Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1081: Đại Vương Bát, ngươi là Đại Vương Bát (1)

Phương bắc, Thanh Sơn Khâu.
Một trong các thế lực lớn của thượng giới, từng là quê hương của Thanh Oa, nhưng bây giờ là địa bàn của người khác.
- Chủ nhân, ngừng ở đây, để ta ngắm nơi này một chút.
Còn chưa tới Thanh Sơn Khâu, chỉ mới đến ngoài rìa.
Lâu rồi Thanh Oa chưa trở lại, đã qua vạn năm, đã sớm cảnh còn người mất, nhưng cảnh tượng chỗ này không thay đổi nhiều.
Lâm Phàm thấy Thanh Oa trầm mặc, lộ ra biểu tình chưa từng có.
Hồi lâu, Thanh Oa thở dài một tiếng, thu về tầm mắt:
- Ài, lâu không trở về, đã có chút xa lạ.
Thanh Oa nhảy xuống vai Lâm Phàm, chân trước nắm lên một nắm bùn đất, ngửi ngửi, nét mặt vừa nhớ nhung vừa cô đơn, lẩm bẩm nói:
- Ta ngửi được mùi từng để lại, vừa quen vừa xa lạ.
Bốp!
Lâm Phàm đá lăn Thanh Oa:
- Được rồi, diễn nghiện hả? Vạn năm không trở về, ngươi là chó hay sao mà mũi thính thế?
Thanh Oa không phục, phản đối:
- Chủ nhân, ta mới dựng dục ra tình cảm đã bay biến hết!
Ngẫu nhiên thơ thẩn chút đã bị vạch mặt, những lời cảm động mà hắn đã nói đều lừa người.
Giấy vàng cười gian, nó không có ích gì, lực lượng không mạnh, thấy Thanh Oa bị ăn hiếp thì nó vui vẻ muốn nhảy dựng lên.
Lâm Phàm nói:
- Đừng tình cảm nữa, đến địa bàn của ngươi rồi, không gọi người quen đi ra dẫn đường?
Lâm Phàm tuyệt vọng với Thanh Oa.
Cửu Hoang Thần Sư là ai? Hắn không biết, chưa tiếp xúc, nhưng thấy nhiều người biết đến thì chắc rất ngầu.
Nhưng có ai ngầu mà giống như Thanh Oa không? Sống thảm đến không đành lòng nhìn.
Thanh Oa xoay người, cố giải thích:
- Đương nhiên có, nhưng Oa Oa rời đi lâu như vậy, không biết bọn họ đi nơi nào, huống chi hiện tại lòng người hiểm ác, không thể dễ dàng tin tưởng ai. Chủ nhân, Oa Oa cho rằng chúng ta nên thận trọng một chút.
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Không đúng, ngươi nói đến gặp một lần mà? Đã chuẩn bị phải chết thì sao bây giờ sợ rồi?
Vốn tưởng Thanh Oa bắt đầu kiên cường, định xem trọng nó một chút, nào ngờ không phải như vậy.
Thanh Oa xấu hổ, giống như bị nhìn thấu, nó nhỏ giọng nói:
- Ta nói chơi thôi mà.
Thật sự chỉ nói chơi, Thanh Oa vốn muốn nói nghiêm trọng một chút để kẻ bỏ mạng không dám theo mình, cho hắn biết bản Oa đi tìm cái chết, sau đó có cơ hội một mình rút lui. Nó đâu ngờ kẻ bỏ mạng thật sự đi theo.
Làm sao bây giờ?
Chịu trận chứ sao.
Thanh Oa không ngốc, trước khi chưa hiểu rõ tình huống thì sẽ không lộ thân phận.
Lâm Phàm hỏi:
- Nói gì? Cứ mắng một tràng cho người ta đi ra cãi lại với ngươi, hay muốn sao?
Thanh Oa nghe vậy vụt ngoái đầu, nghệch mặt nhìn kẻ bỏ mạng:
- Cái này không được đâu, sẽ chết người đấy!
Lâm Phàm suy tư:
- Ý của ngươi là trong lòng ngươi cũng biết thê tử phản bội ngươi?
Thanh Oa nóng nảy nhảy cẫng lên:
- Ta không nói như vậy! Nhưng ta rời đi đã lâu, đâu biết tình huống như thế nào, có lẽ bị người khác chiếm lĩnh rồi. Nếu chúng ta lớn tiếng kêu người thì không chừng là dê vào miệng cọp.
Thanh Oa hơi hoảng, biết ngay không nên mang kẻ bỏ mạng tới, đưa ra ý kiến gì đâu không.
Quá nguy hiểm.
Thanh Oa đổi chủ đề, không thảo luận chuyện vừa rồi:
- Chủ nhân, không gấp gáp, chúng ta đi tới trước nhìn xem, ta quen thuộc chỗ này.
Mức độ nguy hiểm quá cao.
Lâm Phàm chưa từng tới Thanh Sơn Khâu, nhưng đã đi Thánh Địa Sơn, hiểu sơ thế lực lớn ở thượng giới.
Rất mạnh, không thể địch nổi.
Thanh Sơn Khâu có thể trở thành thế lực lớn phương bắc thì tất nhiên không kém hơn.
Bọn họ vào sâu hơn.
Thanh Oa chỉ vào phương xa, nói:
- Chủ nhân nhìn hàng sơn mạch bắn hỏa hoa kia kìa, đúng rồi, là chỗ đó đấy.
Lâm Phàm nhìn qua. Chỗ đó có màu đỏ, có ánh lửa bắn tung tóe, nhiệt độ cực cao, không gian xung quanh bị lửa nóng đốt vặn vẹo.
Thanh Oa đắc ý ngẩng đầu, nhớ lại:
- Đó từng là nơi ta luyện đan, không ngờ lâu như vậy vẫn không thay đổi, là vùng đất báu.
Thanh Oa nói một tràng, hưng phấn như đã về nhà:
- Ta từng có nhiều nô bộc, xếp hàng phải xếp thật xa, cũng không biết những tên kia sống hay chết. Trong đó có vài người không tệ, rất có thiên phú luyện đan, ta từng dạy họ, nếu còn sống có lẽ đã là Luyện Đan Đại Sư nổi tiếng.
Nói đến đây thì Thanh Oa hếch cằm, đặc biệt tự hào:
- Nói ra thì bản thần sư cũng không tính là một thân một mình, để lại mồi lửa trong thượng giới.
Lâm Phàm lẳng lặng nhìn Thanh Oa nói khoác, không vạch trần nó.
Như người già chỉ có thể khoác lác về quá khứ, nên giữ lại chút quyền lợi này, không thể cướp mất quyền lợi đó của họ.
Phương xa.
Có đoàn người đi tới, có nam có nữ, hơi thở đều rất cường đại. Bọn họ cười tươi, dường như gặp được chuyện gì vui.
Một nam nhân trung niên bộ dạng thô kệch xấu xí, tay cầm đầu lâu.
Cái đầu miệng mũi rõ ràng, mở to mắt, chết không nhắm mắt.
Nam nhân thô kệch to giọng nói:
- Tên này đúng là tự tìm chết, Nữ Đế kêu hắn luyện chế một viên Dưỡng Nhan Đan vậy mà từ chối, cho hắn một nhát yên nghỉ luôn.
Nam nhân bên cạnh nói tiếp:
- Mấy tên khác chạy nhanh thật, không biết kẻ nào lén báo tin để họ trốn từ lâu. Nếu không phải kẻ này luyến tiếc mấy thứ kia nên làm lỡ thời gian thì chúng ta đã bắt hụt.
- Ngươi nói Thanh Sơn Khâu chúng ta có nội gian?
- Có khả năng này.
Một nữ nhân nghi ngờ nói:
- Ta nghe nói đám người này sống lâu rồi, lâu còn hơn tổ tông của chúng ta mà sao thực lực yếu vậy? Chỉ có Đế Thiên cảnh. Dù là con chó, tự biết luyện đan thì không thể chỉ là Đế Thiên cảnh, sống lâu thế nên dễ lên Chúa Tể cảnh.
Nữ nhân này khó chịu với cái đám người kia, dám làm trái ý của Nữ Đế là tự tìm chết.
Luyện đan cho Nữ Đế là phúc lớn.
Có người nói:
- Ta nghe đồn bọn họ là dư nghiệt, không có căn cơ, đời này không thể tu luyện, là phế vật. Không biết vì lý do gì mà sau đó bọn họ có thể tu luyện, nhưng tốc độ cực kỳ chậm chạp, xem như đã đánh vỡ chuyện không thể xảy ra.
- Thế hả? Vậy khá lợi hại, nhưng lợi hại cũng vô dụng, đầu óc không sáng suốt thì là đồ ngu, ngu xuẩn không có tư cách còn sống.
Bọn họ nhìn thấy phía trước có người.
Trương Vân Sư mở miệng hỏi:
- Dừng lại, ngươi là ai?
Nơi này là Thanh Sơn Khâu, là thánh địa, có người ngoài tiến vào phải bị kiểm tra.
Thanh Oa đang hào hứng khoác lác với Lâm Phàm, định tiếp tục thì nghe phía sau có tiếng nói, sợ đến rớt tim.
Bà nội nó, xui quá, bị người đụng phải.
- Chủ nhân, cẩn thận một chút, chắc là người của Thanh Sơn Khâu.
Nó phải nhắc nhở, đề phòng kẻ bỏ mạng đấu cứng với người ta, đang trong địa bàn của người khác.
Không đúng.
Thanh Oa ức chế, nói thẳng ra đây là địa bàn của nó.
Nó, Cửu Hoang Thần Sư trở về.
Nhưng không có người nghênh đón, giờ lén lút như sợ bị ai phát hiện.
Lâm Phàm quay đầu lại, thấy năm người đi tới, bốn nam một nữ, sát ý trên người rất nặng.
Nhất là nam nhân tay cầm đầu lâu, con mắt như dã thú, xem ai đều như nhìn con mồi.
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Đừng căng thẳng, ta vào xem Thanh Sơn Khâu trong truyền thuyết, thuận tiện xem thử Cửu Hoang Thần Sư rốt cuộc là hạng người gì.
Năm cường giả Thế Giới cảnh, ba người đỉnh, hai người trung kỳ.
Hơi thú vị.
Thượng giới quả nhiên có nhiều cường giả, toàn đụng phải Thế Giới cảnh.
Trương Vân Sư cảnh giác nói:
- Cửu Hoang, Bát Hoang Thần Sư cái quái gì? Ngươi rốt cuộc là ai? Đến Thanh Sơn Khâu có mục đích gì.
Thanh Oa sợ ngây người.
Khi kẻ bỏ mạng nói lên danh hiệu của nó thì nó giật bắn người.
Muốn chơi cũng không chơi như vậy, sẽ hù người ta sợ chết khiếp.
Nhưng ngay sau đó đối phương nói Cửu Hoang Thần Sư là cái quái gì?
Thanh Oa rất khó chịu, cảm giác bị vũ nhục.
Người tuổi trẻ bây giờ đều ngông cuồng như thế sao? Không biết danh hiệu Cửu Hoang Thần Sư của nó?
Thật là không biết trời cao đất rộng.
Lâm Phàm bình tĩnh trả lời:
- Không có mục đích gì, ngắm cảnh thôi.
Bộ dạng của hắn như lợn chết không sợ nước sôi, người ta hỏi gì đều trả lời hờ hững.
Loại thái độ này khiến bọn họ rất là khó chịu.
Thanh Oa thì bị bọn họ phớt lờ, một yêu thú Đạo cảnh chẳng lẽ có thể lên trời?
Mặc kệ ở nơi nào, kẻ yếu đều là không cách nào được coi trọng, có bị ức hiếp hay không thì hên xui.
Năm người tức giận, nhỏ giọng trò chuyện.
- Người này có chút càn rỡ.
- Ừ, hơi cuồng vọng thật, không thèm để chúng ta vào mắt.
- Dạy cho bài học để hắn biết tình cảnh của mình, rồi chúng ta còn phải về báo cáo công việc.
Nam nhân thô kệch huơ cái đầu trong tay, hơi chờ mong, không biết mình sẽ được khen ngợi thế nào.
- Ủa?
Thanh Oa nhìn cái đầu khá quen mắt, nhưng đối phương đung đưa làm nó khó thấy rõ:
- Đừng lắc, để ta xem kỹ đây là ai.
Nam nhân thô kệch nghe vậy cau mày, hơi ngạc nhiên, không lắc cổ tay nữa, đầu giữ yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận