Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1096: Thăng cấp tại chỗ

Qua hồi lâu.
- Nếu đây là thực lực của các ngươi thì các ngươi chẳng là gì.
Lâm Phàm đạp lên một tảng đá màu đen, chắp tay sau lưng nhìn cảnh tượng thê thảm bốn phía.
- A!
- Đau quá!
Có Dạ Xoa xui xẻo đã chết.
Cũng có Dạ Xoa may mắn bị đánh đến tê liệt nhưng còn một hơi thở.
Có Dạ Xoa chật vật đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Lâm Phàm, nỗi sợ ám ảnh tâm linh.
E ngại, sợ hãi bao phủ bọn chúng, đời này đều không thể quên.
Tâm tình của Lâm Phàm vui sướng, cảm giác thật tuyệt:
- Cảm giác không sai, điểm tăng gấp đôi, sắp đến Thế Giới cảnh.
Nhưng Lâm Phàm biết tiếp theo sẽ không được tốt.
Dạ Xoa tộc không yếu như vậy, tất nhiên có cường giả Chúa Tể. Nếu không thì bọn họ đã sớm bị người đè đầu đánh, không thể nào sống sót đến bây giờ.
Lâm Phàm vừa cảm thán vừa đi vào sâu hơn:
- Với các ngươi thì cảm giác sống là tốt nhất, phải biết quý trọng.
Dám gây rối lớn như vậy trong Dạ Xoa tộc thì chỉ có một mình Lâm Phàm.
Những người khác nếu tới đất của Dạ Xoa tộc tuyệt đối không dám làm ầm xi như vậy.
Người không biết không sợ.
Then chốt là chết cũng có thể sống lại, hắn rất bất đắc dĩ.
Khi Lâm Phàm đi ngang qua, đám Dạ Xoa sợ hãi vừa bò vừa lăn trốn sang một bên, ánh mắt chẳng còn hung hãn mà tràn đầy sợ hãi.
Cảm giác như kẻ dữ nhất trần đời cũng bị đánh sợ.
Lâm Phàm cười, buff quả nhiên rất là cường đại, có lẽ hắn nên kiểm soát sức mạnh, sẽ giúp ích lớn cho bản thân hay cân bằng sinh thái.
Giết người nhiều quá không hay, xác chết sẽ mục rữa để lại mùi hôi ô nhiễm không khí, khiến người rất khó chịu, nếu hít mùi hôi vào thì không hay.
Lâm Phàm nhủ thầm:
- Lâm Phàm này thề với trời tuyệt đối sẽ không giết người nữa, chỉ đánh tơi bời bọn họ!
Đùng!
Thiên địa rúng động.
Có uy thế trời phạt ngưng tụ.
- A?
Lâm Phàm ngạc nhiên, không phải vì không tin lời hắn nói mà là không ngờ trời phạt lại đến.
- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ . . . À hiểu rồi, thương thiên nơi này và vực ngoại giới có lẽ không phải một chỉnh thể, vốn không liên quan gì. Vậy chẳng phải là sướng rồi đây, lại có được đồ vật!
Lâm Phàm không chút do dự, giang hai cánh tay ra vẻ cứ tới đây, đè ta nào.
Ngay khi Lâm Phàm chờ đợi thì hư không đột nhiên tịt ngòi, động tĩnh tan biến.
Lâm Phàm ngây người, không ngờ sẽ như vậy:
- Mợ nó, chuyện gì đây? Tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, không có nữa?
Hay thương thiên liên lạc với nhau? Mới nãy muốn đánh hắn vì không biết tình hình thực tế, vừa rồi nhận được tin tức mới nhất nên lặng lẽ rút lui?
Nếu đúng vậy thì thật khiến người tuyệt vọng.
Lâm Phàm lắc đầu, thất vọng, hắn không ôm chút hy vọng với thương thiên nhát như chuột.
Lâm Phàm đi sâu vào trong.
Hôm nay hắn có tiến bộ mới nhất về khống chế sức mạnh, Dạ Xoa tộc không máu chảy thành sông mà tràn ngập tiếng rên, sợ hãi bao phủ trên trời.
- Chạy mau, chạy mau!
- Khủng bố quá, đây rốt cuộc là ai, tại sao kinh khủng như vậy?
Đám Dạ Xoa bị đánh tè ra quần, vốn cho rằng có người xâm nhập đến lãnh địa, cuối cùng sẽ chỉ trở thành thức ăn trong bụng của chúng. Nào ngờ là chúng bị đối phương đánh ngay cả phụ thân ruột cũng không nhận ra.
Hồi lâu.
Lâm Phàm túm một con Dạ Xoa như xách gà con lên:
- Ngươi có sợ bản phong chủ không?
Thế Giới cảnh đỉnh.
Rất hung hãn, cũng rất hung mãnh, lúc đến thì Dạ Xoa khí thế hùng hổ, nhưng rất nhanh xẹp hơi, bị đánh mặt mũi bầm dập.
Dạ Xoa rất sợ hãi, sợ chết khiếp:
- Sợ, ta sợ!
Không hiểu sao khi đến gần đối phương là có uy thế đáng sợ bao phủ trong lòng nó, làm Dạ Xoa sợ hãi run cầm cập, rất e sợ.
Dạ Xoa tộc rất hung hãn, thề sống chết bất khuất, mặc kệ đối phương mạnh bao nhiêu thì chúng dám nhe nanh hung hăng cắn xé đối phương.
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Sợ bản phong chủ mà sao ngươi không chạy?
Dạ Xoa rất muốn nói ngươi xách ta thì chạy kiểu nào?
Dạ Xoa phát hiện đối phương thả tay ra, nó không dám ở lại, chạy vắt giò lên cổ, sợ chạy chậm sẽ bị đánh chết.
Dạ Xoa không hiểu vì sao mình là thành viên của Dạ Xoa tộc dũng mãnh thiện chiến, không e ngại cái chết vậy mà thấy sợ.
Lâm Phàm muốn kiểm tra điểm, hắn biết thu hoạch tuyệt đối rất phong phú, thậm chí kinh khủng khiếp.
Quả nhiên.
Thực lực cường đại, buông tay buông chân ra làm sẽ được thu hoạch tràn đầy. Giống như làm ăn, lập nghiệp mấy ngàn có lẽ chỉ kiếm được mối làm ăn mấy ngàn, mấy chục khối. Nhưng nếu lập nghiệp ức vạn thì tài phú rất khủng.
- Tự tìm cái chết!
Đột nhiên phía chân trời đỏ máu, mơ hồ có bóng ma ẩn hiện.
Tiếng quát lớn làm nổ hư không.
- Nhân loại, ngươi dám can đảm giết tộc nhân của ta, ngươi muốn chết như thế nào!?
Đối phương là người nói nhiều cũng rất dữ dằn, chưa xuất hiện đã trực tiếp tấn công.
Một ảo cảnh Dạ Xoa cao ngàn trượng phá không chém tới.
- Hưm, đã hấp dẫn cường giả Chúa Tể đến.
Lâm Phàm không hoảng, ngước đầu nhìn, năm ngón siết chặt, ngưng tụ lực lượng, sau đó cánh tay vung lên, phá không đánh tới.
Bùm!
Nắm đấm ngưng tụ tất cả lực lượng va chạm với ảo ảnh cao ngàn trượng, hình thành chấn động mãnh liệt.
Nhưng lực lượng của Lâm Phàm chưa đủ để khiêu chiến với Chúa Tể, nắm đấm này vẫn còn yếu nhiều.
Ảo ảnh Dạ Xoa xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, tay cầm xiên cá màu vàng đâm tới trước, khoảnh khắc áp sát, loại lực lượng này không cách nào ngăn cản.
Phập!
Lâm Phàm bị đâm thủng, rùng mình hóa thành mưa máu.
Tu vi của Lâm Phàm kẹt ở Đế Thiên cảnh, không thể sống sót trong tay Chúa Tể cảnh đỉnh.
Dạ Xoa này khá yếu trong Chúa Tể cảnh đỉnh nhưng Lâm Phàm bây giờ không thể chống lại, cách biệt cảnh giới hơi lớn.
Dạ Xoa Vương tức giận nhìn bốn phía:
- Khốn kiếp!
Dạ Xoa Vương thấy chỉ có một nhóm nhỏ chết, còn nhiều Dạ Xoa sống sót thì thầm thở phào.
Tộc nhân của nó sao có thể bị người giết được.
Dạ Xoa sống sót thấy vương xuất hiện thì đều cúi đầu, cung kính nghênh đón:
- Vương!
Nhớ đến kẻ vừa rồi làm chúng nó sợ hãi.
Khủng bố dễ sợ, không phải con người.
Mười giây sau.
Dạ Xoa Vương chuẩn bị đi trở về tiếp tục tu luyện.
Nó đã là cường giả Chúa Tể đỉnh, nhưng trong thượng giới vẫn không thể so sánh với những cường giả Chúa Tể lâu năm, cách biệt rất lớn.
Chúa Tể thật sự là đỉnh cao, nhưng theo Dạ Xoa Vương biết thì những Chúa Tể thật sự, ví dụ cường giả Chúa Tể của bốn thế lực lớn đều đang tu luyện, ngưng tụ lực lượng của bản thân đến một điểm giới hạn, tăng lực lượng lên đẳng cấp cao hơn.
Chúa Tể nhất thế.
Dạ Xoa Vương từng nghe người ta nhắc đến xưng hô này.
Tuổi thọ của Chúa Tể dài dằng dặc, trừ phi chết trận chứ không thì chẳng biết sẽ sống đến bao lâu.
Chúa Tể nhất thế đại biểu lực lượng viên mãn, đạt tới đỉnh một thế. Đây không phải phân chia cảnh giới mà là chia mạnh yếu trong lực lượng Chúa Tể đỉnh.
Oong!
Phương xa dâng lên lực lượng xa lạ.
Dạ Xoa Vương vụt ngoái đầu.
Cái kẻ mới bị Dạ Xoa Vương làm thịt lại xuất hiện.
Dạ Xoa Vương không tin được:
- Sao có thể như vậy?
Nó thấy tận mắt đối phương chết rồi mà sao lại xuất hiện lần nữa.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Thăng cấp!
Điểm: 1847400015.
Mười tám ức điểm, là chỗ tốt mà Dạ Xoa tộc mang đến cho hắn.
Giờ đã như vậy rồi, còn chơi với đối phương làm chi, thăng cấp tại chỗ luôn, đến Thế Giới cảnh rồi nghiền ép, xem như bắt đầu cuộc chiến trấn áp một tộc đầu tiên từ khi lên thượng giới.
Tiêu hao điểm, từng môn công pháp tăng lên đến viên mãn.
Công pháp của Thánh Địa Sơn rất tuyệt, phẩm cấp thấp nhất cũng tiêu hao hơn năm ngàn vạn. Nếu Lâm Phàm không kiếm được mười tám ức thì hắn không có lá gan chơi kiểu này.
Dạ Xoa Vương tức giận quát:
- Ngươi không chết?
Dạ Xoa Vương phát hiện lực lượng của đối phương đang không ngừng tăng lên, rất là quái dị.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Đừng nóng vội, cho bản phong chủ một chút thời gian.
Dạ Xoa Vương rít gào, sai khiến đám tiểu nhân giết đối phương:
- Giết nhân loại này cho ta!
Nhưng đám Dạ Xoa đã bị đánh sợ, đâu dám chống cự, sợ đến hồn vía lên mây. Chúng nó co giò bỏ chạy, chạy được nhanh bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Dạ Xoa Vương ngây người, có chút không dám tin:
- Mợ nó!
Đám tộc nhân của nó làm sao vậy? Vì sao chạy nhanh thế?
Lâm Phàm không nói nhảm nhiều với đối phương, luôn tăng công pháp lên.
Có nhiều điểm thì người cũng lâng lâng, trực tiếp thăng cấp, không thèm xem tiêu hao bao nhiêu điểm.
Công pháp còn nhiều, chỉ sợ không đủ điểm.
Phương xa.
Có một đám người ẩn núp.
Có nam có nữ, tu vi không kém.
Bọn họ đến Dạ Xoa tộc tôi luyện, giết Dạ Xoa Thế Giới cảnh để luyện chế một vài thứ.
Tuy nguy hiểm rất lớn nhưng thu hoạch cũng lớn lao.
Mới rồi bọn họ vây công một Dạ Xoa Thế Giới cảnh, có thành viên bị vết thương nhỏ, bù lại thu hoạch rất là phong phú.
Khi bọn họ nghỉ ngơi thì phương xa có tiếng động như động đất.
Phan Trường Long đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc:
- Không thích hợp!
Đệ tử núp sau tảng đá to quan sát tình huống khẽ kêu, trợn to mắt như sợ nhìn lầm:
- Sư huynh mau đến xem, dòng lũ Dạ Xoa!
Đám người nhanh chóng nằm sấp cùng một chỗ.
Có người sợ hãi nói:
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao có nhiều Dạ Xoa hành động vậy? Đừng nói là đã phát hiện ra chúng ta!
Phan Trường Long nghiêm túc nói:
- Không đúng, hướng Dạ Xoa chạy không phải chỗ chúng ta, hơn nữa những Dạ Xoa đều mang vết thương, chắc chắn phía trước xảy ra chuyện gì. Đi, chúng ta đi xem!
Bọn họ được tông môn cho thứ có thể giấu hơi thở vừa tỏa mùi Dạ Xoa, đủ để tránh né Dạ Xoa tra xét. Nên nếu có chiến đấu trong Dạ Xoa thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bị phát hiện ra.
Rất nhanh, đám người đến nơi họ muốn tới, nhưng không dám đến gần mà núp trong bóng tối nhìn.
- Hình như chỗ đó có người.
- Ủa? Có Dạ Xoa màu vàng, đó là Dạ Xoa gì? Sao đó giờ chưa từng thấy?
Phan Trường Long sợ hãi nói:
- Dạ Xoa Vương, không ngờ là Dạ Xoa Vương? Nam nhân đối mặt với Dạ Xoa Vương là ai? Hắn dám chiến đấu với Dạ Xoa Vương, không thể nào! Không lẽ đối phương gây ra dòng lũ Dạ Xoa?
Đám người nghe vậy thì giật nảy mình.
Không ngờ có người đơn độc đi vào vùng đất của Dạ Xoa tộc, khiêu khích Dạ Xoa Vương, quá càn rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận