Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1093: Bạn nhỏ, ngươi là muốn đi vực ngoại giới sao?

Phó Thần Chủ không ngốc, ngược lại rất thông minh.
Phật Ma nhờ gã hỗ trợ thì chắc chắn có vấn đề.
Lấy thực lực của gã tuy không yếu, nhưng nếu Phật Ma thật sự muốn trấn áp Ma Tổ tự nhiên có thể mời được người khác.
Nhưng cuối cùng tại sao Phật Ma đến Thần Đình mời gã? Vấn đề này đáng để suy ngẫm.
- Phật Ma, ngươi cũng đừng tự tìm cái chết.
Tia sáng trong đại điện mờ dần, Phó Thần Chủ hòa vào bóng tối.
Mấy ngày sau.
Cửa đường hầm lãnh địa Quỷ tộc thượng giới.
Nhưng Quỷ Tộc Chúa Tể đã bị làm thịt, Quỷ tộc như rắn mất đầu chạy trốn không còn bóng dáng.
Huyết Nha Chúa Tể hỏi:
- Ngươi nói xem chúng ta có làm được không?
Huyết Nha Chúa Tể và Cốt Vương chung đội, bên cạnh còn có một người, nghe nói là tiểu đệ của Ma gia, tu vi chỉ có Đế Thiên cảnh, nhỏ yếu vô cùng.
Huyết Nha Chúa Tể không dám đụng vào đối phương, sợ lỡ tay bóp chết.
Mặt Cốt Vương không biểu tình:
- Sao không được? Có chúng ta ở đây, ngươi cho rằng còn có việc gì khó?
Theo yêu cầu của Lâm Phàm đã nhanh chóng dựng xong trạm thu phí.
Rất hoàn mỹ.
Bọn họ bị Phật Ma Tháp trấn áp quá lâu, đã bị người quên lãng, người quen thuộc đều tan thành mây khói, không biết tung tích, có lẽ chết rồi hoặc quy ẩn vào núi rừng.
Nhưng bọn họ còn sống thì phải nhìn phía trước.
Xích Cửu Sát mờ mịt, không biết muốn làm gì, đang yên lành không làm chuyện khác đi làm mấy chuyện vớ vẩn này, nhức đầu.
Phương xa.
Một đám người đi qua rừng rậm.
Bọn họ mặc đồ thống nhất, hiển nhiên đến từ thế lực nào đó. Nam nhân dẫn đầu mặc trường bào màu vàng óng, xem bộ dáng là thủ lĩnh của đám người này.
Một đệ tử trẻ tuổi đi theo phía sau nam nhân khinh miệt hỏi:
- Sư huynh, vực ngoại giới rốt cuộc có đồ vật gì? Tại sao kêu chúng ta đến? Chỉ là một đám dân bản xứ, chẳng lẽ có thể nghịch thiên?
Rất non nớt, tu vi Thế Giới cảnh, có lẽ vì gã cắm đầu tu luyện nên hơi ngốc, dễ bị lừa.
Dọc đường đi Chu Tứ không nói nhiều:
- Đều cẩn thận một chút, theo tin tức đáng tin cậy thì Tịnh Thánh của Đại Thiên Vân Phật Điện chịu thiệt lớn ở vực ngoại giới, e rằng vực ngoại giới không dễ dàng như tưởng tượng. Lát nữa đến đường hầm phía trước hãy cẩn thận.
Chu Tứ rất bất đắc dĩ với các sư đệ, sư muội, còn non xanh lắm.
Có đầy đủ tài phú, luôn vùi đầu tu luyện, nếu không đi ra ngoài tôi luyện thì họ sẽ không biết bên ngoài nguy hiểm nhiều cỡ nào.
Phương Mặc cười nói:
- Sư huynh đừng căng thẳng như vậy, ta biết Tịnh Thánh, nghe nói rất có thiên phú, nhưng cũng chỉ là Thế Giới cảnh, sư huynh là Chúa Tể cảnh sơ kỳ. Hắn gặp rắc rối ở vực ngoại giới thì chắc vì tu vi không đủ mạnh, sao có thể so sánh với sư huynh?
Phương Mặc nhìn sang nam nhân bên cạnh:
- Trương Thánh, ta đã hiểu tại sao ngươi phải đi theo chúng ta tới vực ngoại giới, xem ra cũng biết Chu sư huynh dẫn đội nên muốn chiếm chút lợi chứ gì?
Giọng nói của Phương Mặc bình thản nhưng chất chứa miệt thị.
Nam nhân được gọi là Trương Thánh có khuôn mặt thanh tú, nhưng mắt sáng ngời, tu vi chỉ là Thế Giới cảnh sơ kỳ.
Trương Thánh không có địa vị cao trong Trường Sinh Địa, cũng không có chỗ dựa, toàn nhờ vào cẩn trọng đi đến hôm nay.
Làm nhiều việc lén lút, lén hại người, không biết có bao nhiêu người chết trong tay Trương Thánh.
Trương Thánh cảm giác Phương Mặc là loại người thiếu não, nếu gã không có chỗ dựa, được cung ứng tài nguyên không giới hạn thì làm gì được thực lực như vậy?
Nếu cho Trương Thánh tất cả tài nguyên này thì gã sẽ không chỉ là Thế Giới trung kỳ mà đã là Thế Giới cảnh đỉnh, thậm chí đột phá đến Chúa Tể cảnh sơ kỳ, sóng vai với Chu Tứ cũng không khó.
- A!
Chu Tứ dừng bước lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía trước.
Phương Mặc hỏi:
- Sao thế sư huynh?
Chu Tứ cảnh giác nói:
- Phía trước có động tĩnh, không biết là người của thế lực nào.
Thượng giới rất nguy hiểm, Chúa Tể cảnh sơ kỳ tuy rất mạnh nhưng không có chỗ đứng trong thượng giới.
Phương Mặc trầm tư một lát:
- Sư huynh, nếu bọn họ biết chúng ta là người của Trường Sinh Địa thì chắc không làm gì đâu. Hơn nữa các thế lực lớn thông báo cho nhau không được đánh nhau ở lối vào, nếu làm trái sẽ bị các thế lực lớn vây công, nên không sao đâu.
Chu Tứ rất muốn nói một câu, nghĩ quá đơn giản, thật sự là ngây thơ.
Nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại hơi có lý.
Phương Mặc thấy sư huynh còn cảnh giác do dự thì chợt nảy ý:
- Trương Thánh, ngươi đi xem tình huống thế nào
Trương Thánh lặng lẽ theo một bên nghe vậy hằn học nhìn Phương Mặc, gã không ngờ vào phút này đối phương muốn hại mình.
Nếu có biến cố, với thực lực của gã e rằng khó chạy trốn.
Nơi này là đường hầm đi thông hướng vực ngoại giới, chắc chắn sẽ có cường giả. Gã là Thế Giới cảnh sơ kỳ, căn bản không đủ tư cách.
Phương Mặc nói:
- Ngươi nhìn cái gì? Còn không mau lên? Ngươi không đi chẳng lẽ muốn ta đi? Yên tâm, có sư huynh ở, lúc gặp nguy hiểm thì sư huynh sẽ cứu ngươi.
Chu Tứ luôn giữ im lặng cũng lên tiếng:
- Trương Thánh, ngươi đi qua xem, ta sẽ che chở ngươi.
Che chở cái con mắt!
Trương Thánh chửi thầm trong bụng, đây là muốn cho gã chết.
Đệ tử khác đều cúi đầu, bọn họ biết Phương Mặc đang hố Trương Thánh. Trong Trường Sinh Địa, Phương Mặc luôn gai mắt Trương Thánh, lần này đi ra coi như công báo thù riêng.
Trương Thánh hết cách, cực kỳ không tình nguyện, dâng lên lòng cảnh giác cao nhất lao tới trước.
Phương Mặc nhìn bóng lưng Trương Thánh, nhếch mép cười lạnh. Gã hy vọng bên kia có rắc rối, nếu có thể chơi chết Trương Thánh thì không còn gì tốt hơn.
Cửa vào yên tĩnh, không có dấu hiệu đánh nhau, không có dòng lũ dao động.
Trương Thánh cẩn trọng, hễ có rục rịch gì là gã sẽ rút lui ngay.
Cốt Vương cảm nhận lực lượng dao động mỏng manh:
- A, có người đến! Đi ra, đừng ẩn giấu, đã phát hiện ngươi rồi. Nếu muốn đi vực ngoại giới thì bước ra, không ai hại ngươi.
Nếu là lúc trước Cốt Vương sẽ túm đối phương ra, nhưng bây giờ đã khác, nói theo lời của tiểu huynh đệ là chúng ta bây giờ xem như ngành dịch vụ, đối mặt với ai đều phải có tính nhẫn nại, giao lưu hài hòa.
Tinh thần Trương Thánh rung lên, đã bị phát hiện.
- Không thể nào!
Gã là người có cơ duyên, từng trải qua tôi luyện, phát hiện một tờ tàn pháp trong bụng xác chết.
Ẩn Tự Quyết.
Có thể hoàn mỹ che giấu hơi thở của mình, dù tu vi cao hơn gã, dù là cường giả Chúa Tể cảnh đều khó mà phát hiện.
Nhiều lần trong nguy hiểm Trương Thánh toàn nhờ vào thứ này mà đường cùng giết ngược trở về.
Bây giờ còn cách xa đường hầm đã bị đối phương phát hiện, thế thì thực lực của đối phương khủng bố đến trình độ nào?
- Chạy!
Trong khoảnh khắc Trương Thánh chỉ có một suy nghĩ là chạy nhanh, chạy được bao xa hay bấy nhiêu.
Nhưng ngay sau đó, Trương Thánh cảm giác thân thể bị hơi thở của đối phương khóa chặt.
Cường giả.
Đây là cường giả tuyệt đối.
Nếu chạy trốn, rất có thể trong chớp mắt bị đối phương chém giết.
Cốt Vương bất mãn lườm Huyết Nha:
- Huyết Nha, ngươi hù sợ người ta!
Làm vậy sao người ta dám tới?
Tuy khóa hơi thở làm lòng người yên tâm nhưng sẽ không dám tới gần.
Cốt Vương lắc đầu nói:
- Xem ta.
Cốt Vương nhìn phương xa, con ngươi co rút, mở miệng nói:
- Đến đây!
Oong!
Hư không dao động.
Xoẹt!
Dịch chuyển không gian.
Trương Thánh đang ở xa lập tức xuất hiện trước mặt Cốt Vương.
Tim Trương Thánh muốn rớt khỏi lồng ngực.
Sao thế này?
Dịch chuyển không gian, khống chế pháp tắc trong lòng bàn tay, sửa đổi thời không, dù là trùm Chúa Tể đỉnh của Trường Sinh Địa cũng không làm được.
Đối phương rốt cuộc là ai?
Tại sao mạnh như thế?
Huyết Nha chửi thầm: Tiện nhân.
Còn bảo cách của gã không đúng? Chứ cách của ngươi thì đúng lắm sao? Đều là không được đến người khác cho phép đã dịch chuyển người ta, đúng là cầm thú.
Huyết Nha đã nhìn ra, thực lực của Cốt Vương mạnh hơn mình, tuy gã có thể dịch chuyển không gian cự ly ngắn nhưng không cách nào di chuyển người ở xa như vậy đến trước mặt. Bên trong liên quan tới pháp tắc, không còn trong phạm vi không gian mà là nghịch chuyển mảnh thời không này, thời gian cũng bị âm thầm thay đổi.
Cốt Vương dò xét đối phương, tiểu tử Thế Giới cảnh sơ kỳ.
Cốt Vương mở miệng nói:
Bạn nhỏ, đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, ngươi muốn đi vực ngoại giới?
Trương Thánh biết chống cự trước mặt loại cường giả này chỉ có đường chết.
Đối phương quá mạnh.
Trương Thánh gật đầu nói:
- Đúng vậy, đi vực ngoại giới.
Cốt Vương cười, mấy ngày rồi, rốt cuộc có người đến:
- A, muốn đi vực ngoại giới thì đi, lấp ló làm gì. Mấy người trốn ở phía xa thật cảnh giác, để ngươi dò đường, ngươi yên tâm, không có chuyện gì, kêu bọn họ cứ tới đây, chút nữa đăng ký là có thể vào.
Trương Thánh nghệch mặt ra.
Hai người trước mắt thực lực rất mạnh, nhưng rất quái dị, khác với cường giả đỉnh cao nhất mà Trương Thánh từng thấy.
Trương Thánh vốn đã cẩn thận giờ phút này cảm thấy cẩn thận hơn nữa cũng vô dụng, bởi vì đã rơi vào tay người ta, âm mưu quỷ kế gì đều uổng công.
Trương Thánh hạ thấp tư thái nói:
- Tiền bối, nếu có chỗ nào quấy rầy thì tiểu tử xin phép đi ngay.
Cốt Vương phất tay:
- Không quấy rầy, cái này có gì quấy rầy, chúng ta ở đâykhông phải ngăn cản người khác. Lối đi này là vùng đất quan trọng của thượng giới, phải có người trông coi, để phòng xảy ra chuyện, chúng ta không như ngươi tưởng tượng.
Trương Thánh tin, bởi vì đối phương không cần lừa gạt kẻ yếu như gã.
Nhưng Trương Thánh không cam lòng, gã không thể tự quyết định khi ở trước mặt cường giả, cảm giác này rất uất ức.
Trương Thánh thở phào nhẹ nhõm, xem ra an toàn:
- Tiền bối, ta thông báo các sư huynh đệ đến ngay đây.
Gã truyền âm ra xa kêu đồng bạn đến.
Phương Mặc hơi thất vọng, không cam lòng hỏi:
- Sư huynh, hay là hắn muốn bán chúng ta?
Chu Tứ hỏi lại:
- Ngươi nói xem hắn dám sao?
Rất nhanh, đám người trốn ở phương xa đi tới cửa vào đường hầm.
Cốt Vương lặng im đếm kỹ, không sai, có khoảng mười mấy người, kiếm một mớ đây.
Cốt Vương mở miệng nói:
- Các ngươi đều muốn đi vực ngoại giới thì hãy đăng ký ở chỗ ta rồi được đi. Huyết Nha, mang họ đi.
Huyết Nha Chúa Tể khoác áo lông vũ màu đen như hòa thành một với làn da:
- Các vị, mời đi theo ta.
Qua hồi lâu.
Trương Thánh ngơ ngác nhìn tờ đơn trước mặt:
- Tiền bối, xin hỏi đây là . . .?
Trương Thánh xem không hiểu là cái thứ gì.
Huyết Nha hắng giọng, chuẩn bị giải thích cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận