Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1089: Tiểu tử, giỏi lắm (2)

Hắn lại nhìn đám tiểu đệ sau lưng:
- Nếu các ngươi muốn phát tài thì chút nữa đi theo Ma Tổ.
Ma Tổ nghệch mặt ra, không nghe hiểu ý của tiểu tử này.
Nói gì thế?
Ngươi dẫn đi?
Sao không lên trời luôn?
Bảo di chuyển Phật Ma Tháp là sao?
Kiên cường thế sao?
Tình huống bỗng biến đổi.
Ma Tổ phát hiện tám Đại Tôn vây công mình chợt từ bỏ gã, tất cả lao về phía tiểu tử kia.
Ma Tổ thầm ngạc nhiên như thấy điều gì khó tin:
- Chuyện này là sao?
Phật Ma cũng bất ngờ, bên trong xảy ra bí ẩn gì?
Ma Tổ biết rằng cơ hội đã đến, có lẽ sẽ thực hiện được.
Đám người theo sau Lâm Phàm trông thấy chín Đại Tôn xông tới gần thì sợ đến mặt không chút máu, vội thụt lùi.
Cốt Vương không làm bộ làm tịch, không giải quyết được thì lo chạy trốn:
- Huynh đệ, hãy cẩn thận!
Ma Tổ lao về phía Phật Ma Tháp, sau lưng mở ra một ma môn:
- Tất cả vào đây, ta đưa các ngươi đi!
Đám người này đều là hạng dữ dằn có thù với Phật Ma Tháp, cho bọn họ thời gian lấy sức thì tương lai sẽ làm Phật Ma Tháp đau đầu.
Chín Đại Tôn xông lên chém giết Lâm Phàm.
Người chưa đến nơi Lâm Phàm đã cảm giác uy áp không thể cưỡng lại của chín Đại Tôn ập đến, nếu hắn không có khả năng miễn dịch uy áp thì đã thành đống bùn nhão.
Có đệ tử Chúa Tể của Phật Ma Tháp chặn đường đi của Ma Tổ, người phát ra ánh sáng vàng chói mắt, hét to một tiếng:
- Muốn ra tay với Phật Ma Tháp thì hãy bước qua người của ta đã! Bất Diệt Kim Thân!
Ma Tổ giơ tay vỗ, không thèm nhìn:
- Biến sang góc!
Bất Diệt Kim Thân của đối phương vỡ nát, rớt cái bịch xuống đất, không biết còn sống không.
Vèo!
Trong hư không, một giọt máu tươi theo đám người vào Ma Môn, không ai chú ý đến.
Lâm Phàm dốc hết sức mở ra buff chiến trường viễn cổ, ít nhất sẽ chống chọi được một lúc.
- Lên cho ta!
Thủy Ma chân thân của Ma Tổ rung động thiên địa, tay ma vươn ra chộp Phật Ma Tháp, vang tiếng nổ điếc tai khắp thiên địa.
Ma Tổ rất phấn khởi, trước giờ gã chưa từng làm việc này, chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày mình được cơ hội di chuyển Phật Ma Tháp.
- Tiểu tử giỏi, bản Ma Tổ nhận đại nghĩa của ngươi! Thật tiếc vì ngươi không lăn lộn trong ma đạo!
Ma Tổ biết tiểu tử này không sống được.
Tu vi quá yếu, lại còn đối mặt chín Đại Tôn thì làm gì có cơ hội sống sót.
Đột nhiên!
- Chuyện gì vậy?
Khi Ma Tổ định cứng rắn di dời căn cơ Phật Ma Tháp thì xảy ra cảnh kinh người.
Mặt đất Phật Ma Tháp bỗng bắn lên ánh sáng hai màu vàng và đen lên tận trời. Hình chữ vạn màu vàng và hình chữ vạn màu đen chui lên mặt đất, lơ lửng giữa không trung, rậm rạp chiếm cứ không gian.
Ma Tổ giật nảy mình, không dám khinh thường:
- Còn giữ lại thủ đoạn!
Đây là vô số đệ tử Phật Ma Tháp, thậm chí Phật Ma lúc tu luyện để lại lực lượng tinh thuần, Ma Tổ đối mặt không phải một, hai người mà là toàn bộ người Phật Ma Tháp.
Bên trong có mùi phong ấn, nếu sơ sẩy thì sẽ bị phong ấn.
Nhưng đã đến mức này rồi, nếu không mang đi ít đồ thì có lỗi với người khác.
Bùm!
Ma Tổ dứt khoát ngưng tụ ma khí thành cây đao đen chém đứt đỉnh Phật Ma Tháp, chộp lấy đỉnh tháp, gã nhìn thoáng qua bên Lâm Phàm.
Không cứu được, đã chấm dứt.
- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm!
Ma Tổ cực kỳ bội phục, gã không ngờ tiểu tử này dám làm như thế.
Một người dụ chín Đại Tôn qua, dù là cường giả Chúa Tể nổi tiếng lâu năm cũng không có can đảm đó.
Ánh sáng bên dưới càng lúc càng chói mắt, Ma Tổ trực tiếp trốn vào Ma Môn.
Ầm!
Ma Môn khép lại, biến mất trong thiên địa.
Bên Lâm Phàm càng khỏi phải nói, đã bị chín Đại Tôn đánh nát bấy, xung lực đánh vỡ mặt đất nửa bên Phật Ma Tháp.
Chín Đại Tôn tỉnh táo lại. Phật Ma sắc mặt âm trầm, mặt phật vạn năm không thay đổi giờ đã đổi khác.
- Khoảnh khắc vừa rồi dao động tim Phật Ma.
Phật Ma rất giật mình, có thể dao động tim Phật Ma của y thì khủng bố biết bao, từ xưa đến nay chưa từng gặp chuyện như vậy.
Đám người Phật Ma Tháp thấy đỉnh tháp bị người chặt đứt thì biểu tình cực kỳ khó xem, cũng bị thương, chết vô số người. Địa lao bị người mở ra, người ở bên trong đều chạy thoát.
Phật Ma Tháp tích lũy từ từ suốt mấy vạn năm, giờ thả đám người kia ra hết thì siêu khủng bố.
Vĩnh Hằng Đại Tôn rất nhức đầu, tình hình tiếp theo rất tồi tệ.
Vĩnh Hằng Đại Tôn dò hỏi:
- Phật Ma, hiện tại nên làm sao?
Phật Ma ngậm miệng không nói, ánh sáng vạn trượng phủ lên bốn phía tan hoang, mọi thứ phục hồi như cũ.
- Liên lạc với Thần Đình.
Việc này quan trọng, là tai họa ngầm cho Phật Ma Tháp.
Giờ việc Phật Ma muốn làm nhất là hợp tác với Thần Đình trấn áp Ma Tổ.
Chấm dứt tai họa ngầm.
Thượng giới, lãnh địa Quỷ tộc, miệng đường hầm.
Ma Tổ thở dài, không ngờ thật sự xảy ra chuyện:
- Ai, tiểu tử, ngươi chết thảm quá, chắc không còn lại mẩu xương.
Nếu chín Đại Tôn không lao về phía Lâm Phàm thì nhóm Ma Tổ phải trả giá đắt mới đi được.
Chín Đại Tôn không phải người ngu, sao có thể nhìn bọn họ rời đi.
Giờ thì tốt rồi, tiểu tử kia dẫn chín Đại Tôn đi, để bọn họ có cơ hội rời đi, đến bây giờ vẫn không hiểu chuyện này xảy ra thế nào.
Ma Tổ có thù sâu với Phật Ma Tháp, nhưng thù hận lớn đến đâu cũng không tới mức cá chết lưới rách, tiểu tử đó có thù lớn cỡ nào với Phật Ma Tháp?
- Hơn tám ngàn năm đi qua, hậu đại tử tôn của ta có lẽ đã bị đuổi tận giết tuyệt.
- Ngươi mới tám ngàn năm, đừng nói chuyện, lão phu bị hố một vạn hai ngàn năm đây, đúng là cầm thú!
Những người này đều là cường giả Chúa Tể, dù bây giờ nghèo túng vô cùng nhưng toát ra uy thế Chúa Tể không thể xem thường.
Cốt Vương nhìn đám người, nói:
- Các vị, chúng ta nên tưởng niệm tiểu huynh đệ đã hy sinh. Không nhờ hắn hấp dẫn chín Đại Tôn thì các ngươi nghĩ chúng ta có thể bình yên đi ra?
Đám người gật gù đồng ý:
- Đúng, đúng, nên tưởng nhớ.
- Tiểu huynh đệ kiên cường vô cùng, đáng giá bội phục.
- Không sai, chờ có cơ hội phải báo thù rửa hận cho tiểu huynh đệ.
Cốt Vương đi tới trước mặt Ma Tổ:
- Ngươi là tiểu đệ của tiểu huynh đệ đúng không? Ban đầu ta không tin, dù sao tiểu huynh đệ chỉ là Đế Thiên cảnh mà thôi, nhưng trải qua chuyện này làm ta tin rồi. Hắn có được lòng dũng cảm nhiệt huyết như vậy đáng khiến người bội phục. Thực lực không phải cách duy nhất khiến người tin phục, thường là tinh thần ẩn giấu mới càng làm người tin phục.
Khi nói lời này Cốt Vương đã cảm ngộ.
Ma Tổ đang bận suy nghĩ, nghe câu này thì kinh ngạc đến ngây người.
Nói cái gì đó?
Tiểu đệ?
Gã là tiểu đệ của tên kia? Ai nói? Đứng ra, sẽ đập chết tươi!
Mà thôi, người đã chết rồi, cứ để tiểu tử này ăn bớt đi.
Ma Tổ không trả lời đối phương, xem như ngầm thừa nhận.
Cốt Vương không nhận ra Ma Tổ, gã sống không quá lâu, lúc Ma Tổ bị phong ấn thì gã còn chưa ra đời.
Ma Tổ lấy ra đỉnh tháp bị chém xuống, hình dạng vốn có rất lớn nhưng giờ thu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay của gã.
Đám người xúm lại.
- Lợi hại, đây là đỉnh của Phật Ma Tháp.
- Ha ha, chắc Phật Ma Tháp tức chết, bị chém đỉnh tháp, mất hết mặt mũi, rất mất mặt.
- Dù chỉ có đỉnh tháp thì chắc bên trong chứa báu vật quý giá của Phật Ma Tháp.
Bọn họ đều là người có tầm mắt cao nên biết thứ này không dùng được vào việc gì nhưng bên trong chắc chắn có bảo bối.
Ma Tổ tiếc nuối nói:
- Ài, quý giá thì sao, mấy thứ này không lọt vào mắt của bản tổ được. Đi Phật Ma Tháp chỉ vì trút cơn tức, nếu hắn còn sống thì bản tổ sẽ tặng thứ này cho hắn, nhưng đáng tiếc . . .
Ma Tổ định cất đỉnh tháp vào.
Kiếm lời to.
Với tiểu tử kia thì gã chỉ có thể nói ba chữ đã hết sức, đó là con đường hắn chọn, gã không cách nào ngăn cản.
Chợt một giọng nói vang lên từ đằng sau:
- Thật không?
Lâm Phàm sửa sang quần áo, mới sống lại mà trần truồng thì không tốt, nghe lời Ma Tổ nói làm lòng hắn tràn ngập vui sướng.
Không uổng công, cố gắng được đền đáp.
Ma Tổ nghe giọng nói đó thì tim rớt cái bịch, nhìn khuôn mặt quen thuộc làm gã sững sờ:
- Chuyện gì đây?
Gặp quỷ!
Tiểu tử này sao còn sống nhăn răng vậy?
Lâm Phàm cười toe bước tới trước mặt Ma Tổ, xèo tay:
- Ngươi tốt thật, không uổng công ta giúp các ngươi rời đi.
Hai tay Ma Tổ cứng ngắc suýt không cầm vững đỉnh tháp.
Ma Tổ hỏi:
- Ngươi làm sao thế? Vậy mà sống được?
Ma Tổ không tin nổi, gã rõ ràng thấy chín Đại Tôn ra tay, uy thế đó không đùa được.
Bản thân Ma Tổ còn thấy áp lực, huống chi tiểu tử này chỉ có tu vi Đế Thiên cảnh, là con kiến trong mắt chín Đại Tôn, không đáng giá nhắc tới.
Lâm Phàm mỉm cười hỏi:
- Sao vậy? Bất ngờ vì ta còn sống? Hay là không muốn ta sống? Mau lên, lấy đồ vật ra cho ta.
Ma Tổ ngây người, á khẩu không trả lời được, thật sự không biết nên nói cái gì.
Gã thấy quỷ, gặp quỷ, đáng sợ kinh.
Ma Tổ lắc đầu, nhìn chằm chằm đỉnh tháp trong tay, lưu luyến không nỡ. Nhưng xung quanh có nhiều người nhìn, lời vừa nói ra không lẽ quên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận