Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1097: Ta tin tưởng các ngươi là không có gì không thể làm được

Mục đích Lâm Phàm đến Dạ Xoa tộc rất đơn giản, vì kiếm điểm, có thể không giết thì hắn không xuống tay.
Đánh một trận tơi bời rồi lấy điểm gấp đôi, cuộc sống vui vẻ. Còn về hắn lỡ tay đập chết thì đành nói tiếng xin lỗi.
Nhưng không ngờ Dạ Xoa Vương của Dạ Xoa tộc xuất hiện, không nói hai lời xông lên đánh hắn.
Khinh người quá đáng.
Lâm Phàm cảm thấy quá đáng, nên quyết khiến đối phương trả giá đắt.
Lâm Phàm một hơi thăng cấp đến Thế Giới cảnh, cho đối phương biết rằng ngươi làm như vậy là cực kỳ nguy hiểm.
Đám người vây xem ở phía xa đều căng thẳng thần kinh.
Có đệ tử sợ hãi nói:
- Sư huynh, hay là chúng ta đi thôi, nếu bị phát hiện thì muốn đi cũng không được.
Đây là chỗ cường giả chiến đấu, dù bọn họ cách rất xa nhưng cường giả dư sức phát hiện ra họ.
Phan Trường Long vẻ mặt nghiêm túc:
- Đừng nóng vội, hiện tại đi mới hết sức nguy hiểm. Hơn nữa không biết đối phương rốt cuộc là ai, chỉ cần không phải chung phe với Dạ Xoa Vương thì chúng ta an toàn. Tuy Dạ Xoa Vương không mạnh nhất trong Chúa Tể đỉnh nhưng không dễ trêu chọc, rất nhiều cường giả đều không muốn gây sự với Dạ Xoa tộc.
Tu vi của Phan Trường Long không mạnh nhưng hiểu rõ các thế lực lớn.
Các đệ tử nhìn Phan Trường Long đăm đăm, rất muốn hiểu rõ vụ việc:
- Sư huynh, vì sao sẽ như vậy?
Phan Trường Long mắt không chớp nhìn chằm chằm phía trước, giọng nói bình thản:
- Bởi vì Dạ Xoa tộc không sợ chết nhất, không có Chúa Tể nào muốn gây sự với Dạ Xoa Vương tộc không sợ chết.
Lâm Phàm nhắm mắt, không chú ý nhiều, bắt đầu thăng cấp công pháp.
Tình hình bây giờ là hắn rất kiêu ngạo, muốn ném một câu nhiều điểm khiến người lâng lâng, kiêu ngạo.
Trước kia thăng cấp công pháp phải tính toán kỹ, còn bây giờ chẳng cần lựa chọn, công pháp lấy từ Thanh Sơn Khâu chẳng cần xem cấp bậc, cứ cho lên viên mãn.
Sáu ngàn vạn không đủ thì cho một ức.
Rất nhanh hao hết một nửa mười tám ức điểm, tất cả đầu tư vào công pháp.
Oong!
Hư không dao động.
Lực lượng hoàn toàn bộc phát từ người Lâm Phàm, tế bào trong người điên cuồng cắn nuốt lực lượng, hóa thành nội tình thuần khiết nhất.
Dạ Xoa Vương kinh sợ:
- Chuyện gì vậy?
Dạ Xoa Vương phát hiện nhân loại này biến đổi rất lớn, chớp mắt có lực lượng kinh khủng phát ra từ người đối phương.
Dạ Xoa Vương cảm thấy hơi bị kinh người.
- Giết hắn!
Sắc mặt Dạ Xoa Vương âm trầm lạnh lùng ra tay, nó không biết chuyện gì xảy ra nhưng chỉ cần giết đối phương là mọi thứ không thành vấn đề.
Lâm Phàm vừa thăng cấp công pháp vừa kêu Dạ Xoa Vương đánh từ từ:
- Đừng nóng vội, gấp cái gì, chờ bản phong chủ làm xong được chứ? Ngươi có thể trước tiên buông vài lời hăm dọa.
Nhưng lời khuyên của Lâm Phàm không có tác dụng gì.
Dạ Xoa Vương đã ở bờ vực nổi khùng, ra tay không nương tình, một chiêu chém tới.
Lâm Phàm mở buff chiến trường viễn cổ, hắn muốn ngăn cản một lúc. Nhưng hắn nghĩ quá đương nhiên, một kích của Dạ Xoa Vương nếu không chém nát đối phương thì quyết không từ bỏ ý đồ.
Phập!
Lâm Phàm bị chém đứt nửa người, máu tuôn như suối, thấy rõ nội tạng, rất dữ dội.
- Mợ nó, lát nữa phải đánh ngươi thành đầu heo!
Lâm Phàm rất tức giận, đã bảo chờ chút, có thể nói lời hăm dọa trước, một lời không hợp liền ra tay, không có nhân tính.
Đám người Phan Trường Long thộn mặt ra, hoàn toàn không xem hiểu đang làm cái gì.
Đã hứa đại chiến với cường giả Chúa Tể đỉnh đâu? Sao chớp mắt đã bị chém ra nông nỗi này?
Quá thảm.
Bọn họ cho rằng người có thể đối chiến với Dạ Xoa Vương thì chắc chắn rất lợi hại, nhưng xem tình huống trước mắt thì khiến người hơi thất vọng.
- Hắn chịu nổi không sư huynh? Sao cảm giác chờ chút sẽ bị Dạ Xoa Vương giết?
Phan Trường Long không nói gì, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Cái này khác với tưởng tượng.
Mới rồi gã còn nói với các sư đệ, sư muội đây là cuộc chiến của cường giả.
Cường giả mà bị Dạ Xoa Vương một nhát chém nửa người, không có chút phản ứng lại?
Mà công nhận năng lực sống sót của đối phương thật mạnh, nếu người bình thường bị thương nặng như vậy đã thê thảm hét lên rồi.
Bùm!
Bùm!
Trong người Lâm Phàm chợt biến đổi, có chấn động ầm ầm, làn da nứt ra, tia sáng vàng bắn ra từ vết nứt.
- Nội tình của ta đã đến đỉnh, sắp bộc phát ra.
Bộp!
Lâm Phàm siết chặt hai nắm tay, lực lượng xao động trong thân thể, mặt của hắn đỏ rực.
- Không chịu nổi!
Lâm Phàm cảm giác mình sắp nổ tung, lực lượng đã đạt tới đỉnh, nội tình dung lượng của Đế Thiên cảnh quá lớn, từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ không biết tiêu hao bao nhiêu điểm tăng lên công pháp, giờ thì đã đến lúc tu thành chính quả.
Dạ Xoa Vương rống to:
- Chết đi, nhân loại ngu xuẩn nhà ngươi!
Dạ Xoa Vương đánh ra trọng kích, lực lượng hùng hồn bộc phát ra, hư không sụp đổ nghiền ép Lâm Phàm.
- Thăng cấp!
Vào phút quan trọng này, Lâm Phàm nhấn nút + điểm tăng cao tu vi.
[Tiêu hao năm ức giá trị khổ tu.
Tu vi: Thế Giới cảnh.
Mở ra: Rút thăm trúng thưởng cấp hắc kim.]
Oong!
Một cột sáng lực lượng đủ để hủy diệt hết thảy bắn ra từ người Lâm Phàm lên tận trời, đánh vào hư không vực sâu vô tận.
Dạ Xoa Vương giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Uy thế đánh tới đẩy lùi Dạ Xoa Vương, nó không tin được vào lúc này đối phương có thể bộc phát ra lực lượng như vậy.
Chuyện gì đây?
Quá khó tin.
Chấn động.
Toàn bộ thiên địa đều chấn động mạnh.
Hư không u ám âm trầm, vô số pháp tắc điên cuồng tuôn ra từ sâu trong hư không đổ về phía Lâm Phàm.
Dạ Xoa Vương sắc mặt nghiêm túc:
- Đây là đang tạo dựng thế giới trong người khi đột phá tới Thế Giới cảnh? Không thể nào, dù đột phá Thế Giới cảnh cũng không thể có uy thế như vậy. Tên này rốt cuộc là quái vật gì?
Ầm!
Ầm!
Mấy bóng dáng từ phương xa lao đến.
Màu tím, màu đỏ.
Đều là Dạ Xoa Vương ẩn giấu trong Dạ Xoa tộc.
Bọn chúng đến gần Dạ Xoa Vương màu vàng, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Sao có động tĩnh lớn như vậy?
- A? Có nhân loại dám đột phá cảnh giới trong chỗ này? Thế Giới cảnh? Không thể nào, đột phá đến Thế Giới cảnh sao có uy thế khủng bố vậy được?
Dạ Xoa Vương màu vàng rất giật mình nói:
- Các ngươi đến cũng tốt, cùng nhau giết tiểu tử này ngay đi!
Dạ Xoa tộc không chỉ một vị Dạ Xoa Vương, nếu không thì dù chúng không sợ chết cũng sẽ bị cường giả khác diệt.
Một số Dạ Xoa Vương khác lục tục đến.
Hình thể của chúng khác nhau, có rất cao lớn, rất dữ tợn, như ma quỷ bò ra từ vực sâu khủng bố.
Sau khi biết tình huống thì đám Dạ Xoa Vương hiểu rằng không thể tha cho kẻ này, nếu không sẽ là tai họa.
- Ra tay!
Trong chốc lát, bảy vị Dạ Xoa Vương trực tiếp tấn công. Lực lượng của bọn họ rất khủng bố, nhất là bảy người hợp sức thì cường giả Chúa Tể đỉnh đều phải né tránh.
Ầm ầm!
Lực lượng của họ đánh vào mặt ngoài cột sáng, bị cột sáng nuốt mất, không có phản ứng gì.
Dạ Xoa Vương màu vàng biến sắc mặt nói:
- Làm lại!
Bảy Dạ Xoa Vương cùng ra tay mà sao không thể đánh vỡ thế giới sắp hình thành? Không thể nào.
Nếu là cường giả Thế Giới cảnh khác thì thế giới trong người đã nổ tung.
Các Dạ Xoa Vương lại tấn công, không có phản ứng gì, biến mất chẳng còn dấu vết, không mang chút dao động.
Lâm Phàm cảm giác mình là chúa sáng tạo, đang tạo dựng thế giới tràn ngập lực lượng thần kỳ. Tất cả pháp tắc đều tràn vào, muốn góp phần sức xây dựng thế giới.
- Hỗn độn quá, thật hỗn độn.
Lâm Phàm thấy thế giới của mình hình thành, quá nhiều pháp tắc tràn vào trong đó.
Hắn chỉ muốn nói một câu, rất hỗn độn, đây không phải thế giới mà hắn muốn.
Lâm Phàm vươn tay ra, năm ngón co lại.
Bùm!
Thế giới mới hình thành nổ tung, vô số pháp tắc dường như rên rỉ rồi biến mất.
Ngay sau đó.
Lại có vô số pháp tắc vọt tới, chúng nó như phát hiện thứ tốt, tranh giành với nhau.
Lâm Phàm hơi tức giận:
- Mợ nó!
Hắn không muốn tạo ra thế giới giống người khác, đây không phải điều hắn theo đuổi, càng không phải điều hắn muốn.
Lâm Phàm rống to:
- Biến hết cho ta! Pháp tắc lực lượng đến đây!
Âm thanh mang theo ý chí của chúa sáng tạo đẩy lùi tất cả pháp tắc tạp nham.
Bên ngoài.
Đám Dạ Xoa Vương khuôn mặt nghiêm túc.
- Có chút không đúng, hình như đối phương bóp nát thế giới.
- Nhìn kìa, tất cả pháp tắc rời đi, chỉ có pháp tắc lực lượng tràn vào trong đó, đây rốt cuộc là sao?
- Bất cứ kẻ nào hình thành thế giới đều cấu thành từ các loại pháp tắc, thiếu pháp tắc thì thế giới không hoàn chỉnh.
- Quang minh pháp tắc, hắc ám pháp tắc, phong pháp tắc, vũ pháp tắc, sinh mệnh pháp tắc, thời gian pháp tắc, ba ngàn pháp tắc tạo dựng thành thế giới, tuy chỉ là hình thành bước đầu nhưng đặt nền móng tốt để về sau tiếp tục phát triển.
- Tên này chỉ cần pháp tắc lực lượng, vứt bỏ tất cả pháp tắc khác thì thế giới này làm sao hình thành?
- Ha ha ha, ngu xuẩn, quả nhiên là đồ ngu. Có lẽ hắn không biết cấu tạo thế giới, hoặc không rõ thế giới cần có pháp tắc gì.
Dạ Xoa Vương không sốt ruột, cảm giác Lâm Phàm đang tìm cái chết.
Có lẽ không cần bọn chúng ra tay thì đối phương đã tự chơi chết mình.
Lâm Phàm đang rất vừa lòng tình huống hiện tại, tổng thể không tệ.
Bị Lâm Phàm đe dọa, pháp tắc linh tinh đều rời đi, chỉ có pháp tắc lực lượng vọt tới.
- Lực lượng là mạnh nhất, không có gì là không thể, dù tạo dựng thế gian cũng phải xây dựng thế giới lực lượng.
Tấm lòng son của Lâm Phàm không thay đổi, dù đi đến một bước này thì hắn vẫn luôn theo đuổi lực lượng, sẽ không bị sức mạnh khác hấp dẫn.
Đi từ đầu đến cuối, dù đụng phải ngõ cụt cũng quyết đi tiếp.
Pháp tắc lực lượng đã hòa làm một thể với Lâm Phàm chợt xuất hiện:
- Lâm Phàm, ngươi làm vậy là không đúng, đang đi hướng diệt vong.
Lâm Phàm nói:
- Diệt vong cái con mắt, đây mới là con đường chính xác!
Pháp tắc từng dạy hắn lĩnh ngộ trái tim lực lượng xuất hiện, đây là tồn tại đặc biệt, nó đặt cược đúng, đối phương thật sự đi tới bước này.
Pháp tắc lực lượng nói:
- Không đúng, thế giới không thể thiếu lực lượng nhưng lực lượng không phải không có gì không thể làm được, tạo dựng thế giới cần có pháp tắc khác mới khiến thế giới đi hướng thời đại hoàn mỹ, nếu không thì mãi mãi không trọn vẹn. Ngươi nhìn xem, lực lượng tạo dựng thế giới đã xảy ra vấn đề, chúng không thể làm được thứ mà pháp tắc có thể.
Lâm Phàm nhìn lại, thế giới hình thành bước đầu đã có dàn khung, nhưng có thứ mãi chưa thể hình thành. Mỗi khi pháp tắc lực lượng hòa vào trong là chúng vỡ vụn, không thể hoàn mỹ.
- Xem ra đành vậy.
Lâm Phàm bướng bỉnh mãi không chịu quay đầu, hắn xòe tay ra đè tất cả pháp tắc lực lượng dưới đầu ngón tay.
- Ta tin tưởng các ngươi là không có gì không thể làm được, chẳng qua các ngươi chưa cảm nhận được tiềm lực của mình, giờ để ta khai phá ra cho. Luân hồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận