Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1085: Cái này không tốt lắm đâu, quá càn rỡ (2)

Mặc Kinh Chập và Du Long không đủ công lực, họ cảm ngộ bình yên, không muốn bị bên ngoài quấy rầy.
Tông chủ mở mắt ra, lắc đầu:
- Ài, bình yên tức giận, ta đang an ủi.
Lâm Phàm cười nói:
- Giận dỗi? Dỗ dành là được.
Hắn kéo tông chủ sang một bên, hỏi nhỏ:
- Cho một lời bảo đảm đi, không nói khoác, cường giả Chúa Tể đến tông môn thì có thể ngăn cản được không?
Tông chủ lắc đầu nói:
- Câu hỏi này kỳ, bình yên không đánh nhau.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Tông chủ, đừng như vậy, còn trả giá với ta?
Tông chủ nhìn quanh, thấy không ai chú ý mới nói:
- Tiểu Phàm, nói thật với ngươi, bình yên là thứ tốt, tuy không có bao nhiêu sức sát thương nhưng đủ để giữ Viêm Hoa tông. Lần trước ta kêu ngươi cùng ta cảm ngộ bình yên vì muốn dẫn ngươi vào đường này. Ta đang suy nghĩ về bình yên, nó là thứ gì? Trong vô hình đã có chút manh mối, nhưng ta không dám khẳng định.
Lâm Phàm đã coi thường tông chủ, tưởng sau khi cảm ngộ bình yên thì đổi tính, hóa ra là giả bộ.
Lâm Phàm hỏi:
- Vậy tình huống của hai người kia là sao?
Tông chủ lại nhìn bốn phía, nhất là hai người kia, sau đó nhỏ giọng nói:
- Phát triển bình yên không phải một chủ thể mà là mảnh trời này phát triển nhánh nhỏ.
Sao cảm giác như bán hàng đa cấp?
Không nghĩ thấu, rất khó hiểu.
Lâm Phàm nghiêm túc hỏi:
- Tông chủ, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, có chắc không?
Hắn muốn rời khỏi tông môn một đoạn thời gian, khi tu vi chưa đến Thế Giới cảnh hắn sẽ không trở về.
Tông chủ nói:
- Xác định, nhưng ngươi cũng đừng nói ra ngoài. Đệ tử tông môn cảm ngộ bình yên quá thấp, ở bên ngoài gặp được hạt giống tốt nhớ dẫn một ít về cho tông chủ.
Tông chủ ở trước mặt người khác thì bình yên, nhưng với Lâm Phàm thì ném hết bình yên sang bên, việc chính đáng quan trọng hơn.
- Được rồi, không thành vấn đề, tiếp tục lĩnh ngộ, đừng có ngừng.
Lâm Phàm trực tiếp rời khỏi tông môn.
Có tông chủ bảo đảm đã đủ.
Bên Chí Minh Thánh Viêm Đế hơi phiền.
Trưởng lão tông môn hy vọng hắn giúp đỡ kéo Đại Đế về lại nhưng kéo kiểu gì thì hắn chưa biết, nhức óc.
Lâm Phàm ra khỏi tông môn.
Trong hư không, một bóng người cản đường Lâm Phàm.
- Ngươi muốn làm gì?
Lâm Phàm không ngờ Thanh Hồ theo bên Chí Minh Thánh Viêm Đế sẽ xuất hiện ở đây, tuy quan hệ đã hơi dịu lại nhưng họ không quen thân.
Chẳng lẽ muốn đánh nhau?
Thanh Hồ nói:
- Lâm phong chủ, xin đừng ôm địch ý quá lớn với ta, chúng ta không phải kẻ thù.
Lâm Phàm cười nói:
- Không phải kẻ thù nhưng cũng không phải bằng hữu, nửa chín nửa sống thôi. Có chuyện gì?
Trong thời gian này Thanh Hồ không làm việc khác, chỉ nhớ lại chuyện quá khứ.
Nhớ lại Đại Đế từ khi nào thay đổi tính cách?
Thanh Hồ suy nghĩ mấy ngày mấy đêm.
Đến cảnh giới như y ghi nhớ mọi việc xảy ra trong não, việc không quan trọng thì bị đóng kín ở một góc bí mật.
Cẩn thận thăm dò.
Cẩn thận phân tích.
Cuối cùng xác định liên quan lớn đến một trong chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp, Yên Ma Đại Tôn.
Có lẽ Đại Đế thay đổi liên quan lớn với đối phương.
Lâm Phàm nghe Thanh Hồ nói hết thảy, có chút phiền.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi đang nói là hắn bị Đại Tôn Phật Ma Tháp làm hại?
Từng cơn sóng dồn dập ập đến.
Việc Thánh Địa Sơn, Thanh Sơn Khâu chưa giải quyết xong giờ đến Phật Ma Tháp.
Yên Ma Đại Tôn.
Nghe liền biết tên này tuyệt đối không dễ dàng đối phó.
Thanh Hồ khẳng định:
- Đúng rồi, nếu lúc trước chỉ nghi ngờ thì bây giờ chắc chắn. Năng lực của Yên Ma Đại Tôn quỷ dị, giỏi về mê hoặc, Đại Đế chắc chắn đã bị hắn mê hoặc!
Thanh Hồ vốn khinh thường đám người Phật Ma Tháp, hơn nữa Phật Ma Tháp vươn lên với thế rất khoa trương.
Lúc Thanh Hồ mới sinh ra thì Phật Ma Tháp đã nằm trong thế lực lớn, nghe đồn lấy được bảo bối siêu khủng bố trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, chẳng làm gì vẫn liên tục lớn mạnh.
Khủng bố hơn là không hiểu sao một số cường giả Chúa Tể tham gia vào Phật Ma Tháp, cam lòng dâng hiến cất chứa quý giá lên, khiến người ngạc nhiên rớt tròng mắt, không tin được.
Trong bốn thế lực lớn chỉ có phương đông Thần Đình đối kháng với Phật Ma Tháp, hai thế lực khác nhỏ yếu hơn nhiều.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao ngươi không đi tìm Phật Ma Tháp hỏi thăm rõ ràng?
Thanh Hồ nghệch mặt ra, muốn hỏi một câu, nói gì thế? Nghe không hiểu.
Nếu đi được thì y đã đi từ lâu.
- Không dám giấu gì Lâm phong chủ, nếu ta đi sẽ bị bại lộ, Đại Đế sẽ không lại tin tưởng ta. Nếu ta không ở bên cạnh Đại Đế thì rất khó biết tình huống mới nhất của Đại Đế. Kỳ Lân quá âm hiểm, để hắn ở bên Đại Đế thì không bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì, nên lúc này đành kính nhờ Lâm phong chủ.
Thanh Hồ ôm quyền cầu xin Lâm Phàm.
Hắn không biết nên nói cái gì:
- Ta giỏi lắm sao? Ngươi xem tu vi của ta có thể làm được gì?
Thanh Hồ nói:
- Lâm phong chủ, ta đến đây không phải muốn làm gì, chỉ báo tình huống vậy thôi, sau này nếu Lâm phong chủ gặp phải có thể chú ý hơn. Cáo từ.
Thanh Hồ nói xong đến vội đi càng vội vàng.
Lâm Phàm suy nghĩ:
- Tin tức lộ ra hơi phức tạp. Ta chỉ là người ngoài, mới đến thượng giới không bao lâu đã nổi lên mâu thuẫn với bốn thế lực lớn, thế thì không tốt lắm, quá càn rỡ.
Vực ngoại giới, đường hầm ở quỷ vực.
Tiểu tinh quái theo bên cạnh, hỏi:
- Đại ca, ngươi ở đây nhìn rất lâu rồi, có chỗ nào đáng chú ý sao?
Tiểu tinh quái ngồi xổm trên trời nhìn khe hở bên trên, không thấy có gì lạ.
- Ngươi không hiểu.
Nơi nào đều cần khảo sát, Lâm Phàm định dựng trạm thu phí ở đây nên đương nhiên phải quan sát kỹ.
Trong thượng giới có người yêu hòa bình, cũng có kẻ không thích hòa bình.
Làm phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, gánh nặng trên người hắn nặng trĩu, phải bảo vệ địa bàn Viêm Hoa tông.
Ở trong mắt Lâm Phàm thì vực ngoại giới đều là địa bàn của hắn, cho nên bảo vệ địa bàn là điều cần thiết.
Người thượng giới đến vực ngoại giới quá càn rỡ, tới dứt khoát, đi cũng dứt khoát, nếu không làm họ để lại chút gì thì không hay.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Nếu ta dựng trạm thu phí ở đây sợ rằng sẽ dẫn tới phiền phức.
Lấy thực lực của hắn bây giờ chẳng là cái đinh gì, Chúa Tể đến có thể dập nát trạm thu phí của hắn.
Kéo người nhập bọn, ý này hay.
Nhưng kéo ai vào?
Thực lực quá yếu chắc chắn không được, nhất định phải có chút năng lực trong thượng giới.
Cần suy nghĩ kỹ khi tìm đồng bạn hợp tác, ăn mảnh một mình thì hơi khó. Lâm Phàm không thể suốt ngày ngồi canh tại chỗ này, cho nên phải kéo người nhập bọn.
Đây là cơ hội cho Viêm Hoa tông hoàn toàn vươn lên.
Lâm Phàm nói:
- Tiểu tinh quái, ngươi đừng đi lãnh địa Quỷ tộc ở thượng giới, yên ổn ở đây đi. Nơi này đã là chỗ quan trọng kết nối vực ngoại giới với thượng giới, sẽ có cường giả thường xuyên buông xuống, ngươi hãy cẩn thận.
Tiểu tinh quái gật đầu nói:
- Biết rồi đại ca, ta sẽ cẩn thận trốn ở chỗ này.
Trong thời gian này tiểu tinh quái thấy rất nhiều cường giả từ thượng giới giáng lâm, cũng nhìn thấy rất nhiều kẻ yếu từ vực ngoại giới tiến vào thượng giới.
Tiểu tinh quái quan sát hồi lâu, không dám lên tiếng, sợ bị người phát hiện.
Chợt vang lên tiếng cười âm trầm:
- Ha ha ha ha ha ha! Núi sông cách trở lại gặp nhau, tiểu tử, chúng ta lần nữa gặp mặt rồi. Có câu thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ vào, hôm nay cho ngươi bài học nhớ đời.
Lâm Phàm định vào đường hầm thì nghe phương xa có tiếng nói, quay đầu nhìn lại, rất bất ngờ khi người đến là Hận Thiên Tiểu Ma Quân.
Bên cạnh Hận Thiên Tiểu Ma Quân là Ma Thần Xích Cửu Sát lâu không gặp mặt.
Ma Tổ Hận Thiên Tiểu Ma Quân ở trong vực ngoại giới lâu rồi, luôn cãi cọ với Xích Cửu Sát, hai người đều tu luyện ma công nhưng mạch suy nghĩ không chung đường, lý niệm khác nhau.
Gã là Ma Tổ, tổ của ma đạo, sao có thể để hậu bối đi mãi trên con đường sai lầm?
Nên Ma Tổ muốn giữ đối phương ở bên cạnh mình, dùng ma uy lây nhiễm đối phương, uốn nắn con đường sai trái, trở về đường ma đạo nên đi.
Lâm Phàm nhìn thấy Hận Thiên Tiểu Ma Quân thì chợt nảy ý, nhân tuyển ở ngay trước mặt hắn.
- Thật là đúng dịp, không ngờ gặp được hai người các ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận