Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1100: Chân thành đề nghị các ngươi đánh hội đồng

Một số pháp tắc lực lượng đang bị sửa đổi thầm nghi ngờ vấn đề sắp đối mặt, chúng nó có thể làm được những điều này sao?
- Không, chúng ta là pháp tắc lực lượng, chúng ta là không có gì không thể làm được, chúng ta có thể làm được!
Công hiệu của luân hồi bùng nổ, hoàn toàn thay đổi ý nghĩ của đám pháp tắc lực lượng.
- Sáng tạo.
Chỉ cần bước vào Thế Giới cảnh là sẽ cô đọng thế giới, dính dáng đến nhiều pháp tắc.
Không gian pháp tắc.
Thời gian pháp tắc.
Sinh mệnh pháp tắc.
Các loại, nhiều vô số kể, thiếu một thứ cũng không được.
Từ xưa đến nay không ai có thể dùng một pháp tắc tạo dựng thế giới, dù tên điên, bệnh thần kinh, bị khùng cũng biết một pháp tắc duy nhất là không thực tế.
Cơn mưa đầu tiên của thế giới trong người.
Hạt mưa rơi xuống đánh vào mặt đất, mỗi một giọt đâm thủng hố to không biết bao sâu.
Không có mưa mềm nhẹ, đây là pháp tắc lực lượng biến hóa ra mưa, có sức mạnh tuyệt đối, đủ để hủy diệt hết thảy.
Gió tới.
Thổi tận gốc mặt đất của thế giới trong người, hư không đều bị đánh nát.
Lửa tới, đốt cháy vạn vật. Vì là ngọn lửa biến ra từ pháp tắc lực lượng nên nghiền ép hết thảy, khủng bố đến cực hạn.
Cuối cùng, gió, lửa, nước các loại dung hợp với nhau hình thành vụ nổ lớn, hóa thành linh khí mang tính hủy diệt tràn ngập thế giới trong cơ thể.
- Thành công, thế giới của ta rốt cuộc xong rồi!
Khoảnh khắc thế giới hình thành, lực lượng quét ngang tất cả bộc phát từ trong thân thể Lâm Phàm.
Một tiếng rống vang vọng thiên địa:
- Ta thành công, ai nói không làm được!?
Bão tố quấn quanh người Lâm Phàm càng cuồng bạo hơn, rồi như vòi rồng xoay tít, phá hủy mọi người xung quanh.
Dạ Xoa Vương màu vàng khuôn mặt nghiêm túc, cảm giác có gì kỳ kỳ:
- Lực lượng này . . .
Xoẹt đùng!
Lâm Phàm lơ lửng trên trời, sấm sét quấn quanh người ngưng tụ thành ảo ảnh thế giới ấn tượng sau lưng.
Thế giới này khác với thế giới của người ta.
Nó gồ ghề, có vòng xoáy hủy diệt bao phủ bên trên, như hành tinh chết, sinh vật đến gần là bị cắt nát.
Lâm Phàm cười giơ tay, nhìn bàn tay tràn ngập lực lượng, trong lòng cực kỳ phấn chấn:
- Ha ha ha! Đây là lực lượng.
Năm ngón tay co lại siết thành nắm dấm.
Bùm!
Vằn sóng lực lượng bắn ra từ lòng bàn tay hóa thành sóng gợn mắt thịt có thể thấy khuếch tán bốn phía.
Bảy vị vương giả Chúa Tể của đất Dạ Xoa tộc không biết nên nói cái gì:
- Cái . . . này . . .
Đối phương thật sự thành công, đúng là dùng một pháp tắc hình thành thế giới.
Dạ Xoa Vương màu vàng trầm giọng nói:
- Bình tĩnh, đừng sợ, hắn vẫn chỉ là Thế Giới cảnh, một pháp tắc tạo dựng thế giới sẽ không cường đại, giết hắn!
Bọn chúng bị giật mình nhưng không có nghĩa là e ngại.
Ở đây đều là cường giả Chúa Tể đỉnh, chẳng lẽ sợ một Thế Giới cảnh nho nhỏ?
Các đệ tử trốn ở phía xa quan sát thì xoe tròn mắt.
- Sư huynh, người này có phải đã đột phá đến Thế Giới cảnh rồi không? Nhưng động tĩnh quá lớn, thế giới của hắn là thế giới gì? Sao cảm giác hơi thở hủy diệt nặng dữ vậy? Có thể sinh ra sinh linh bản xứ không?
Với các câu hỏi của đám sư đệ làm Phan Trường Long nghẹn lời.
Trả lời được gì?
Bản thân gã cũng xem không hiểu.
Cường giả Thế Giới cảnh tạo dựng thế giới, bên trong sẽ có sinh linh, đó là tiên linh sinh linh của thế giới trong cơ thể, ít có hình người, cơ bản đều là không quy luật, tùy lúc tạo dựng thế giới loại pháp tắc nào mạnh hơn. Sau đó phát triển từ từ mới xuất hiện sinh linh bản xứ.
Phan Trường Long có sinh linh bản xứ rồi, không phải nhân loại mà bề ngoài giống chó săn, có thể đứng thẳng đi đường, số lượng không nhiều, chỉ có hơn một trăm, khó khăn hình thành một bộ lạc.
Phan Trường Long nói:
- Nhưng dù hắn đột phá đến Thế Giới cảnh cũng không đánh lại đám Dạ Xoa Vương, vẫn chết chắc.
Khác biệt cảnh giới đâu dễ vượt qua vậy.
Đối phương có khoảng bảy vị cường giả Chúa Tể đỉnh.
Có thể còn sống sót đã là rất giỏi.
- Sư huynh nói rất đúng, đột phá cũng không có cách nào, dù sao đây là bảy vị cường giả Chúa Tể đỉnh của Dạ Xoa tộc.
Bọn họ giật mình Lâm Phàm bước vào Thế Giới cảnh tạo thành cảnh tượng, tiếc rằng đối phương mới vừa vào Thế Giới cảnh sẽ chết ở đây.
Bi ai.
Bọn họ cho rằng đây là Thế Giới cảnh sống ngắn ngủi nhất trong lịch sử.
Tâm tình Lâm Phàm vui vẻ hỏi:
- Thế nào, có phải cảm giác rất bá đạo? Duy nhất trên cõi đời, pháp tắc lực lượng tạo ra thế giới trong người, cảm giác rất thoải mái. Người khác bước vào Thế Giới cảnh đều được tông môn mở tiệc chiêu đãi khách khứa tới chúc mừng, nhưng con người của bản phong chủ không thích những thứ này, để bản phong chủ trấn áp một tộc tự chúc mừng mình.
Lâm Phàm đã lâng lâng, hắn cảm giác bay lên tận chín tầng mây.
- Không biết đến khi nào mới đánh tan cảm giác lâng lâng này, có lẽ cần rất lâu.
Lâm Phàm đã hiểu hiện nay ít ai có thể đánh hắn đứng im chịu trận, cảm giác này khiến người rất khó chịu.
Dạ Xoa Vương màu vàng tức giận quát:
- Láo toét!
Trấn áp cả tộc của chúng để chúc mừng mình bước vào Thế Giới cảnh?
- Ngươi rốt cuộc tự đại đến cỡ nào mới cho rằng Dạ Xoa tộc là vật trong lòng bàn tay của ngươi? Là vì đột phá Thế Giới cảnh rồi nên tưởng mình vô địch thiên hạ? Đồ ngu thì mãi mãi ngu xuẩn, vĩnh viễn không rõ chênh lệch giữa Chúa Tể và Thế Giới cảnh nằm ở đâu, hãy để ta dạy cho ngươi biết!
Dạ Xoa Vương màu vàng giận dữ, phản ứng lại khỏi cơn giật mình lúc trước.
Dạ Xoa Vương màu vàng thừa nhận đối phương đột phá đến Thế Giới cảnh hơi rầm rộ, nhưng nó không tin, dù đột phá tới Thế Giới cảnh thì chẳng lẽ đánh lại Chúa Tể cảnh như nó sao?
Dạ Xoa Vương màu vàng biến mất tại chỗ.
Thiên địa xung quanh rúng động, lực lượng Dạ Xoa vô tận sôi trào.
- Phạn Thiên Tranh Vương Quyền!
Lực lượng kinh khủng ngưng tụ hình thành một con thú to đầy vảy giáp màu vàng phá không lao đến, muốn đập chết Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười nói:
- Lợi hại.
Mặt hắn nghiêm túc, siết nắm tay vung nắm đấm.
Hiện giờ lực lượng quá lớn, Lâm Phàm thích cảm giác đấm vào thịt.
Phát ra âm thanh trầm đục.
Lâm Phàm không như lúc trước bị diệt gọn trong tích tắc.
Vằn sóng lực lượng đột nhiên khuếch tán ra, mặt đất đen ngòm của Dạ Xoa tộc vỡ vụn, không chịu nổi xung lực ẩn chứa lực lượng khủng bố này.
Dạ Xoa Vương màu vàng tái mặt, khi lực lượng của đối phương ập đến, nó cảm giác cánh tay như bị chấn gãy.
Không đúng, bị gãy thật.
Lâm Phàm bình tĩnh đứng đó:
- Thoải mái.
Cú đấm thứ nhất sau khi bước vào Thế Giới cảnh cứ thế đánh ra, máu nóng sôi trào trong người, siêu thoải mái.
Hắn bước ra một bước, lòng bàn chân đạp hư không, lực lượng xuyên ra ngoài, chấn hư không trực tiếp vỡ tan.
- Nào, nhào vô đánh, hội đồng hay đấu đơn tùy chọn, nhưng ta đề nghị các ngươi nên đánh hội đồng.
Rất kiêu ngạo.
Đám Dạ Xoa Vương bị chọc giận, biểu tình cực kỳ khó xem.
Dạ Xoa Vương màu vàng đã liệt một cánh tay, có gì đó kỳ ky, lực lượng của đối phương rất mạnh, khác với lúc trước.
Dạ Xoa Vương màu vàng mở miệng nói:
- Có lẽ chúng ta có thể bàn bạc lại, đấu tranh vô dụng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương.
Các Dạ Xoa Vương xung quanh trố mắt ra.
Nói gì thế?
Nghe không hiểu.
- Bàn bạc cái con mắt, đánh trước nói sao!
Lâm Phàm đã không kiềm nén được xao động, dứt lời, hắn biến mất tại chỗ.
- Nào, đừng ba hoa nữa, đánh gần thân nào!
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt Dạ Xoa Vương màu vàng, nó tái mặt, con ngươi co rút, giây lát giơ tay đỡ thế công của đối phương.
Lâm Phàm vung tay:
- Ăn một đấm của bản phong chủ!
Nắm đấm cuồng bạo đánh vào phần hai tay giao nhau của Dạ Xoa Vương màu vàng.
Bùm!
Lực lượng bộc phát.
Dạ Xoa Vương màu vàng không chịu nổi rớt xuống dưới.
Các Dạ Xoa Vương thộn mặt ra:
- Cái gì?
Xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm không nói nhảm, biến mất tại chỗ, mặt kề mặt với Dạ Xoa Vương màu vàng, huơ hai tay, lực lượng khuếch tán khuấy động hư không xung quanh.
Hai đấm đánh xuống như hạt mưa gãi người Dạ Xoa Vương màu vàng.
Dạ Xoa Vương màu vàng liên tục rơi, muốn đỡ đòn nhưng rồi đôi tay tê liệt, nó không kịp phản ứng ngăn lại.
Bùm!
Rầm!
Mặt đất rung rinh, Lâm Phàm đánh Dạ Xoa Vương màu vàng rớt xuống đất, mặt đất vỡ ra, vô số đá vụn trôi nổi bị nghiền nát thành tro bụi.
Lâm Phàm xòe năm ngón tay chộp mặt Dạ Xoa Vương màu vàng đẩy tới trước, ót nó đập vào nham thạch lòng đất, kéo lạch trời ra thật xa.
Im lặng.
Chỉ có đám Dạ Xoa Vương đứng đực mặt ra.
Qua hồi lâu.
Lâm Phàm bước ra từ tro bụi, tay xách Dạ Xoa Vương màu vàng:
- Thoải mái ghê, nhưng bản phong chủ thật lòng đề nghị các ngươi đánh hội đồng.
Hắn tùy tay ném Dạ Xoa Vương sang một bên.
Dạ Xoa Vương màu vàng như chó chết nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, con mắt trắng dã, đã hoàn toàn mất thần trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận