Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1090: Quá đen tối

Nếu gã không tên không họ thì có thể không cần mặt mũi này.
Nhưng gã có danh tiếng, uy danh Ma Tổ không phải đùa, dính chút xíu vết đen là gã đã không chịu nổi.
Ma Tổ đặt đỉnh tháp trong tay Lâm Phàm, ánh mắt không kiềm được nhìn thoáng qua:
- Cho ngươi, bản Ma Tổ tự nhiên sẽ không coi trọng thứ này.
Đỉnh tháp khảm một viên minh châu, rất lớn, rất sáng, to cỡ một ngón tay. Có ánh sáng mờ quấn quanh bên ngoài, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.
Lâm Phàm thỏa mãn cất đỉnh tháp vào trữ vật giới chỉ.
Cái thứ này cần nghiên cứu từ từ.
Bên trong rốt cuộc có thứ gì? Rất khó nói, dù sao vô dụng với hắn thì cũng có ích cho tông môn.
Cốt Vương nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi không sao thì tốt quá rồi!
Lâm Phàm cười nói:
- Mấy tên đó sao có thể làm gì ta được.
Cốt Vương nhắc nhở:
- Cũng không thể chủ quan, rất khó chơi, không phải đối thủ bình thường, dù thế nào cũng hãy cẩn thận cảnh giác.
Ma Tổ nhàn nhã, thỏa mãn, thành công đi Phật Ma Tháp báo thù khiến tâm tình của gã rất tốt.
- Dù sao mọi việc ổn cả, giải tán đi.
Gã không hứng thú ở chung với đám tiểu tử này lâu hơn.
Đường đường là Ma Tổ mà chơi chung với các bạn nhỏ thì không hay lắm.
Lý do Ma Tổ ở lại vực ngoại giới rất đơn giản, vì muốn tạo ra một Ma Vực không gì địch nổi, thuộc hạ thành đàn, hô lên một tiếng trăm người hùa theo.
Ma Tổ nhìn trúng Xích Cửu Sát vì muốn mượn thế lực của đối phương, nhưng không ngờ ma đầu kia khiến người ta thất vọng, lẻ loi một mình, quá mất mặt.
Thất vọng ê chề.
Lâm Phàm hô to một tiếng:
- Các vị đợi đã, có một kế hoạch phát tài đang tìm người tham gia liên minh, không biết các vị có hứng thú?
Trạm thu phí không phải một người là tạo dựng được, dù thực lực cá nhân mạnh cũng không thể. Trừ phi có một đám cường giả hỗ trợ trông coi thì còn cơ may, lỡ hắn không có mặt ở đây, gặp người cứng rắn xông vào cũng bó tay.
Ma Tổ nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi lại muốn làm cái gì? Luôn cảm giác có chút không ổn.
Lâm Phàm không để ý Ma Tổ, nói tiếp:
- Các vị, ta sắp nói một việc là cơ hội thay đổi cuộc đời cho các vị vừa đi ra, đương nhiên nếu bận chuyện khác thì có thể rời đi.
Người được thả ra từ địa lao có kẻ kiêu căng khó thuần, có kẻ không chịu trói buộc, giữ lại loại người này thì rắc rối, chẳng bằng để bọn họ rời đi. Người không có tính tổ chức hoặc nguyên tắc thì không nhận vào được.
- Tiểu huynh đệ, đa tạ ân cứu mạng, lão thất phu thích đánh một mình, xin cáo từ trước, sau này nếu có chuyện gì hãy trực tiếp tìm ta, mặc kệ là lên núi đao xuống biển lửa, muôn lần chết không chối từ, sẽ báo ơn lớn!
Nói xong một lão nhân biến mất tại chỗ.
Lâm Phàm rủa thầm, muốn báo ơn thì ít ra để lại liên lạc chứ, nếu không thì biết tìm nơi đâu?
Hố cha.
Lại một nhân vật chiêu trò.
Ngay sau đó, lại có người lần lượt rời đi.
Bọn họ không phải không tin Lâm Phàm, nhưng đều là cường giả Chúa Tể, có cuộc đời và con đường của riêng mình. Tuy bị Phật Ma Tháp hố nhưng thế lực vẫn còn, chắc chắn phải trở về hàng phục.
Lâm Phàm không nóng nảy, tóm lại sẽ có người ở lại, xem tình hình trước mắt thì miễn hắn không giao ra Không Gian Thần Trụ thì phải đi qua con đường Quỷ tộc.
Ma Tổ có chút không kiên nhẫn:
- Rốt cuộc có chuyện gì? Nói rõ ra xem.
Ma Tổ muốn bỏ đi, nhưng bị lời nói của Lâm Phàm hấp dẫn, rất muốn biết sẽ có chuyện gì.
Lâm Phàm nói không chút tôn trọng Ma Tổ:
- Gấp cái gì, chờ đi.
Ma Tổ nghẹn lời, tiểu tử này thật đúng là không sợ chết.
Nếu người khác nói câu đó đã bị gã đánh thành thịt băm.
Không thấy hành vi bá đạo vừa rồi của gã sao?
Đánh với chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp, ai có uy thế cỡ đó?
Rất nhanh, một số đông người đi mất, nói một câu đã muốn giữ họ lại chỉ là nằm mơ.
Cốt Vương mở miệng hỏi:
- Tiểu huynh đệ, người còn ở lại hầu như một thân một mình, rất có hứng thú với kế hoạch phát tài của ngươi.
Cốt Vương đầy hứng thú với kế hoạch này, hơn nữa gã có một mình, không người quen thuộc.
- Được, các vị đều bị Phật Ma Tháp nhốt hồi lâu, chắc gia sản trên người đều bị Phật Ma Tháp lấy mất. Muốn phát tài làm giàu thì, cướp bóc là nhanh nhất, nhưng cũng nguy hiểm nhất. Tuy nhiên đang có một kế hoạch không cần mạo hiểm.
Lâm Phàm đếm kỹ một chút, trừ bỏ chính hắn và Ma Tổ thì có ba mươi người ở lại.
Những người khác đã đi.
Mới rồi có cỡ mấy trăm người, giờ chỉ còn ba mươi người, công nhận ít ai có ánh mắt.
Ma Tổ hỏi:
- Đừng thừa nước đục thả câu được không? Có chuyện gì thì nói nhanh lên!
Gã không chịu nổi tiểu tử này, một câu thôi mà dằng dai mãi chưa nói xong, ghét thật.
Lâm Phàm trừng Ma Tổ, cái tên nít già này phiền quá.
Lâm Phàm hỏi:
- Các vị biết nơi này là đâu không?
Ở đây trừ Ma Tổ ra không ai biết.
Bọn họ mới được thả ra, như dân bản xứ ngu ngơ, hỏi gì cũng không biết.
Cốt Vương suy nghĩ:
- Nơi này có dao động không gian rất mạnh, chắc giống đường hầm hai giới.
Lâm Phàm xem trọng Cốt Vương một chút, rất tinh mắt.
Ma Tổ muốn một đấm đánh chết Lâm Phàm, mợ nó, từ đầu tới đuôi không nói vào chủ đề chính! Nói hết một hơi khó khăn vậy sao?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Không sai, đây là đường hầm thông hướng vực ngoại giới, kế hoạch phát tài của chúng ta là đây. Đặt trạm thu phí ngay lối vào thượng giới, dù là ai, hễ vào là phải nộp tài phú, cũng thiết lập một trạm thu phí ở vực ngoại giới, khi đi ra phải giao tiền. Nói một câu dễ hiểu thì miễn là người phải giao bốn lần phí qua đường, hiểu ý của ta không?
Hiện trường có chút yên tĩnh.
Đột nhiên, một cường giả hoảng sợ nói:
- Trời ạ, đen thế? Ta làm Kiếp Thần cũng không cướp kiểu này.
Rất đen.
Ma Tổ nêu ý kiến:
- Tại sao không dựng thêm một cái ở giữa đường hầm để thu lệ phí? Vậy thì phải giao sáu lần rồi. Hơn nữa vào rồi thì đừng mơ trở ra.
Lâm Phàm hút một ngụm không khí, đen còn hơn mình.
- Ý kiến hay.
Ma Tổ cảm nhận được ánh mắt kính nể của đám người, hơi đắc ý.
Đại gia của các ngươi thì mãi mãi là đại gia của các ngươi.
Trò vặt của đám sâu kiến này thì gã vẽ ra dễ như chơi.
Khuôn mặt Ma Tổ lạnh nhạt, nhưng trong bụng đắc ý:
- Như thế nào? Cách này có phải tốt lắm không?
- Lợi hại!
Cốt Vương bội phục, quá đen, gã chợt nảy ý:
- Thật ra chúng ta có thể đen hơn nữa, lập thêm mấy trạm thu phí ở giữa đoạn đường.
Xoẹt xoẹt!
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào Cốt Vương.
Nhưng không phải ánh mắt bội phục mà như nhìn thiểu năng.
Cốt Vương bị xem gai người:
- Thế nào? Có vấn đề gì hay sao?
Ma Tổ liếc qua, như đang nói không phải mọi người đều có thể nghĩ ra cách tốt, còn cách như ngươi chỉ có óc heo mới nghĩ ra được.
Không phải đen mà là não rỗng.
Ma Tổ mở miệng nói:
- Ngươi chưa nghĩ đến khả năng người khác sẽ chống cự sao? Ngươi cho rằng người ta đều là đồ đần, óc heo, thích bị ngược đãi à? Nằm im cho ngươi đẩy vào hố mà không biết chống cự?
Cốt Vương không vui nói:
- Không thể nói vậy, người thích mắc câu, chắc chắn có người muốn đi, dù sao thu sáu lần cũng là thu, chẳng bằng thu nhiều hơn chút.
Người ở lại đều muốn phát tài, tuy ý nghĩ hố chết một lần duy nhất của Cốt Vương rất tốt, nhưng bọn họ càng quan tâm là kéo dài.
Một gậy đập chết không tốt.
Lâm Phàm cảm giác cần lên tiếng, tuy hắn cảm thấy cách của Cốt Vương tốt hơn, nhưng từ phát triển lâu dài thì cách này như mổ gà lấy trứng, không quá cao cấp.
- Cốt Vương, thật ra cách của ngươi cũng rất tốt, diệt gọn một lần, trừ tai họa ngầm vĩnh viễn. Nhưng ta cho rằng cách cắt rau hẹ tốt hơn.
Cốt Vương kinh ngạc hỏi:
- Rau hẹ là gì?
Lâm Phàm chợt nhớ nơi này không có rau hẹ, hắn giải thích:
- Rau hẹ là một loại rau quả, cắt hết một lần, trong thời gian ngắn nó lại mọc ra, có thể cắt từ từ khoảng thời gian dài. Nhưng nếu nhổ tận gốc thì chỉ có thể cắt được một lần.
Cốt Vương đã hiểu:
- Rõ rồi.
Nói có lý, nói rất đúng, rất có đạo lý.
Lâm Phàm phải vẽ cái bánh nướng cho họ.
Đừng tưởng rằng đoàn người đều là cường giả Chúa Tể thì đã khám phá hồng trần, ngược lại tu vi càng cao, biết càng nhiều thì càng coi trọng hết thảy.
Chúa Tể đến cuối cùng chỉ muốn sĩ diện và tài phú vô tận. Nếu có thể nổi tiếng vạn cổ thì càng là chuyện cầu cũng không được.
- Mọi người ở lại đây đã nói lên các vị đều có ý tưởng về tài phú, đây chỉ là điểm xuất phát của chúng ta, điểm cuối không chỉ có bấy nhiêu.
Đầu óc Lâm Phàm vận chuyển, muốn cho đám Chúa Tể này nhiệt tình thì phải vẽ bánh nướng cho họ, bánh vừa lớn vừa thơm nức, thêm nhiều gia vị chân thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận