì Thanh Oa không làm chuyện gì khác, luôn nghĩ cách.
Luyện đan, bí pháp sửa đổi huyết mạch, nó thử hết mọi cách có thể.
Nhưng thân thể Thanh Oa như bức tường vô hình cản trở hết thảy.
Thanh Oa đã tính rồi, dù liều mạng thăng cấp thì cuối cùng chỉ có thể đến Thế Giới cảnh, đó là nó hao hết mọi thứ, cần rất nhiều thiên tài địa bảo mới vun đắp được như thế.
Giữa các giống loài có lạch trời, không phải muốn đột phá là có thể đột phá.
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa chằm chằm, thấy nó thẫn thờ thì mở miệng hỏi thăm, hắn không suy nghĩ sâu xa:
- Thanh Oa, nét mặt của ngươi mang ý nghĩa gì đó. Đang suy nghĩ cái gì?
Thanh Oa sẽ không khai thật ra:
- Chủ nhân, Oa Oa đang suy nghĩ một việc.
Lâm Phàm hỏi:
- Có chuyện gì?
Thanh Oa chỉ thuận miệng đổi chủ đề, không ngờ kẻ bỏ mạng hỏi tiếp, làm nó hơi khó xử.
Con mắt nhỏ đảo tròn, nó chợt nảy ý:
- Đang suy nghĩ một việc phát tài thưa chủ nhân.
- Nói nghe xem.
Thanh Oa nhức óc, nó làm gì có kế hoạch phát tài nào.
Thanh Oa lôi chuyện không thể thực hành ra:
- Chủ nhân nhìn xem, người thượng giới đều muốn đến vực ngoại giới, nhưng chỉ có một đường hầm. Nếu chủ nhân chặn lại bọn họ ngay trước cửa rồi thu phí qua đường thì chẳng phải là phát tài rồi?
Thanh Oa chưa nói câu sau, với điều kiện là đừng bị người ta đánh chết.
Thanh Oa không ngờ kẻ bỏ mạng thật sự suy nghĩ nghiêm túc.
Lâm Phàm nổi hứng:
- Thanh Oa, ngươi nói có chút đạo lý, sao ta không nghĩ ra nhỉ.
Với tình hình hiện tại thì người thượng giới đúng là rất thích đi vực ngoại giới, nếu chặn ngay trước cửa đường hầm thì kiếm lời không lỗ vốn.
Thu phí hai đầu, chặn đường ở thượng giới, thu phí vào đường hầm, sau đó chặn đường ở vực ngoại giới, thu phí ra đường hầm.
Đi rồi về sẽ thu phí bốn lần.
Nếu người thượng giới càn quấy trong vực ngoại giới sẽ bị đánh chết, càng lời to, không lỗ vốn.
Thanh Oa á khẩu, không muốn nói chuyện:
- Chủ nhân, chúng ta mau lên thượng giới thôi.
Lần này đi Thanh Sơn Khâu chưa biết sống hay chết, suy nghĩ vụ kiếm tiền hơi xa.
Lâm Phàm vỗ đầu Thanh Oa, cảm giác trong cái đầu nhỏ này có chút đồ vật.
- Đi, theo ngươi đi Thanh Sơn Khâu một chuyến sau đó suy nghĩ kỹ về chuyện này.
Nháy mắt, một người một con ếch tiến vào khe hở, biến mất không bóng dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận