Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1087: Các huynh đệ, cùng ta xông lên

- Loạn hả? Cái này hay.
Lâm Phàm đồng ý với ý tưởng của Ma Tổ, rất tuyệt, hỗn loạn càng tốt, khi rối ren mới dễ xuống tay.
Lâm Phàm tò mò hỏi:
- Ma Tổ, ngươi có thù hận gì với Phật Ma Tháp?
Nói sao thì thực lực của Ma Tổ rất mạnh, hắn đã tự mình cảm nhận Thủy Ma Kinh. Ma Tổ tu luyện Thủy Ma Kinh lâu như vậy, khó đoán thực lực đã thâm sâu đến mức nào.
Ma Tổ nạt lại:
- Liên quan gì đến ngươi?
Thấy tiểu tử này là gã khó chịu, giờ còn chủ động hỏi chuyện, rõ là muốn ăn mắng.
Ma Tổ nạt nộ xong tâm trạng vui vẻ hơn, tiếp tục quan sát Phật Ma Tháp. Đã lâu không thấy, Ma Tổ phát hiện khí vận của Phật Ma Tháp càng cường đại hơn, biến đổi kinh người so với lúc trước.
Không có ai dậm chân tại chỗ, đều luôn tiến bộ.
Bốp!
Lâm Phàm tát vào gáy Ma Tổ, gã bị đánh ngây người.
Lâm Phàm không sợ hãi chút nào, dám nghĩ dám làm, nói nghe chói tai là sẽ cho ăn đòn:
- Nói chuyện với bản phong chủ bằng thái độ như thế hả? Giữ cho đúng thái độ, đừng có láo, hỏi ngươi một câu đã lên mặt.
Tâm tình của Lâm Phàm tốt hơn nhiều.
Ma Tổ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm như rơi vào ma chướng, gã không ngờ đối phương dám đánh mình.
- Ngươi . . . Ngươi . . .!
Lâm Phàm phủi tay Ma Tổ:
- Ngươi gì mà ngươi, còn đứng ngây đó làm gì? Không nhìn xem tình huống hiện tại thế nào? Nơi này là Phật Ma Tháp, độ nguy hiểm rất cao, ngươi muốn làm gì? Chưa vào đã hấp dẫn người ta tới sao? Uổng cho ngươi sống lâu vậy mà không có chút sự kiên nhẫn, quá thất vọng với ngươi.
Ngực Ma Tổ phập phồng uất nghẹn:
- Ngươi . . . ! Tốt, chờ về sau ta sẽ tính sổ với ngươi, nói cho ngươi biết, bị người ma đạo để mắt tới thì đời này đừng mơ được bình yên.
Lâm Phàm liếc gã, lười biếng nói:
- Bằng vào ngươi? Đừng ngông, bị ngươi để mắt tới là không bình yên, bị ta chú ý là chết chắc. Đừng nói nhảm nữa, muốn đi thì mau lên, ngươi đi trước, bản phong chủ lót sau.
Vẻ mặt Ma Tổ khó chịu hỏi:
- Sao ngươi không lên trước để ta lót sau?
Lâm Phàm quay đầu định đi:
- Không chịu? Vậy thì về, không chơi nữa.
Cái tên này đến bây giờ vẫn chưa rõ lập trường của bản thân, là ai mang ai chơi?
Đã đến đây rồi tất nhiên Ma Tổ không muốn về. Sau khi được giải phóng gã luôn tu dưỡng, giờ khỏe rồi, đã tới lúc bùng nổ, cho thượng giới biết Ma Tổ tung hoành thiên địa giờ mạnh mẽ trở về.
Ma Tổ chọn Phật Ma Tháp làm trận chiến đầu tiên khi trở về, nếu tiểu tử này mà đi thì tiêu.
Một mình Ma Tổ cùng lắm đánh với chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp, và không chiếm lợi được gì. Nếu để tiểu tử này mở ra địa lao, thả người ở bên trong ra, tưởng tượng hiệu quả đã khiến người ta hưng phấn.
Ma Tổ nhìn Lâm Phàm, không nói gì thêm:
- Thôi được, ta sai được chứ? Ta lên trước, ngươi lót sau, nhất định phải mở địa lao ra, đừng quên.
Lâm Phàm vui vẻ nói:
- Yên tâm, Lâm Phàm này làm việc đã bao giờ có sai lầm? Mà không ngờ Hận Thiên Tiểu Ma Quân nhà ngươi chịu nhận lỗi, tốt lắm, tốt lắm.
Ma Tổ vỗ ngực tự khen:
- Bà nội nó, ai đồn ngoại hiệu này cho bản Ma Tổ? Thật đáng ghét. Và bản Ma Tổ dám làm dám chịu, không phải hạng người lén lút!
Khí thế kia, gương mặt kia tựa như đang nói ma rất đáng tin cậy.
Lâm Phàm không kiên nhẫn giục:
- Đừng nói vớ vẩn nữa, lên thôi, lề mề không làm nổi việc lớn.
Ma Tổ bật cười nói:
- Ha ha ha! Tiểu tử, hãy nhìn kỹ uy lực thật sự của Thủy Ma Kinh khủng bố cỡ nào!
Ma Tổ nói xong biến mất tại chỗ, hư không trong ánh sáng yên bình dần rung rung, ma uy vô biên kéo đến che đậy nửa bầu trời, chống lại Phật Ma Tháp.
Ma khí cuồn cuộn giống như sóng lớn xô bờ cát, một đốm ma quang ngưng tụ, một bàn tay ma đầy khoang miệng sắc nhọn vươn tới gần Phật Ma Tháp.
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn bàn tay ma che kín trời, Ma Tổ thi triển chiêu thức này có trong đặc tính Thủy Ma Kinh, nhưng không có hiệu ứng rầm rộ như vậy.
Cũng đúng, Ma Thai bị hắn bóp nát, uy lực trong chiêu thức của Thủy Ma Kinh giảm nhiều, không rung động giống như vậy cũng bình thường.
Răng rắc!
Ma uy kinh khủng đè xuống, mặt đất Phật Ma Tháp bắt đầu vỡ ra, bụi bay mù mịt.
Một giọng nói ồm ồm vang vọng:
- Ma Tổ, ngươi dám đến nơi này làm càn!
Trong Phật Ma Tháp bắn ra tia sáng vàng.
Ma Tổ rống to:
- Trò vặt vãnh, nuốt cho ta!
Khoang miệng trên tay ma nuốt trọn những luồng sáng vàng, tay ma dường như được tăng thêm sức mạnh, càng lớn mạnh.
Oong!
Thiên địa dao động.
Một phật ấn bằng vàng xoay tít bay ra từ Phật Ma Tháp va chạm với tay ma.
Bùm!
Hai lực lượng cực hạn đụng vào nhau dấy lên dao động kinh người.
- Lợi hại.
Lâm Phàm trốn ở chỗ tối, tạm thời không hành động, còn chưa tới thời điểm, hắn đang chờ đợi.
Lâm Phàm đã nhìn ra, thực lực của Ma Tổ đúng là rất kinh người, mạnh hơn đám người Chí Minh Thánh Viêm Đế, Đông Dương Đế rất nhiều, hoặc nên nói là không cùng đẳng cấp.
Lâm Phàm đang suy nghĩ những chuyện này thì hư không lại biến đổi.
Ma Tổ sắp thả chiêu lớn đây.
Ma Tổ rống to:
- Thủy Ma Chi Môn, vạn vực ma đi ra cho ta!
Từng đợt ma khí bắn ra từ người Ma Tổ đánh xuyên hư không.
Trong hư không, từng cánh cửa đen ngòm hiện ra, trong mỗi cánh cửa là dòng lũ hình thành vòng xoáy, tỏa ra ma khí cực kỳ tà ác và thuần khiết.
- Grào!
Những tiếng gầm khủng bố phát ra từ Thủy Ma Chi Môn.
Trong một Thủy Ma Chi Môn có con ma thò đầu ra, trên đầu nó đầy con mắt, nhiều cỡ mấy trăm, mấy ngàn con, rất rùng rợn. Đôi tay đầy vảy thò ra, sau đó là thân thể.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên:
- Lợi hại, lợi hại, đây là Thủy Ma Chi Môn sao?
Thủy Ma Kinh quả thật là thật lợi hại.
Ma Tổ lĩnh ngộ Thủy Ma Kinh rất kinh người, hình thành nhiều Thủy Ma Chi Môn như thế.
Lâm Phàm cảm giác được mỗi Thủy Ma Chi Môn cần lực lượng mạnh mẽ chống dậy, vô số ma đầu bước ra từ cánh cửa, dữ tợn rít gào rồi từ trên cao lao về phía Phật Ma Tháp.
- Nghiệt chướng, Ma Tổ, ngươi dám triệu hoán Thủy Ma Chi Môn ngay tại đây, hôm nay sẽ độ hóa ngươi!
Ma Tổ cười phá lên, ma khí vô biên quấn quanh thân thể:
- Tới đây, xem các ngươi lợi hại hay ta lợi hại hơn. Đừng giấu mặt, lấy ra tất cả thực lực của các ngươi, để bản Ma Tổ nhìn xem các ngươi lợi hại cỡ nào! Chúng tiểu nhân, nuốt cho ta! Nuốt, nuốt hết bọn chúng!
Có đệ tử Phật Ma Tháp hét thảm hiển nhiên bị thương nặng.
Phật Ma Tháp rung rinh, chín Đại Tôn hiện ra. Bốn người phía bên trái xếp bằng trong hư không, dưới thân là Kim Liên màu vàng. Bốn người bên phải cũng vậy, nhưng ngồi trên Hắc Liên màu đen.
Một người ngồi khoanh chân ở giữa, không nhúc nhích tí nào, nhắm mắt, cho người cảm giác rất quái dị. Phật quang màu vàng và ma quang màu đen giao hòa, đài sen dưới thân y kỳ dị trộn lẫn hai màu vàng đen như đang giành giật quyền chủ đạo.
Phật Ma, người mạnh nhất Phật Ma Tháp.
Phật Ma mở miệng, giọng hùng hồn khuếch tán:
- Ma Tổ, ngươi nghiệp chướng nặng nề, nghĩ tình ngươi tu . . .
Nhưng chưa nói hết câu đã bị Ma Tổ ngắt lời:
- Tu cái đầu của ngươi!
Ma khí bộc phát, Thủy Ma chân thân giáng lâm, thân hình cao mấy chục vạn trượng uy hiếp thiên địa, toàn thân in đầy hoa văn dường như đại biểu căn nguyên của ma. Thủy Ma chân thân vỗ chưởng muốn đập nát Phật Ma Tháp.
- Cơ hội đến rồi!
Lâm Phàm nhìn hồi lâu, Ma Tổ rốt cuộc dụ chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp ra, tiếp theo đến lượt hắn biểu diễn.
- Nhất định phải nhanh chóng tiến vào Thế Giới cảnh, nếu không sẽ chẳng thể nhúng tay vào đẳng cấp chiến đấu cỡ này. Nhưng đây có đúng là lực lượng mà Chúa Tể có thể bộc phát ra không?
Lâm Phàm thầm nghi ngờ.
Mọi người đều nói cảnh giới cao nhất của thượng giới là Chúa Tể, nhưng khác biệt thật lớn.
Lâm Phàm lao nhanh về phía địa lao, phật ấn xoay tròn quá chói mắt, luôn tỏa sáng bao trùm địa lao.
Lâm Phàm không biết ai bị nhốt ở bên trong, nhưng Hận Thiên Tiểu Ma Quân nói thả người ra sẽ có chuyện vui thì chắc chắn là người lợi hại lắm.
Ma Tổ thật ghê gớm, dọc đường Lâm Phàm đi không đụng phải người của Phật Ma Tháp, chắc Thủy Ma Chi Môn phát uy, khiến đám ma bám giữ đệ tử Phật Ma Tháp.
Một người chặn nguyên một thế lực, Ma Tổ có khả năng này. Những ma đi ra từ Thủy Ma Chi Môn rất mạnh, hơn nữa đều rất điên cuồng, đánh nhau không cần mạng sống.
Chốc lát sau đã đến địa lao.
- Dừng lại!
Có hai đệ tử Phật Ma Tháp trông coi lối vào địa lao, thực lực Thế Giới cảnh, không kém.
Có lẽ với Phật Ma Tháp, người có thể mở ra địa lao ngay dưới mí mắt của họ thì xếp nhiều người canh chừng chỉ vô dụng, xếp hai người tuần tra đã đủ.
Bốp!
Lâm Phàm lười nói nhiều với đối phương, trực tiếp đánh nát đầu của hai người, hai bãi máu rơi xuống, thịt trải đầy.
Địa lao không có gì đặc sắc, không có cửa vào, phật ấn bao phủ mặt đất khắc nhiều phạn văn, chúng nó tỏa thần quang màu vàng nhờ vào phật ấn tăng sức mạnh.
Lâm Phàm giơ tay, phật quang chiếu lên mu bàn tay, ăn mòn tay hắn.
- Bà nội nó, ta không phải ma đầu, ăn mòn ta làm gì?
Lâm Phàm bất chấp tất cả, quyết định đánh sập địa lao.
Mười ngón bấu mặt đất, lực lượng khuếch tán muốn xới tung địa lao, nhưng địa lao không nhúc nhích, không nhấc lên được. Lần đầu tiên Lâm Phàm gặp tình huống như vậy.
Lâm Phàm suy nghĩ:
- Làm sao bây giờ?
Hắn lấy kiếm Địa Hoàng ra, ngắm nghía một vòng rồi chém vào phật ấn.
Ầm!
Phật ấn vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Lâm Phàm mừng rỡ:
- Lợi hại, ta biết ngay là không tầm thường!
Nhờ tìm được đá quý khảm trên kiếm Địa Hoàng, xem tình hình này thì nếu có dịp nào hắn sẽ tìm đá quý cho hai thanh kiếm khác. Khi đó ba kiếm hợp thành một thì còn thứ gì không thể chém?
Thanh Oa không nói khoác, ba kiếm hợp thành một từng là thần binh của đại nhân vật, vô cùng phi phàm.
Phật ấn biến mất, địa lao không còn bị áp chế.
Mặt đất yên tĩnh chợt rung rinh, âm thanh kỳ dị vọng lên từ lòng đất.
- Lại thấy ánh mặt trời!
- Chúng ta sắp thấy ánh mặt trời!
- Con lừa trọc, đáng chết!
Ầm!
Mặt đất vỡ tan, một khe sâu không thấy đáy nứt ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một cột sáng từ lòng đất khe sâu bắn lên trời, vô số xúc tu vươn lên, ngoe nguẩy vui vẻ vì lại được thấy mặt trời.
Trong khoảnh khắc xuất hiện từng bóng người.
Có người mờ mịt, có người không dám tin, có người còn trong hoang mang.
Dường như không ngờ còn có cơ hội đi ra.
Lâm Phàm nói với tông giọng trầm khàn:
- Các vị, các ngươi tự do!
Người được thả ra đều nhìn Lâm Phàm, rất thắc mắc.
Một nam nhân trán mọc sừng dài hỏi:
- Ngươi là . . .?
Lâm Phàm trả lời:
- Người thả các ngươi ra.
Xôn xao!
Đám người giật mình.
Nam nhân sừng dài ôm quyền, cảm kích nói:
- Huynh đệ, đa tạ ân cứu mạng, nhưng chúng ta không có ân tình gì với ngươi, vì sao muốn cứu chúng ta?
Lâm Phàm phất tay:
- Các vị đừng nói nhiều, chúng ta sinh ra là người tự do, không ai có thể hạn chế tự do của chúng ta. Ta và tiểu đệ của ta biết các ngươi gặp nạn ở đây nên tới cứu viện. Tiếp theo có thù báo thù, có oán báo oán, theo sát bước chân của ta, chúng ta công phá Phật Ma Tháp!
Lâm Phàm vung tay hô to:
- Xông lên!
Hình như Ma Tổ sắp không chống chọi được nữa, phải hành động nhanh chóng.
Người được thả ra ngẩn ngơ một thoáng rồi tỉnh táo lại.
- Khốn kiếp, lão tử mắng một câu con lừa trọc mà bị nhốt mấy ngàn năm, liều mạng với các ngươi!
- Đi, chúng ta đuổi theo bước chân của ân nhân, xông lên!
- Ha ha ha! Tốt, ta thích, ta muốn nghiền xương từng tên ra tro!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từ địa lao bắn uy thế không thể địch nổi lên trời.
Chín Đại Tôn chiến đấu với Ma Tổ giật nảy mình.
- Nguy rồi, địa lao bị phá!
- Điệu hổ ly sơn, Ma Tổ, tên nghiệt chướng!
Ma Tổ cười to bảo:
- Ha ha ha! Cho các ngươi nếm mùi đau khổ!
Người Ma Tổ đẫm máu, một người kiềm chế chín Đại Tôn rất khó khăn, nhưng đáng giá.
Tiểu tử này quả nhiên không để gã thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận