Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1088: Tiểu tử, giỏi lắm (1)

Một trong chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp, Vĩnh Hằng Đại Tôn rời khỏi chiến trường:
- Ta đi cản bọn họ lại!
Vĩnh Hằng Đại Tôn tràn ngập tức giận trừng Ma Tổ:
- Ma Tổ, ngươi sẽ trả giá cực kỳ đau đớn thê thảm vì điều này!
Ma Tổ nghe vậy cười to bảo:
- Trả giá cực kỳ đau đớn thê thảm? Lo nghĩ cách đối mặt người bị các ngươi giam giữ trước đi.
Lâm Phàm xông vào phía trước, vung tay hô to:
- Các huynh đệ, xông lên!
Hắn muốn đánh nhau, gặp đệ tử Phật Ma Tháp mà không đánh lại người ta là hắn giao cho người theo sau. Còn thực lực yếu hơn hắn là chắc chắn sẽ bị hắn lấy đầu.
Người bị trấn áp ở địa lao lâu rồi không giải phóng bản thân, ôm một bụng lửa giận.
Nên họ xuống tay dứt khoát, dù tu vi chưa phục hồi về đỉnh cao nhưng biểu cảm điên cuồng khiến đệ tử Phật Ma Tháp run sợ.
Ma ra từ Thủy Ma Chi Môn hoành hành không sợ, đánh với cường giả Phật Ma Tháp.
Lửa ma ngập trời đốt cháy vạn dặm.
Các cường giả Chúa Tể trong Phật Ma Tháp tức giận nhìn cảnh này, hung ác xuống tay chém giết những ma kia.
Một nam nhân đi theo sau Lâm Phàm đã bị Phật Ma Tháp giam giữ hơn sáu ngàn năm, được thấy ánh mặt trời khiến tâm tình của gã vô cùng phấn khởi, cầm nanh xương nhọn chém mạnh vào người của Phật Ma Tháp.
Nam nhân kinh thán nói:
- Huynh đệ, thủ đoạn của ngươi thật lợi hại.
Người cứu bọn họ ra thoạt trông không tệ, xem mát mắt.
Lâm Phàm cười nói:
- Tàm tạm.
Ngay lúc này một đệ tử Phật Ma Tháp xông lên, người tỏa ánh sáng tối tăm, khuôn mặt nanh ác, chuỗi hạt khô lâu đeo trên cổ tay lóe tia sáng âm u.
Lâm Phàm sẽ không bỏ qua điểm.
Nam nhân cầm cốt đao, chuẩn bị xông lên giết đối phương:
- Huynh đệ, hãy giao người này cho ta!
Lâm Phàm đẩy đối phương ra, lao lên đánh tới tấp:
- Biến sang một bên!
Từng đấm giã thịt, cú đấm cuối cùng đập nát người đối phương, dòng máu vàng chảy đầy đất, rất là thê thảm.
Nam nhân nổi giận, người gì kỳ cục, nhưng khi thấy cảnh này thì kinh thán:
- Lợi hại, tàn bạo vô cùng, huynh đệ, ngươi có thù hận gì với Phật Ma Tháp mà xuống tay ác thế?
Lâm Phàm cũng không quay đầu lại đáp:
- Mau lên, cửa vào Phật Ma Tháp ở ngay phía trước, xông vào khuấy động trời long đất lở, lấy thứ muốn lấy, cướp thứ muốn cướp, coi như Phật Ma Tháp bồi thường các ngươi chịu khổ nhiều năm.
Người bị Phật Ma Tháp giam giữ ở đây đâu phải hạng lương thiện gì.
Đều là Chúa Tể đỉnh.
Tu vi yếu không có tư cách bị giam ở bên trong, đã bị độ hóa từ lâu.
Bọn họ bị giam trong địa lao không bị tra tấn da thịt, nhưng họ càng ước gì bị hành hạ còn hơn là suốt ngày nghe phạn âm rì rầm, phiền chết người.
Nếu không có Thủy Ma Chi Môn ngăn chặn thì đám người Lâm Phàm đã đối mặt các đệ tử của Phật Ma Tháp, còn bây giờ thì không nhiều người có thể chặn đường bọn họ.
Dù đụng phải cũng chỉ có hai, ba người, không đáng gì.
Phật Ma Tháp càng ngày càng gần.
Cửa vào có hình chữ Vạn, từ bên trong bắn ra ánh sáng vàng sậm.
- Mau lên, cửa vào ngay trước mặt, đừng sợ, để ta dẫn đường!
Tu vi của Lâm Phàm không cao, Đế Thiên cảnh, họ đều thấy, nhưng hắn làm chim đầu đàn hấp dẫn ánh mắt.
Người bị nhốt trong địa lao thầm cảm thán đúng là kẻ dữ dội.
Phật Ma Tháp là nơi nào? Có chút trí tuệ đều hiểu.
Nhưng tên này không sợ chút nào, rất kinh người.
Từ ngữ to gan làm loạn không đủ để hình dung, gan to bằng trời thì đúng hơn.
Khi Lâm Phàm mang theo đám người bị bỏ đói thật lâu chuẩn bị xông vào Phật Ma Tháp thì một giọng nói ồm ồm chấn động không trung.
- Nghiệt chướng, còn không bó tay chịu trói!
Một luồng sáng vàng bắn tới.
Lâm Phàm không cản nổi luồng sáng vàng này, đành chết một lần:
- Bà nội nó, chưa thấy mặt đã ra tay, quá đáng!
Giờ Lâm Phàm không còn sợ bị lộ thân bất tử, đương nhiên không bị lộ là tốt nhất.
Luồng sáng vàng bay tới trước mặt Lâm Phàm thì đột nhiên bị một đao chặt đứt.
Nam nhân cầm cốt đao đứng che trước mặt Lâm Phàm:
- Huynh đệ, đa tạ ơn giải phóng, đường đao này trả lại cho ngươi.
Lâm Phàm khen:
- Được đấy.
Rất được.
Lâm Phàm chợt nhớ đám người ở phía sau mình đều là nhân vật lợi hại, dù bị trấn áp lâu như vậy thì thực lực không thể coi thường.
Lúc thấy đông đúc cường giả như thế khiến Lâm Phàm kinh thán.
Đây mới là thời đại phong vân, cường giả như mây, giây phút kích tình xưng bá thiên hạ.
Vĩnh Hằng Đại Tôn xuất hiện ở cửa vào, thân thể không cao lớn nhưng phía sau bắn muôn vàn tia sáng:
- Cốt Vương, ngươi muốn làm gì?
Trong mắt tất cả mọi người thì thân hình không cao đó ngang hàng với trời, ngăn chặn cửa vào.
Nam nhân cầm cốt đao hùng hổ chửi:
- Tổ cha nó, đám khốn nạn các ngươi! Muốn giết cứ giết, bắt chúng ta nghe phạn âm lâu như vậy, như ruồi muỗi vo ve muốn nổ óc. Nếu không nhờ tiểu huynh đệ này cứu chúng ta thì không biết bị các ngươi tra tấn tới khi nào. Không phải ta xem thường các ngươi, Phật Ma Tháp có được thực lực như hôm nay nhưng không bao nhiêu người là cam lòng.
Bọn họ biết rõ thủ đoạn của Phật Ma Tháp, rất là khinh thường.
Vĩnh Hằng Đại Tôn trầm giọng nói:
- A Di Đà Phật, bỏ xuống ác trong lòng, quy y.
Cốt Vương khinh thường:
- Phi! Các ngươi cũng đừng làm bộ, ai không biết lai lịch của Phật Ma? Từng bị người đuổi giết như chó nhà có tang, không biết gặp may thế nào mà được một quyển kinh văn trong Nguyên Tổ Thâm Uyên nên được uy thế như hiện giờ, lại còn giả vờ giả vịt, chẳng biết xấu hổ.
- Các vị, cơ hội có thù báo thù đã đến! Tuy bị giam giữ lâu như vậy, thực lực không phát huy ra bao nhiêu, nhưng chúng ta đông người thì sợ gì một mình hắn!
Lâm Phàm rất vui mừng, nhìn trận thế trước mắt thì rõ ràng sắp đấu cứng.
Hắn rất thích điểm này, người trẻ tuổi phải bồng bột, dữ dội vào.
Có một giọng nói bí ẩn từ hư không dọc theo tuyến đường kỳ dị chui vào tai Lâm Phàm.
- Đi, không chịu nổi nữa, chín Đại Tôn hợp sức rất vất vả, sắp gục rồi, nếu ngươi không đi thì sẽ gục tại đây.
Chủ nhân của giọng nói là Ma Tổ.
Gã thật sự sắp đến cực hạn, không phải gã sơ sẩy, chơi với chín Đại Tôn thì được chứ liều mạng thì gã chỉ có nước bị giết.
Tám Đại Tôn khác không đáng lọt vào mắt, nhưng Phật Ma thực lực quá mạnh, bẩm sinh khắc chế Ma Tổ, gã không ở lâu được.
Địa lao sập, người ở bên trong đều đi ra, mục đích thành công rồi.
Đám người này đều là dân dữ dằn, có người thực lực không thua gì Ma Tổ, để họ tu dưỡng một thời gian lấy sức thì sẽ gây rắc rối cho Phật Ma Tháp. Nhưng bây giờ họ chưa đủ tư cách, bị giam giữ lâu như vậy tất nhiên thực lực bị suy yếu rất nhiều.
Ầm!
Ầm!
Nhưng vào lúc này, Thủy Ma Chi Môn dày đặc trên trời có cái nổ tung. Một phật ảnh màu vàng to vạn trượng cầm gậy dài màu vàng quét ngang tất cả, Thủy Ma Chi Môn không ngăn được.
Đây không phải lực lượng cá nhân mà là một số đệ tử Phật Ma Tháp ngưng tụ lại.
Lấy lực lượng Chúa Tể cộng thêm tín ngưỡng của Chúa Tể ngưng tụ ra hình tượng trong lòng.
Sau một thoáng xao động thì Phật Ma Tháp phản ứng lại, bắt đầu phản kích.
Quả nhiên không thể coi thường.
Dù Ma Tổ khiến Phật Ma Tháp không kịp trở tay nhưng chốc lát đã đánh trả lại.
Oong!
Đám đệ tử Phật Ma Tháp tụ tập ở phía xa, miệng niệm phạn văn, sức mạnh huyền diệu phát ra từ trong cơ thể của bọn họ ngưng tụ trên trời.
Thiên địa rúng động.
Tựa như có màn sáng vàng rực bao trùm.
Bùm!
Các phật nhãn dày đặc hư không, hàng ngàn hàng vạn rậm rạp, các phật nhãn đều có dấu ‘vạn’, phật nhãn bắn ra tia sáng vàng xuyên thủng ma hoành hành Phật Ma Tháp, khiến ma hóa thành sương mù màu đen.
- Chết tiệt, tan tác mau vậy!
Lâm Phàm có chút không cam tâm, đang chuẩn bị mang theo một đám tiểu tử xông vào tận trung tâm Phật Ma Tháp, chẳng ngờ tan tác nhanh như thế.
Hèn gì một mình Ma Tổ sao đấu lại Phật Ma Tháp nổi, chỉ có thể hoành hành một lúc.
Lâm Phàm hét lên:
- Ma Tổ, ngươi có thể kiên cường thêm một chút, chúng ta chơi tới bến!
Hắn cực kỳ không cam lòng, không được gì mà cứ rút lui thế này thì uổng công.
Ma Tổ đang cống lại tám Đại Tôn nghe vậy suýt hộc máu.
Kiên cường?
Lão tử hiện tại còn chưa đủ kiên cường à?
Chống lại tám Đại Tôn đã là việc ghê gớm rồi, lúc trước gã một mình đấu với chín Đại Tôn.
Nhưng không có gì khác nhau.
Có Phật Ma ở, Ma Tổ cảm giác rất khó giải quyết.
Hiện giờ Ma Tổ bị phạn âm của tám Đại Tôn bao vây, thế giới xung quanh thay đổi, mọi thứ biến thành thế giới Phật Ma Tháp.
Ma Tổ như một giọt nước trong đống lửa, không có đường để đi, sắp muốn bị đồng hóa.
Lâm Phàm suy nghĩ, chuẩn bị liều một phen, chứ không thì trong lòng khó chịu:
- Ma Tổ, để ta dẫn bọn họ đi, ngươi lo di chuyển Phật Ma Tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận