Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1084: Cái này không tốt lắm đâu, quá càn rỡ (1)

Qua hồi lâu.
Thanh Oa tỉnh táo lại, trong lòng không xao động, nhưng chưa thoát ra bầu không khí bi thương. Tim Thanh Oa đau nhói, rất đau, giống như bị từng nhát dao chém vào tim.
Biệt hiệu của cái đầu là Đại Vương Bát, tên thật là Lô Cương.
Có lẽ vì mặt mũi hơi giống con rùa nên bị Thanh Oa xưng hô như vậy.
Nhưng rùa và ếch cũng xứng.
Lô Cương mở miệng nói:
- Oa Sư, quân tử báo thù mười năm không muộn, hiện tại báo thù là chịu chết, rời đi nơi này, tìm cơ hội mới là cách hay.
Lô Cương đổi xưng hô gọi Oa Sư.
Thanh Oa nói danh hào thần sư quá cao điệu, đề phòng bị người phát hiện, gọi Oa Sư tốt hơn.
Thanh Oa cười tự giễu:
- Mười năm? Mấy vạn năm đã trôi qua, mười năm thì được bao lâu? Không chất vấn thẳng mặt thì ta tuyệt đối sẽ không hết hy vọng.
Lô Cương khẽ thở dài:
- Ài, ta biết Oa Sư rất đau khổ, rất khó tin, tất cả mọi chuyện chỉ hướng ả.
Lô Cương nhìn thần sư ngày xưa tuấn tú tiêu sái, thần uy vô địch bây giờ biến thành bộ dáng như vậy làm tim gã đau nhói.
Nói sao thì thần sư mãi là thần sư, sẽ không thay đổi.
Thanh Oa lặng im, đau lòng không muốn nói nhiều.
Lâm Phàm suy nghĩ một việc, tới rồi không thể về tay trắng, không làm gì đã cụp đuôi trở về không phải phong cách của hắn.
Bốn Chúa Tể ngốc giết hắn một lần, cho dù có buff thì không đủ đền thứ tốt, thật tiếc.
Tiếp tục đi chịu chết?
Đây là phong cách của hắn, nhưng hắn thích đơn độc đi một mình.
Thanh Oa mở miệng hỏi thăm:
- Đại Vương Bát, những người còn lại đâu?
Lô Cương bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không biết những người còn lại ở đâu. Nhận được tin của Khương Sinh Đại Đế kêu chúng ta rời đi, nhưng ta vì muốn gói ghém đồ đạc nên muộn một bước, bị bắt tại chỗ, những người khác chắc chạy hết rồi.
Nếu biết trước đã không thu gom đồ làm gì, nhưng Lô Cương lại thấy may mắn, nếu không bị bắt thì có lẽ đã không gặp thần sư.
Lâm Phàm an ủi:
- Đi thôi Oa Oa, có việc nếu biết rồi cũng đừng vấn vương, là nam nhân không lẽ sợ đội mũ?
Thanh Oa bị thương rất nặng, nghe được nói lời này thì càng tổn thương, đắng lòng.
Muốn an ủi người cũng đừng dùng kiểu này chứ.
Ai không sợ đội mũ!?
Thanh Oa hỏi:
- Khương Sinh vẫn khỏe chứ?
Nơi này vốn là địa bàn của nó, đáng tiếc đã trở thành chỗ nguy hiểm nhất.
Lô Cương tiếc nuối nói:
- Không tốt, theo ta được biết thì Khương Sinh Đại Đế đã bị đánh gãy kinh mạch toàn thân, giam giữ sâu dưới lòng đất, suốt kiếp không thể đi ra. Khương Sinh Đại Đế có thể thông báo cho chúng ta là nhờ mệnh cổ của hắn lén chạy đến, nhưng mỗi lần đi ra sẽ suy yếu một chút.
Thanh Oa không cam lòng nói:
- Chết tiệt, rốt cuộc là ai hại ta, nếu không phải bị hại thành bộ dáng như vậy thì ta đã không chịu bó tay!
Dù muốn báo thù cũng phải có thực lực, càng lúng túng là không biết kẻ thù là ai.
Ai hiểu thấu nỗi đau trong lòng nó?
Lâm Phàm thúc giục:
- Được rồi, đừng tức giận, đi nhanh lên, ở đây chỉ lãng phí thời gian.
Tình huống trước mắt không tốt cho Thanh Oa, lát nữa đưa bọn họ về rồi hắn sẽ trở lại thượng giới kiếm điểm.
Lô Cương ngại ngùng hỏi:
- Thần sư, có thể bàn một việc không? Ta không có thân thể, chỉ còn lại cái đầu, không cách nào tiếp tục chống chọi, cho ta ở trong cơ thể của thần sư một thời gian ngắn được không?
Lô Cương bị đối phương chém đứt đầu, vết thương rất nặng, vì gã dùng đan dược đặc biệt nên có thể giữ lại thần thức trong óc.
Nhưng tình huống không ổn, gã không chống chọi được lâu.
Thanh Oa gào thét, dứt khoát từ chối:
- Biến! Thân thể của bản Oa Sư nhỏ như vậy, ngươi muốn vào chỗ nào?
Đùa gì vậy, cho nô bộc vào thân thể con ếch thì sau này nó còn bí mật gì nữa?
Giấy vàng ở phía sau Thanh Oa cười nói:
- Ôi chao, con ếch xanh trùm sò, thuộc hạ đã thảm như vậy mà không chịu giúp đỡ, ài.
Giấy vàng mở miệng khiến Thanh Oa nghĩ ngay một cách, nó và Lô Cương liếc nhau.
Chốc lát sau.
Giấy vàng gầm rú:
- Súc sinh, một đám súc sinh! Ta chỉ là tờ giấy mà cũng không buông tha, cầm thú!
Nếu biết trước thì nó đã không đi ra.
Trong giấy vàng phát ra giọng của Lô Cương:
- Oa Sư, tờ giấy này tuyệt quá, có không gian ở bên trong, ta còn thấy thần thức bản mệnh của hắn.
Tìm được chỗ ở mới khiến tâm tình của Lô Cương lâng lâng.
Thanh Oa giật mình kêu lên:
- Nhìn thấy thần trí của nó?
- Thấy, giống như bản thể, cũng là một tờ giấy vàng.
Thanh Oa hét lên:
- Đánh nó cho ta, đánh đến phụ mẫu cũng không nhận ra nó mới được ngừng tay!
Không ngờ có chỗ tốt này, về sau giấy vàng còn dám láo toét là nó kêu tiểu đệ đánh giấy vàng.
- Đi, về nhà.
Lâm Phàm nhớ kỹ vị trí, lần sau sẽ đến nữa.
Bốn Chúa Tể bồi thường đúng như Lâm Phàm nghĩ, không phải thứ tốt gì, một cái mạng của hắn không đáng giá tiền, nhận bồi thường không bao nhiêu.
Nếu để cho bọn họ giết nhiều lần thì đã thu hoạch khá khẩm, chờ lần sau vậy.
Vực ngoại giới.
Nhật Chiếu tông.
Cơ Uyên đi tới chỗ nào là Tri Tri Điểu bay theo tới chỗ đó, chọc giận gã, thậm chí ra tay.
Lực lượng bộc phát từ người Cơ Uyên đánh vào Tri Tri Điểu.
Tiếc rằng Tri Tri Điểu không hình không xác, lực lượng đánh xuyên qua hư không.
Cơ Uyên chịu đựng lửa giận, quát lớn:
- Tri Tri Điểu, các ngươi đừng khinh người quá đáng!
Đáng ghét hết sức, đã ảnh hưởng hoạt động của gã.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nằm gác chân, nhìn Cơ Uyên trong hình ảnh, chép miệng. Hành bản thân đến mức này thì Cơ Uyên cũng tàn nhẫn với mình ghê, nếu là người bình thường đã tự sát.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu ung dung lẩm bẩm:
- La đi, cứ la tiếp, có la rách cổ họng cũng vô dụng.
Trợ giúp tông sư giám thị Cơ Uyên là công tác của gã.
Vực ngoại giới bây giờ thoạt trông gió êm sóng lặng.
Thật ra trải qua Tri Tri Điểu điều tra thì không yên ổn chút nào.
Thế lực thượng giới thẩm thấu dữ dội, một số tông môn vực ngoại giới bị cường giả uy hiếp chèn ép không có chút sức chống cự, trực tiếp đầu vào, ôm chân với hy vọng được theo đến thượng giới có cuộc sống tốt hơn.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu biết có bí ẩn gì đó, nếu chỉ vì khống chế vực ngoại giới thì chẳng cần rắc rối như vậy.
Chắc chắn có âm mưu không muốn người biết đang lặng lẽ hình thành.
Cơ Uyên tức giận nói:
- Để xem ngươi có thể theo tới đâu!
Cứ tiếp tục như vậy thì gã làm gì đều bị rình trộm.
Cơ Uyên bay lên, lao về phía xa.
Tri Tri Điểu vỗ cánh bay theo sau không bỏ.
Thật lâu sau.
Cơ Uyên khựng lại giữa không trung, tức đến chửi thề:
- Tổ cha nó!
Không thể chịu đựng nữa, quá đáng hết sức.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu cười hể hả:
- Chạy, chạy tiếp đi, rượt theo ngươi đến khi liệt luôn!
Người xét duyệt Tri Tri Điểu giật nảy mình trợn to mắt ốc bươu:
- Cái gì!?
Cơ Uyên phá vỡ hư không, hình thành dòng chảy ngược. Tri Tri Điểu không hình không xác bị khe hở dòng chảy ngược cuốn vào biến mất.
- Cái này . . . ghê gớm.
Người xét duyệt biết Tri Tri Điểu không vô địch, nhưng không ngờ Cơ Uyên may mắn đụng phải cách phá giải này, phá vỡ hư không, dòng chảy ngược nuốt trọn Tri Tri Điểu.
- Ha ha ha ha ha ha!
Cơ Uyên cười lớn, sắc mặt khinh thường, sau đó bay đi xa.
Một con Tri Tri Điểu màu lam trong suốt bí ẩn theo sau.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu lắc đầu nói:
- Cười gì, dương đông kích tây, tê liệt thần kinh của ngươi.
Làm người xét duyệt của tổ chức chuyên môn tìm kiếm tin tức, nếu không có chút năng lực này thì gã đã sớm nghĩ việc.
Lâm Phàm mang theo Thanh Oa trở lại tông môn.
Thanh Oa vẫn than ngắn thở dài.
Lạnh lẽo từ lòng bàn chân mãi cho đến đỉnh đầu, khoảng cách rất gần, cho nên thương cảm rất nhanh.
Lâm Phàm không có thời gian an ủi Thanh Oa, hơn nữa hắn không biết cách an ủi. Nếu thực lực đủ mạnh thì hắn đã một đấm đánh nát Thanh Sơn Khâu.
Thương cảm có ích lợi gì, không thể no bụng.
Tông chủ sơn phong.
Nơi này đã bị bình yên bao vây.
Ba người chìm đắm trong bình yên, Mặc Kinh Chập cùng Du Long hoàn toàn tin tưởng tông chủ. Hai người cảm nhận ích lợi lớn trong biển bình yên.
Lâm Phàm đứng nhìn ba người nằm im trên ghế, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao rồi tông chủ? Gần đây bình yên có nói gì với tông chủ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận