Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1098: Tên của y gọi là bạn học lực lượng (1)

- Cái gì?
Pháp tắc lực lượng hy vọng thành thần ngây ra, hoàn toàn không rõ Lâm Phàm đang làm gì.
Luân hồi?
Cho ai?
Trong mắt người ngoài thì sự việc diễn ra trong tích tắc, nhưng trong thế giới luân hồi đã biến đổi trời long đất lở.
Trong hư không luân hồi, Lâm Phàm là thần linh sáng thế, hắn nhìn xuống thế giới luân hồi.
- Đây là kiểu thử nghiệm mới, cần trả giá tâm huyết rất lớn.
Làm pháp tắc lực lượng luân hồi chứ không phải cho người luân hồi, mức độ khó còn cao hơn sinh linh luân hồi.
Mục tiêu rất đơn giản, để pháp tắc lực lượng tin tưởng chính mình, rằng các ngươi có thể, các ngươi là không có gì không thể làm được, dùng lực lượng của các ngươi xây dựng thế giới mạnh nhất.
Vô số sợi tơ vươn ra từ ngón tay Lâm Phàm tạo dựng ra thế giới luân hồi.
- Ngưng tụ lại cùng nhau, cùng cảm nhận lực lượng luân hồi nào!
Lâm Phàm siết chặt tay, vô số pháp tắc lực lượng ngưng tụ một chỗ, hóa thành quả cầu ánh sáng rót vào thế giới luân hồi.
Thế giới luân hồi, trong bệnh viện nào đó, khu chờ phòng sinh.
Một cô nương hút thuốc, hút thuốc phiện, uống rượu, chơi bời, xăm mình nhưng là cô nương tốt đã thành công mang thai đứa bé không biết phụ thân là ai.
- Tổ cha bác sĩ! Lão nương sắp sinh rồi, mau đưa ta vào!
Cô nương bị đẩy vào phòng sinh.
Qua hồi lâu.
Trong tiếng gào khóc thảm thiết, tiếng bé trai sơ sinh khóc oe oe vang vọng toàn bộ bệnh viện, âm thanh rất lớn, bác sĩ đỡ đẻ ngồi giữa hai chân sản phụ bị chấn miệng mũi chảy máu đã xỉu.
Nữ nhân nằm trên giường dành cho sản phụ, bâng quơ nói:
- Nhi tử của ta thật lợi hại, sau này sẽ gọi ngươi là Lực Lượng, lão nương hãnh diện vì ngươi!
Thân thể yếu ớt sau khi rút một điếu thuốc dường như tràn trề sức mạnh.
Mười mấy năm sau.
Một trường trung học nào đó, lớp chín.
- Lực Lượng, đồ phế thải! Trừ văn ra đều điểm không, ngươi thành công phá kỷ lục của trường ta. Sáu mươi năm xây trường, ngươi được số thấp nhất.
- Ta cũng nghi ngờ IQ của ngươi, ngữ văn mà ngươi viết bằng tiếng Anh, giờ toán thì viết văn, tiết Anh văn thì ngươi viết toán, ngươi đúng là thứ rác rưởi nhất trong sáu mươi năm thành lập trường!
- Ta rất nghi ngờ IQ của ngươi!
Hàng cuối cùng.
Một thiếu niên đứng ở nơi đó, bộ dạng cao to thô kệch nhưng không có khí thế hung hãn, ngược lại lộ vẻ rất yếu đuối, bị mắng thúi đầu thì hốc mắt đỏ hoe mếu máo.
Y nhìn xung quanh, mọi người đều đang nhìn y, không phải đồng tình mà cười nhạo y.
Lực Lượng thì thào
- Ta không phải phế vật.
Nhưng trong tiếng cười nhạo thì lời thì thầm đó bất lực nhỏ bé biết bao.
Chung cư cũ nát.
Lực Lượng cầm bài thi trở về, xa xa thấy mẫu thân đứng hút thuốc ở cổng đang chờ y.
Năm tháng để lại dấu vết trên mặt mẫu thân.
Lực Lượng sợ hãi, xấu hổ, tuyệt vọng trở về, đứng trước mặt nữ nhân.
Lực Lượng cúi đầu, buồn bã hỏi:
- Mẫu thân, có phải nhi là phế vật không? Nhi đã liên tục phá kỷ lục cao nhất của trường học trong sáu mươi năm qua, giữ vững ba năm luôn được không điểm, cho đến nay không được thêm điểm nào.
Nữ nhân vươn cánh tay đầy hình xăm đặt nhẹ trên đầu Lực Lượng, mỉm cười nói:
- Lực Lượng, lão nương tin tưởng ngươi là không có gì không thể làm được, chẳng qua ngươi chưa tìm ra cách thật sự.
Lực Lượng vụt ngẩng đầu hỏi:
- Thật không?
Loa trong khu chung cư cũ nát phát ra tiếng:
- Lực lượng là sắt, lực lượng là thép, lực lượng là tuyết, lực lượng là nước . . .
- Cứng rắn hơn sắt, mạnh hơn thép, mềm hơn tuyết, dịu hơn nước, lạnh hơn băng . . .
Nữ nhân xoa đầu Lực Lượng:
- Nghe thấy chưa? Bài hát này nói về ngươi. Lực Lượng, ngươi là không có gì không thể làm được, ngươi phải tin tưởng vào chính mình, ngươi nhất định có thể được điểm tối đa, hãy tin bản thân.
Lực Lượng nghe bài hát lạ lùng, chìm trong suy tư.
Lực Lượng bám vào lan can, hai tay siết chặt làm méo lan can, để lại dấu hằn sâu.
Lực Lượng lẩm bẩm:
- Ta là Lực Lượng, không có thứ gì mà ta không thể làm được!
Bên tai nghe khúc nhạc, Lực Lượng như bị thôi miên.
Ngày qua ngày, từ khi đánh vỡ kỷ lục tròn sáu mươi năm của nhà trường thì Lực Lượng vẫn đi học đúng giờ mỗi ngày, liều mạng học tập môn khác trừ văn, chứng minh mình không có gì không thể làm được.
Cuối kỳ thi lớp chín.
Lực Lượng đi vào trường thi trong tiếng cười trào phúng của vô số người.
Lực Lượng tìm chỗ ngồi của mình, đặt hộp bút, bình nước lên bàn thi ngay ngắn, nhắm mắt lại, chờ bắt đầu thi.
Đợt đầu là ngữ văn.
Đợt thứ hai là toán học.
Buổi chiều đợt đầu là tiếng Anh.
Lực Lượng đi ra trường thi, mặt mũi tràn đầy tự tin, y đã viết đầy bài thi, quá đơn giản.
Lúc này y phải chứng minh mình làm được, y là mạnh nhất.
Trường học nghỉ, trong góc nào đó, lão sư chấm bài thi.
- Ha ha ha! Nhìn bài thi này là biết Lực Lượng của trường trung học ta, đánh vỡ kỷ lục sáu mươi năm của trường.
- Lại dùng tiếng Anh viết văn?
- Đúng rồi, không biết viết cái gì nữa, toàn là abcd, hắn tưởng đang làm bài thi lựa chọn sao?
- Phế thải, phế hết thuốc chữa.
Các lão sư chấm bài thi cười phá lên, xem bài thi của Lực Lượng là trò mua vui.
Bộp!
Chợt vang tiếng nổ, một nắm đấm đánh thủng cửa sắt phòng chấm thi, tay thò vào trong mở cửa, đẩy cửa ra, một bóng dáng cao lớn đứng ở nơi đó.
- Các vị lão sư khỏe, ta là Lực Lượng, học sinh lớp chín của trường trung học Trí Lực. Các vị lão sư vất vả, ta mang theo ít canh bồi bổ các lão sư.
Lực Lượng mang theo hộp cơm, có chút thẹn thùng đứng ở cổng.
- Không biết ta thi thế nào? Ta đáp rất chân thành, chắc sẽ được điểm tối đa chứ?
Các lão sư chấm bài thi kinh ngạc nhìn Lực Lượng đứng ở cổng, bọn họ như đang nằm mơ.
Một lúc lâu sau.
Lực Lượng mang theo hộp rỗng đi ra phòng chấm thi, cười toe.
Lực Lượng quay đầu cúi mình vái chào tòa nhà giáo dục:
- Ta biết ngay sẽ được điểm tối đa mà, mẫu thân nói đúng, ta là không có gì không thể làm được, chỉ cần ta nghiêm túc, ta muốn thì chắc chắn có thể làm thành công tất cả mọi chuyện. Tạ ơn các vị lão sư cho ta cơ hội chứng minh bản thân.
Vách tường lầu ba tòa nhà vỡ ra cái hốc, xi măng cốt thép lòi ra ngoài, nhìn từ bên ngoài có thể thấy các lão sư nằm ngang dọc ở bên trong.
Ngày tra số điểm.
Lực Lượng reo vui:
- Mẫu thân, nhi thi được điểm tối đa, thành người duy nhất được điểm tối đa trong huyện!
Lực Lượng rất vui vẻ, đoạn thời gian cố gắng kia cuối cùng không uổng phí.
Y không phải phế vật.
Chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ thành công.
Trường cấp ba.
Lực Lượng không mất mặt, thành tích học tập đứng đầu mọi người, trở thành nhân vật phong vân trong trường học.
Lớp mười nhập học không bao lâu Lực Lượng trở thành chủ tịch hội học sinh.
Được hiệu trưởng nhiệt tình mời, trở thành người kéo cờ quang vinh.
Trong đoạn thời gian này, hiệu trưởng nhiều lần nhập viện, bị người hỏi thì hiệu trưởng vẻ mặt sợ hãi nói:
- Bạn học Lực Lượng vào trường học của chúng ta làm ta rất vui vẻ, vết thương của ta toàn là lúc ngủ mà cười đến tỉnh rồi từ trên giường rơi xuống đất, tuyệt đối không liên quan đến bạn học Lực Lượng!
Hiệu trưởng được bầu làm hiệu trưởng tốt nhất trong bảy mươi năm xây trường.
Trong lúc đó, xảy ra sự kiện mấy trăm lão sư từ chức. Bởi vì bạn học Lực Lượng quá thông minh, bọn họ không muốn chậm trễ bạn học Lực Lượng, hy vọng nhường ra vị trí cho người tài hoa hơn dạy bảo bạn học Lực Lượng.
Ngày kết thúc thi đại học.
Lực Lượng rất tự tin.
Bởi vì y lại lấp kín tất cả bài thi, trước ngày thi y đã cố gắng học tập hai mươi bốn tiếng.
Lực Lượng đã hiểu ra rằng cố gắng là hữu dụng.
Hôm đó y mượn một vạn khối từ Tiểu Minh mua vé xe đi trong tỉnh.
Lực Lượng đến thành phố tỉnh, chặn lại một chiếc xe taxi:
- Bác tài, làm phiền đi cục giáo dục tỉnh.
Bác tài tò mò hỏi:
- Bạn nhỏ, đi nơi đó làm gì?
Lực Lượng mang theo mấy túi đặc sản vùng quê, cười thẹn thùng:
- Mới thi đại học xong, ta muốn đi nơi đó cảm tạ các vị lãnh đạo tài bồi, phải gặp ngay mặt mới có thể biểu đạt cám ơn.
Bác tài xế cười đạp chân ghế:
- Thật là hài tử tốt, ngươi sẽ có tiền đồ.
Lực Lượng vẫn trả lời thẹn thùng nhưng chất chứa tự tin:
- Ừm, ta cũng tin tưởng mình sẽ có tiền đồ, ta là không có gì không thể làm được.
Bạn học Lực Lượng mang theo kính ý cùng lòng biết ơn đánh từ lầu một lên tầng cao nhất.
Không đúng, là mang theo đặc sản vùng quê từ lầu một bái phỏng đến tầng cao nhất.
Từ bảo an đến lãnh đạo tối cao nhất đều không bỏ sót, y đều biểu đạt cám ơn.
Qua hồi lâu.
Lực Lượng đi ra tòa nhà, cười toe toét.
Lực Lượng thích người nơi này:
- Thật tốt, mỗi người đều tốt với mình, có thật nhiều người tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận