Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1091: Tự đề cử mình, ta làm nhân viên quản lý

Chúa Tể có mặt ở đây ít ai ngốc, không thể cắt cổ dê béo, dễ vuột mất nhân viên. Khi thích hợp nên cho phương án công bằng, đây là trấn an lòng người, để đoàn đội nhỏ của họ càng hài hòa hơn.
Có Chúa Tể hỏi:
- Tiểu huynh đệ nói không chỉ có bấy nhiêu là sao?
Gã là Chúa Tể giỏi về phát hiện, thích điềm tĩnh nghe người ta kể ra xác suất sự việc. Gã không có tâm lý xem thường tu vi yếu, đôi khi việc có lợi thường đến từ miệng người tu vi nhỏ yếu.
Bởi vì bọn họ yếu nên sẽ không ngừng tìm kiếm cách trở nên mạnh lên.
Lâm Phàm cười, cười thật tươi. Các Chúa Tể nghệch mặt ra, hoàn toàn không hiểu có gì hay mà cười.
Lâm Phàm ngoắc ngón tay, ra vẻ bí ẩn:
- Tất cả đến đây, chuyện kế tiếp chạm đến hạch tâm phát triển về sau của chúng ta.
Các Chúa Tể bỗng thấy ớn lạnh, cảm giác việc sắp bàn rất bí ẩn.
Đám người vây quanh thành một vòng tròn.
Ma Tổ ngồi xổm ở nơi đó, có chút không được tự nhiên:
- Tiểu tử, ngươi có việc thì nói nhanh lên, có thể đừng như vậy không?
Gã chịu phục, nói chuyện thôi mà nhây đến bây giờ.
Cốt Vương nhíu mày, người này sao mà hấp tấp:
- Gấp cái gì, cứ để tiểu huynh đệ từ từ nói, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng.
Người nóng nảy không phải loại người làm được việc lớn.
Lâm Phàm mặc kệ bọn họ, hắn hào hứng nói:
- Các vị, nơi này là điểm xuất phát của chúng ta, cũng là điểm khởi đầu không thể thiếu, trước tiên các người phải hiểu được tầm quan trọng của nó.
Có người xen vào:
- Tầm quan trọng gì đâu? Một không gian đường hầm nối với vực ngoại giới chứ có gì.
Lâm Phàm nhíu mày, cảnh giới tư tưởng tổng thể của đám người này không quá cao, với hướng đi tương lai và nắm chắc thì họ mù quáng, vô tri.
Trách nhiệm trên người hắn rất nặng.
Thực lực cường đại thì sao? Không có tư tưởng, phương hướng thì đó là đánh bậy, dùng sức uổng công.
Cốt Vương khó chịu nói:
- Có thể đừng nói nữa được không? Các ngươi đều bị giam đến choáng váng hay sao? Tiểu huynh đệ có đường phát tài mang bọn ta đi, các ngươi cứ phải tranh cãi mới vui vẻ?
Đám người này làm sao vậy? Tiểu huynh đệ là người tốt biết bao, rất đáng tin cậy. Tiểu huynh đệ có kế hoạch phát tài mà bọn họ còn lải nhải, nếu là gã thì đã đuổi thẳng cổ cả đám.
- Cốt Vương, ngươi có ý gì hả? Vẫn chưa xác định mà ngươi đã tự xem như thủ lĩnh chỉ huy chúng ta, không coi chúng ta vào mắt chứ gì? Hay tình cảm bị nhốt chung một chỗ mấy ngàn năm nay của chúng ta không đáng nhắc đến?
Đang yên lành bỗng cãi lộn rùm beng.
Chúa Tể không ai phục ai.
Ma Tổ quắc mắt nạt:
- Ngậm miệng!
Đám người này muốn nghịch thiên à?
Có Chúa Tể không phục, đáp trả Ma Tổ:
- Liên quan gì đến ngươi!?
Ma Tổ tức giận giơ tay vỗ vào đầu đối phương.
Chúa Tể nổi giận gầm lên một tiếng:
- Sợ ngươi chắc?
Bịch!
Chúa Tể kia bị đập lún đất không nhổ lên được.
Ma Tổ tức xì khói:
- Tiểu tử khốn kiếp, không nhìn xem là ai? Dám cãi với bản Ma Tổ hả? Còn lải nhải nữa sẽ làm thịt ngươi!
Hồi lâu không tung hoành thượng giới nên có kẻ dám lớn tiếng với gã, không lấy ra chút thủ đoạn thì tưởng gã dễ ăn hiếp hả?
Quả nhiên, gã bá đạo ra tay làm mọi người kinh phục.
Lâm Phàm ra mặt ngăn lại:
- Được rồi, các ngươi còn muốn phát tài không? Không muốn phát tài thì rẽ phải rời đi, chúng ta tự làm.
- Muốn, muốn chứ!
- Đúng rồi, im hết đi, nghe tiểu huynh đệ nói, ai dám nói thêm câu nào là đập nát đầu chó của ngươi!
Cốt Vương vô cùng tức giận, quá ngông cuồng, không chịu nghe tiểu huynh đệ nói hết câu sao?
Lâm Phàm nhẹ giọng nói:
- Đường hầm không gian này cứ phát triển như hiện giờ thì tương lai sẽ là vùng đất binh gia tranh giành. Vực ngoại giới rất có sức hấp dẫn với người thượng giới, miễn chúng ta khống chế chặt chẽ con đường này thì các vị đang ngồi ở đây tương lai sẽ có tiền đồ không thể đo lường. Lấy đường hầm làm trung tâm thiết lập trạm thu phí, kiến thiết thành thị ở xung quanh, bằng vào ba mươi hai người chúng ta xây dựng thành thị đẹp, hấp dẫn càng nhiều người mới vào ở . . .
Lâm Phàm nói một tràng, cái này mới gọi là nói dai.
Ma Tổ cùng các Chúa Tể ngay từ đầu còn nghe hiểu ý, nhưng đến đoạn sau thì như vịt nghe sấm.
Trọng điểm bảo vệ nguyên sinh thái?
Khu du lịch đặc sắc cấp năm A?
Du lịch các khu vực vực ngoại giới ba ngày hai đêm?
Cái quái gì? Nói gì thế?
Một đám đại nhân vật không nghe hiểu gì hết, không hiểu nổi Lâm Phàm đang nói gì.
Cốt Vương tập trung tinh thần, biểu tình nghiêm túc.
Các Chúa Tể xung quanh thấy biểu tình của Cốt Vương như thế thì kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nghe hiểu?
Cốt Vương không để ý tới đối phương, nghe ngon lành.
Cốt Vương không nghe hiểu, nhưng không hiểu sao cảm thấy rất lợi hại.
Lâm Phàm nói miệng đắng lưỡi khô:
- Như thế nào? Thấy được không? Miễn sự việc thành công thì các vị, không, đã không phải là các vị, mà là người giàu thật sự trong thượng giới, sau này có thể nổi tiếng vạn cổ.
Cốt Vương là người gật đầu trước hết, không chút do dự:
- Có, có!
- Cốt Vương, ngươi nghe hiểu được?
- Nghe hiểu, ngươi không nghe hiểu sao?
Bị hỏi lại làm Chúa Tể lên tiếng hỏi thăm thấy chột dạ, giả vờ bảo:
- Hiểu chứ, sao có thể không hiểu, chẳng qua thấy ngươi hơi hoang mang nên tưởng ngươi không hiểu.
Lâm Phàm nói:
- Các ngươi đều hiểu? Không hiểu cũng không sao, ta có thể nói lại lần nữa, chuyện này nếu thành công thì các vị sẽ được chỗ tốt lớn đến không thể tưởng tượng, cũng là bước dài đi hướng lịch sử.
- Hiểu, chúng ta đều hiểu.
Các Chúa Tể nói, không ai thừa nhận mình nghe không hiểu.
Lâm Phàm tin họ mới lạ, hiểu cái quái gì, nếu hiểu thật thì sao không đặt câu hỏi?
Ra vẻ hiểu biết mới là đáng xấu hổ.
Nhưng các Chúa Tể thì thấy ra vẻ hiểu biết là một loại vinh quang.
Lâm Phàm hỏi:
- Ma Tổ, ngươi hiểu không?
Thật ra trùm ở chỗ này là Ma Tổ, thực lực mạnh mẽ, giữ chân đối phương là mọi việc suôn sẻ.
Ma Tổ nhìn đám người, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, gã không tin đám người kia hiểu hết, gã nghe cả buổi mà hiểu gì đâu.
Đám người này nghe hiểu thì trừ phi trời sập.
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu:
- Rất tốt, đều nghe hiểu đã nói lên các vị lĩnh ngộ đều rất mạnh, hiếm có trên đời.
Nghe khen, các Chúa Tể không dao động, nhưng mặt cười tươi.
Nói đùa.
Bọn họ đều là Chúa Tể, năng lực lĩnh ngộ sao mà kém được.
Ma Tổ không hiểu Lâm Phàm nói gì nhưng phải hỏi rõ điểm then chốt nhất:
- Vậy lấy được đồ thì chia thế nào?
Bàn đến quan hệ ích lợi là biểu tình của tất cả mọi người đều rất nghiêm túc.
Bọn họ mong đợi, sẽ không chịu thiệt. Dù đối phương thả họ ra nhưng họ sẽ không lùi bước vì ân tình này. Chuyện nào ra chuyện đó, huynh đệ ruột cũng phải tính rõ ràng.
Lâm Phàm liếc Ma Tổ, tên nít già này hơi bị khôn, nghĩ đến điểm then chốt này.
Lâm Phàm nói một tràng:
- Ừm, ta nghĩ rõ rồi, ở đây có ba mươi hai người, chia đều là không thực tế, cho nên ta đề nghị chế độ tập trung tài phú. Ta tự đề cử mình đảm nhiệm nhân viên quản lý, ta tin tưởng mình sẽ dẫn dắt mọi người đi lên đỉnh cuộc đời theo cách khác.
Các Chúa Tể nghệch mặt ra.
Nhưng bọn họ không ngốc, liên quan đến ích lợi của bản thân thì không thể qua loa kết thúc được.
Ma Tổ nghe cẩn thận, thường xuyên nhíu mày.
Gã cảm thấy cách này hơi kỳ kỳ, nói tốt thì cũng tốt, nói không tốt cũng không tốt, nhưng nghe hơi có lý.
Ma Tổ mở miệng nói:
- Thật ra, bản Ma Tổ cũng có thể tự tiến cử, ta cũng có thể đảm nhiệm nhân viên quản lý.
Đây là muốn cướp quyền.
Lâm Phàm nói:
- Được, có thể, vậy cho ngươi làm. Phương án và hành động đều do ngươi phụ trách, dù sao ngươi cũng nghe hiểu.
Ma Tổ suýt hộc máu, hắn cố ý, gã mà nghe hiểu gì?
Ma Tổ cười nói:
- Đùa thôi, ý của ta là ai đều có thể làm nhân viên quản lý, đây là công bằng, nhưng Lâm phong chủ làm người hiệu triệu thì nên làm nhân viên quản lý đợt đầu tiên, các ngươi thấy đúng không?
Các Chúa Tể gật đầu nói:
- Đúng, đúng, đồng ý!
Tuy họ không hiểu rõ nhưng cảm giác rất cao cấp, không tệ.
Lâm Phàm vỗ tay:
- Tốt lắm, tiếp theo tất cả cùng nhau thề. Dù sao chúng ta đã là đoàn thể chứ không phải một người, nếu lòng người không thấy đủ hoặc phản bội thì không tốt cho các ngươi, đúng chứ?
Các Chúa Tể nghe xong vui vẻ nói:
- Đúng rồi, phải thề.
Nói những cái kia nghe không hiểu, nhưng thề là chuyện khác.
Có bảo đảm thì họ có thể an tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận