Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1082: Đại Vương Bát, ngươi là Đại Vương Bát (2)

Thanh Oa cẩn thận nhìn, khuôn mặt đầu lâu hơi quen thuộc, nhưng lâu quá nên chưa nhớ ra ngay.
Con mắt nhỏ của Thanh Oa chợt trợn to, kinh ngạc kêu lên:
- Đại Vương Bát!
Thanh Oa nhận ra đây là Đại Vương Bát, từng là một trong những nô bộc được nó xem trọng, không có năng lực tu luyện nhưng ngộ tính luyện đan rất cao. Lúc trước còn được nó nâng lên làm nô bộc sao chớp mắt bị người chặt đầu rồi?
Nam nhân thô kệch tức giận:
- Ngươi dám mắng ta!?
Gã không biết cái đầu cầm trong tay tên là Đại Vương Bát, còn tưởng rằng Thanh Oa đang nhục nhã mình. Nam nhân thô kệch nóng tính tự nhiên không thể nhịn được nữa, một đấm mạnh mẽ đâm tới.
Cú đấm này tự nhiên không đơn giản, cường giả Thế Giới cảnh, uy lực một đấm ẩn chứa lực lượng thế giới, người thường khó thể đỡ.
Nhưng mà . . .
Ầm!
Lâm Phàm đơn giản đấm thủng thân thể của đối phương.
Bộp!
Cái đầu rơi xuống đất.
Nam nhân thô kệch sắc mặt không dám tin, có vẻ sợ hãi, hai đầu gối gấp khúc quỳ dưới đất.
Lâm Phàm nhìn bốn người còn lại:
- Ta chỉ muốn hỏi là có thể nói chuyện đàng hoàng không? Các ngươi nói cho ta biết có thể không?
Chuyện gì đây?
Quá đáng.
Một lời không hợp liền ra tay, không nên quá đáng như vậy.
Người thượng giới đều tàn nhẫn thô bạo như thế sao?
Thanh Oa chửi thầm trong bụng, bản Oa có bảo ngươi là con rùa đâu, kích động như vậy làm gì.
Giờ thì tốt rồi, đã chết uổng.
Đám người Trương Vân Sư ngạc nhiên, cảm thấy như bị hoa mắt.
Một đấm liền bị đánh chết.
Sao có thể như vậy?
Lâm Phàm nhíu mày, mấy tên này không có chút ánh mắt, kiến thức gì cả:
- Sững sờ làm gì? Nói cho ta biết có thể nói chuyện đàng hoàng không?
Đám người Trương Vân Sư phản ứng lại, lập tức gật đầu:
- Có thể, có thể!
Nam nhân thô kệch đã chết.
Bọn họ phản ứng đầu tiên không phải báo thù mà là đánh không lại, không muốn chết.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi biết Cửu Hoang Thần Sư không?
Đám người Trương Vân Sư nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
Ai vậy?
Không biết.
Lâm Phàm hỏi tiếp:
- Nữ Đế của các ngươi có tình nhân không?
Thanh Oa nghe câu hỏi thì muốn nhảy dựng lên đấm gục Lâm Phàm. Nói cái quái gì vậy hả? Có thể nghĩ đến ta còn ở đây không?
Đám người Trương Vân Sư thầm tức giận, rõ là nhục nhã Nữ Đế của họ, nhưng e ngại thực lực của đối phương, giận không dám nói:
- Không.
Thanh Oa thở phào nhẹ nhõm, xem ra nó nghĩ đúng.
Nó không chắc chắn Thanh Sơn Nữ Đế là thê tử của mình nhưng có chút xác suất, cho nên không hy vọng nghe được tin tức khiến người tuyệt vọng.
Nhưng Thanh Oa nhìn đầu người rơi dưới đất:
- Đại Vương Bát, tại sao ngươi bị người chặt đầu.
Đây từng là nô bộc của nó nên cảm xúc hơi dao động.
Cái đầu người chết đột nhiên mở miệng, giọng nói rất là giật mình:
- Thần sư, ngài là thần sư!
Thanh Oa thương cảm:
- Đại Vương Bát, hãy yên nghĩ, đừng nhớ nhung, ta sẽ báo thù cho ngươi.
Cái đầu mở miệng nói:
- Thần sư, ta không chết.
Thanh Oa cảm thán:
- Đừng như vậy, ngươi đã chết, đi thôi. Ài, từ biệt lâu như vậy, gặp lại nhau là lúc thấy ngươi bị người chém giết, đau lòng.
Lâm Phàm đạp lên người Thanh Oa:
- Người ta không chết, ngươi nói người ta chết làm gì?
Cái đầu trừng mắt Lâm Phàm, rống to:
- Càn rỡ! Ai cho phép ngươi nhục nhã thần sư!
Bốp!
Lâm Phàm đá bay cái đầu.
Cái thứ gì, bênh nó mà còn bị nó mắng ngược lại, quá đáng.
Thanh Oa tức giận nói:
- Quá đáng, ngươi dám mắng chủ nhân của bản Oa Sư, muốn chết hả?
Đại Vương Bát này thật quá đáng.
Thanh Oa nhảy tới bên cạnh Lâm Phàm, nịnh nọt:
- Chủ nhân, đừng chấp nhặt với hắn, hắn là đồ đần.
Trương Vân Sư bị Lâm Phàm làm giật mình nhưng không hoàn toàn sợ, nghe rõ ràng từng câu đối thoại.
- Cửu Hoang Thần Sư?
- Nghe ngóng tin tức của Nữ Đế?
Xem ra tên này đến đây có mục đích, nếu có cơ hội báo cho Nữ Đế biết thì sự thật sẽ rõ ràng.
Lâm Phàm nói:
- Thanh Oa, bọn họ biết ngươi là ai, vì an toàn nên diệt khẩu.
Thanh Oa không muốn:
- Chủ nhân, đều là người quen, chắc không sao.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao ngươi biết là người quen? Dù sao đã giết một người, giết thêm bốn người cũng tốt. Dù cuối cùng là hiểu lầm thì chúng ta cứ coi như chưa gặp qua, thế là xong.
Thanh Oa trầm ngâm nói:
- Lời này có lý, tuyệt đối không thể để sai sót, chủ nhân tài quá.
Đám người Trương Vân Sư rùng mình, đối phương muốn giết bọn họ diệt khẩu.
Thực lực của đối phương mạnh hơn bọn họ, căn bản không phải đối thủ, dù bó tay chịu trói cũng tuyệt đối không được.
Có lẽ chỉ có thể liều mạng một lần.
Bốn người trao đổi ánh mắt, yên lặng gật đầu.
Chỉ đành liều mạng.
Huống chi nơi này nằm trong phạm vi Thanh Sơn Khâu, bọn họ có thể chống chọi chờ cứu viện đến.
Khi bọn họ chuẩn bị đụng độ thì tình huống thay đổi.
Phương xa có bóng người đi tới, nhấc chân đạp xuống đã xuất hiện trước mặt nhóm Lâm Phàm.
Là một nữ nhân, tuy không quá xinh đẹp nhưng tràn đầy anh khí, gọn gàng sạch sẽ.
Nữ nhân mở miệng nói:
- Vị khách nhân tôn kính này, Nữ Đế biết ngài đến, mời vào gặp mặt.
Dường như nàng ít khi cười nên bây giờ cười hơi xấu, chẳng bằng không cười.
Nhóm Trương Vân Sư thấy người tới thì cung kính chào:
- Thần quan đại nhân.
Bọn họ thở phào, xem ra không cần chết.
Nữ thần quan đến thì bọn họ an toàn.
Khi nhóm Trương Vân Sư định nói ra tội ác của đối phương nhưng chợt nhớ Nữ Đế mời đối phương, nếu nói ra tại đây sẽ khiến nữ thần quan không vui, sau đó giết bọn họ.
Nên họ chỉ có thể nuốt trái đắng, nhìn xác chết bị xuyên thủng, thì thào
Lên đường bình an, chết không đáng.
Lâm Phàm cùng Thanh Oa nhỏ giọng trao đổi:
- Xem ra muốn mời chúng ta đi qua, trực tiếp lừa giết.
Thanh Oa không dám tin:
- Không thể nào, chắc chắn sẽ không như vậy. Chủ nhân đừng nên suy nghĩ nhiều, tuyệt đối không có chuyện đó!
- Tình huống của ngươi như thế nào chẳng lẽ ta không có đầu óc, ngươi cũng không có? Ta đến từ vực ngoại giới, đối phương biết gì về ta? Phái người tới, mở miệng liền nói là khách quý, quý khỉ mốc. Thật sự tin mặt mũi của mình lớn lắm sao? Hiển nhiên là muốn lừa giết, hơn nữa còn muốn làm đến tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn. Tin hay không tùy ngươi, dù sao ta đã chuẩn bị sẵn sàng, đi xem một chút cũng tốt.
Lâm Phàm không sợ, muốn lừa giết cứ lừa, chẳng sao cả. Đi ra lăn lộn hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta giết ngươi.
Hắn bị người giết nhiều lần rồi, không sợ hãi chút nào, dữ dằn vậy đấy.
Thanh Oa im lặng, nó vẫn không thể tin được, ôm lấy hy vọng duy nhất.
Con mắt to cỡ hạt đậu nhìn chằm chằm vào nữ thần quan, nhưng Thanh Oa xem thật lâu không nhìn thấy một chút sát ý.
Là chủ nhân bị ảo giác hay do nó quá tin tưởng thê tử?
Thanh Oa hơi sợ, muốn chạy trốn:
- Chủ nhân, hay là chúng ta đừng đi, quay về thôi.
Không hiểu sao Thanh Oa linh cảm đi vào sẽ rất nguy hiểm.
Lâm Phàm không sợ hãi, vì tìm kiếm chân lý thậm chí có thể vứt bỏ mạng sống.
- Ngươi phải dũng cảm đối mặt hiện thực, trốn tránh nó rồi sẽ như ác mộng quấn quanh trong tâm linh của ngươi, đã vậy rồi thì nên đối mặt ống kính hiện thực, thấy rõ khuôn mặt giả dối, thả ra hy vọng duy nhất trong lòng mình, lại bước trên con đường mới.
Thanh Oa ngây ra, nói cái quỷ gì? Hoàn toàn không nghe hiểu, có thể nói tiếng người không?
Tuy không nghe hiểu Lâm Phàm nói gì nhưng Thanh Oa hiểu đại khái là đừng chạy, phải nhìn thẳng đối phương.
Chết chắc.
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Mời.
Nữ thần quan gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường.
Lâm Phàm nhỏ giọng nói:
- Thanh Oa, nếu đến chỗ đó liền bị giết đã nói lên thê tử của ngươi thật sự cho ngươi đội nón xanh, đừng không dám đối mặt sự thật, biết sớm chút cũng sớm giải thoát.
Thanh Oa mặt ủ mày chau, trong lòng dao động, không cách nào bình ổn.
Quá trình ở trong bóng tối chạy theo ánh nắng rất hành hạ người.
Nhóm Trương Vân Sư theo ở đằng sau, hình thành thế tam giác, luôn đề phòng Lâm Phàm.
Lâm Phàm bỏ đầu người quen của Thanh Oa vào trữ vật giới chỉ, cũng chộp nó trong tay.
Lát nữa trăm phần trăm sẽ xảy ra cuộc đồ sát một phía, nghiền ép khiến người mong đợi biết bao.
Nó sắp xảy ra.
Nơi này là địa bàn của Thanh Oa, nhưng hôm nay đến khiến nó thấy lạ lẫm, mọi thứ thay đổi, không còn địa bàn quen thuộc ngày xưa.
Thanh Oa rũ bốn chân xuống, mắt nhỏ cỡ hạt đậu đảo lia bốn phía.
Xung quanh có người đi ngang qua đều tránh thật xa, nữ thần quan xuất hiện, bọn họ không dám làm càn, vừa tò mò nhìn Lâm Phàm.
Bọn họ đoán người này là ai? Tại sao được nữ thần quan dẫn đường.
Lâm Phàm cười đi gần một bên người nữ thần quan, hỏi:
- Đại muội tử, thân hình của Nữ Đế các ngươi xinh không?
Nữ thần quan lạnh lùng không cảm xúc, nghe câu hỏi nhàm chán thì không thèm chớp mí mắt cái nào.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Đại muội tử, lạnh lùng vậy làm gì? Thật ra vóc dáng xấu cũng có lý do, vì ít cười. Nghe nói Nữ Đế của các ngươi từng có một nam nhân tên là Cửu Hoang Thần Sư, cũng là chủ nhân ban đầu của nơi này, sau đó bị Nữ Đế của các ngươi cùng gian phu hãm hại, chuyện này có thật không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận