Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1092: Sợ cái phân, đánh không lại liền chạy

Ba mươi hai người thề.
Ba mươi mốt vị Chúa Tể, trận thế kinh người, nếu bị người nhìn thấy sẽ hét lên: Trời ạ, chưa từng thấy cảnh nào bá đạo như vậy.
Thiên địa rúng động, như bị gậy khuấy động.
- Lợi hại.
Lâm Phàm thở phào, con đường tương lai sáng sủa.
Kéo một nhóm người ngồi canh ở đường hầm là cử chỉ sáng suốt.
Không biết vì sao, Ma Tổ bần thần, gã không rõ tại sao nổi điên với tiểu tử này, chơi với hắn rất khó chiếm lợi.
Suy nghĩ một lát, Ma Tổ mở miệng nói:
- Ngươi chưa nghĩ đến việc chúng ta chặn đường hầm sẽ dẫn đến rắc rối rất lớn sao?
Đúng vậy, đường hầm thuộc về nguyên thượng giới, gã chỉ có ba mươi hai người rất khó giữ.
Bốn thế lực lớn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Có lẽ Phật Ma Tháp sẽ phản đối đầu tiên, đã có thù lớn như vậy chắc chắn Phật Ma Tháp sẽ ra tay độc ác.
Thanh Sơn Khâu và Thanh Oa có thù, một chút thù hận với Lâm Phàm, nếu biết là hắn chặn đường hầm thì chắc chắn liều mạng tìm tới xử hắn.
Thánh Địa Sơn, Thần Đình còn khó nói.
Lâm Phàm nhìn về phía Ma Tổ:
- Nếu giao cho ngươi thì có thể đối phó mấy tên?
- Ngươi nhìn cao bản Ma Tổ quá, có thể đối phó mấy tên? Nếu chỉ lo tấn công chứ không phòng thủ thì chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp có năng lực trấn áp ta, càng đừng nói có thế lực khác tham gia. Thu phí đường hầm là việc mạo hiểm, thu phí tán tu thì còn được, nhưng muốn thu phí của bốn thế lực lớn, ngươi nghĩ mình có thể khỏe mạnh lành lặn sao?
Ma Tổ lấy lại tinh thần, phát hiện hết thảy là một cái hố.
Mức độ nguy hiểm rất cao, hoàn toàn là lấy mạng sống ra chơi.
Lâm Phàm có chút không cam lòng. Bà nội nó, vẫn là vì thực lực. Nhưng không sao, rất nhanh hắn sẽ đến Thế Giới cảnh, chờ giải quyết xong chuyện này hắn sẽ đi kiếm điểm.
Hiện tại Lâm Phàm thấy uất nghẹn, rất là khó chịu.
Lâm Phàm hỏi:
- Ý của ngươi là chúng ta thật vất vả thành lập tổ chức nhưng giờ giải tán?
Ma Tổ nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi sợ?
Lâm Phàm không phục la lên!
- Ta sợi cái quái gì, ta thấy các ngươi sợ nên tưởng cả đám muốn rời đi.
Ma Tổ lạnh nhạt liếc đám Chúa Tể khuôn mặt nghiêm túc:
- Vậy là tốt rồi. Chọc tới họ thì sao? Bản Ma Tổ chẳng những không ẩn núp còn nói cho họ biết muốn ăn cướp trắng trợn, không phục liền đánh, không đánh lại thì bỏ chạy, về sau chuyên chọn giết đệ tử của bọn họ, coi ai hơn ai.
Lâm Phàm quát lớn:
- Hay! Nói tốt lắm, tất cả vỗ tay! Nhìn Ma Tổ xem, đây là người có tư tưởng, các ngươi phải học Ma Tổ, đánh thắng được thì đánh, không đánh lại thì bỏ chạy.
Lốp bốp!
Vang tiếng vỗ tay.
Cốt Vương bội phục nói:
- Được mở rộng tầm mắt rồi, ai đều thấy sự bá đạo của Ma ca, bá khí đầy mình, bội phục.
Ma Tổ lườm Cốt Vương:
- A? Tuổi của ta có thể làm gia gia gia gia . . . của ngươi, chú ý xưng hô, kêu Ma gia.
Cốt Vương ngoan ngoãn kêu, người gì quá bá khí:
- Ma gia, chịu phục rồi.
- Phong vân biến ảo, không ngờ sau khi ra ngoài được quen nhân vật như tiểu huynh đệ và Ma gia, thời gian bị Phật Ma Tháp giam giữ rất đáng giá.
Cốt Vương cực kỳ kính nể, chưa từng nghi ngờ, nếu hai người không bá khí thì sao có thể đến Phật Ma Tháp gây sự?
Nghe Ma gia nói lời này thì Cốt Vương tin tưởng trăm phần trăm.
Ma Tổ gật đầu tỏ ý vui mừng:
- Các ngươi đều là cường giả Chúa Tể đỉnh, nhưng bị Phật Ma Tháp nhốt lâu, ăn mòn nhiều. Các ngươi tự dựa vào mình sẽ mất ít nhất trăm năm, nhưng các ngươi may mắn vì đã gặp Ma gia. Lát nữa ta sẽ giúp các ngươi rút ra lực lượng Phật Ma áp chế, an dưỡng vài ngày thì có hy vọng về tới đỉnh.
Các Chúa Tể nghe câu đó thì rất kích động, không ngờ được cơ duyên như vậy.
Lời rồi, đây mới là kiếm lời.
Cốt Vương ôm quyền, dáng vẻ nghĩa khí giang hồ:
- Đa tạ Ma gia trượng nghĩa ra tay!
Ma Tổ phất tay:
- Tất cả đã thề thì là người một nhà, các ngươi không phục hồi lại, bị Phật Ma Tháp tìm tới cửa, muốn tự vệ cũng khó. Nhưng nếu phục hồi lại, dù là chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp cũng phải suy nghĩ kỹ có chọc vào chúng ta nổi không.
Ma Tổ muốn tái tạo ma uy, hô một tiếng trăm người ứng, đi ra ngoài bên ngoài tiểu đệ thành đàn, không khí đó, cảnh tượng đó, ngẫm lại đều khiến người rất kích động.
Lâm Phàm nhìn Ma Tổ, tên già này hơi lợi hại, dám cướp nổi bật của hắn.
Nhưng thôi, tha thứ cho ngươi một lần, lần sau không được làm như vậy nữa.
Còn dám làm bộ làm tịch là sẽ ăn đòn.
Chúa Tể khác đều đồng ý câu nói này của Ma Tổ, nhiều người thì lực lượng lớn, bọn họ vốn cũng không yếu, là đỉnh cao trong Chúa Tể. Lúc một mình thì họ không là cái đinh gì nhưng đoàn kết với nhau là sức mạnh không thể coi thường.
Cốt Vương cười to bảo:
- Ha ha ha, trước kia các Chúa Tể cảnh giác, nghi ngờ lẫn nhau, nhưng hôm nay cùng chung ích lợi, ba mươi hai người chúng ta thề cùng tiến lùi, lực lượng tụ lại không phải người bình thường có thể chống lại. Chờ khi chúng ta phục hồi về thời kỳ đỉnh, Phật Ma Tháp dám chọc chúng ta thì chúng ta dám huyết tẩy Phật Ma Tháp!
Ma Tổ không nhiều lời, tiểu tử này có giấc mơ cao xa, dù họ trở lại đỉnh cao cũng không dễ huyết tẩy Phật Ma Tháp.
Người ngoài làm sao biết nội tình của Phật Ma Tháp dày cỡ nào?
Ma Tổ biết đôi chút.
Chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều, nói cho đám người biết hình dạng trạm thu phí, phái người trấn thủ trong đường hầm.
Sáu lần thu phí, bận đi bận về cũng phải đăng ký. Đương nhiên vấn đề đăng ký giao cho người khác.
Lâm Phàm liên lạc với Tri Tri Điểu.
Khi người xét duyệt Tri Tri Điểu biết tông sư bàn việc lớn như vậy với mình thì gã ngây người.
Tông sư chỉ nói một câu:
- Có muốn mở chi nhánh Tri Tri Điểu trên thượng giới không?
Một câu gọn lỏn làm người xét duyệt hóa đá thật lâu.
Sau đó nhấc chân đi thông báo cho chủ nhân.
Đây là việc lớn, người xét duyệt như gã không thể quyết định.
Rất nhanh, sự việc giải quyết tốt đẹp.
Chủ nhân Tri Tri Điểu siêu phấn khởi, không ngờ có ngày mở Tri Tri Điểu ở thượng giới, tuy bây giờ còn không thực hiện nhưng đã có nắm chắc.
Lâm Phàm có ý tưởng mới.
Muốn đi vực ngoại giới phải làm giấy thông hành ở thượng giới.
Thăm người thân, du lịch, làm việc, phân loại phong phú, giấy chứng nhận đầy đủ, phổ biến là bảy ngày.
Phương đông Thần Đình.
Kiến trúc lơ lửng giữa không trung, vàng son lộng lẫy, uy vũ bất phàm, người bình thường gặp chắc chắn sẽ kinh hô đây là chỗ ở của người trời.
Thật sự có thần.
Thần Đình có Thiên môn, bốn người khổng lồ cao trăm trượng mặc áo giáp màu vàng trấn thủ.
Trấn thủ cửa là cường giả Chúa Tể sơ kỳ, đủ để chứng minh lực lượng của Thần Đình không thể coi thường.
Bốn thế lực lớn rất ít ra mặt.
Nhưng một số tán tu hoặc cường giả Chúa Tể đỉnh đều có liên quan với bốn thế lực lớn, nếu không thì khó yên ổn đặt gót chân.
Đại điện Thần Đình, một nam nhân uy vũ bá khí ngồi trên ngai vàng Thần Chủ.
Nam nhân mở miệng hỏi:
- Phật Ma, ngươi tới nơi này làm gì?
Gã hơi tò mò, Phật Ma Tháp và Thần Đình mặt ngoài hòa bình nhưng âm thầm đấu tranh với nhau.
Nếu không phải Phật Ma Tháp có chút khó giải quyết thì Thần Đình đã ra tay trấn áp Phật Ma Tháp.
Một luồng thần niệm của Phật Ma xuyên qua hư không giáng lâm chỗ này, bản thể phải trấn áp Phật Ma Tháp, phòng ngừa có người đánh lén:
- Phó Thần Chủ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Luồng thần niệm này có năm phần tu vi của Phật Ma, Chúa Tể đỉnh bình thường không đánh lại.
Khuôn mặt uy nghiêm, không giận tự uy, dù trông hơi yếu đuối nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy dễ ăn hiếp.
Phó Thần Chủ không nể mặt Phật Ma, thúc giục:
- Đừng giở giọng nói ra, ngươi đến Thần Đình là có chuyện phải không? Đừng giấu diếm, cứ nói thẳng ra.
Phật Ma đi vào Thần Đình tuyệt đối không có việc tốt xảy ra.
Thần niệm Phật Ma đứng lơ lửng trong đại điện, ánh sáng bình yên và hắc ám đan xen:
- Ma Tổ trở về.
Phó Thần Chủ nhíu mày rồi giãn ra:
- Trở về thì trở về, liên quan gì với ta? Hắn đi tìm Phật Ma Tháp là việc của các ngươi, muốn Thần Đình chúng ta hỗ trợ sao? Đừng mơ.
Phật Ma nghe câu đó không hốt hoảng, vẫn giữ vẻ hiền lành, nhưng câu tiếp theo đã đổi giọng.
- Không thể nói vậy được, vì sao Ma Tổ đi vực ngoại giới bị thương thiên trấn áp? Nếu không có hai chúng ta ra sức thì hắn dễ ngã vậy sao? Chưa trừ Ma Tổ thì sẽ là rắc rối cho Phật Ma Tháp hoặc Thần Đình.
Phó Thần Chủ nheo mắt nhìn Phật Ma chằm chằm, gã không ngờ Phật Ma biết.
Phật Ma cười cười, ý đồ rất rõ ràng. Năm xưa Phật Ma hàng phục Ma Tổ, khiến thương thiên của vực ngoại giới trấn áp Ma Tổ, tuy có nắm chắc thành công nhưng rất có thể sẽ để cho Ma Tổ chạy thoát
Lúc ấy trong vô hình có người ra sức, người này là Phó Thần Chủ.
- Còn có một tin vỉa hè, không biết là thật hay giả. Cửu Hoang Thần Sư ngày xưa cũng quay về rồi.
Bộp!
Hơi thở của Phó Thần Chủ dao động mạnh, hư không xung quanh vỡ tan, lực lượng mạnh mẽ trùng kích thần niệm Phật Ma.
Thần niệm Phật Ma không ngừng đung đưa như tùy thời tan thành mây khói.
Phó Thần Chủ âm trầm hỏi:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Phật Ma đáp:
- Diệt trừ Ma Tổ.
Phó Thần Chủ nhìn chằm chằm vào Phật Ma:
- Gặp được Ma Tổ thì báo một tiếng.
Phật Ma cười, sau đó thần niệm tan biến, độn về Phật Ma Tháp.
Đối với cường giả đẳng cấp cỡ này thì một ý niệm có thể giáng lâm.
Phó Thần Chủ sắc mặt âm trầm ngồi một chỗ, biểu tình cực kỳ khó xem:
- Con lừa trọc đáng ghét.
Bị Phật Ma chơi một vố, rõ là muốn kéo Thần Đình xuống nước.
Nếu Ma Tổ dễ bị giết thì đã chết không biết bao nhiêu lần.
Huống chi tu vi của Phó Thần Chủ yếu hơn Phật Ma, tuy cùng là cường giả Chúa Tể đỉnh nhưng gã đã rõ ràng cách biệt giữa hai người.
Có một lạch trời, người vượt qua là Phật Ma, Ma Tổ, và Thần Đình Chi Chủ.
Vị kia của Thanh Sơn Khâu cũng đã vượt qua lạch trời này, nhưng nghe đồn khí huyết suy bại, bắt đầu suy yếu, không rõ tình huống cụ thể vì vị kia luôn bế quan.
Phó Thần Chủ nói với hư không:
- Mời Thiên Đao Lão Nhân, Thiên Kiếm Lão Nhân, Thiên Cầm Lão Nhân đến.
Oong!
Hư không dao động, có người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận