Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1101: Đây là thời đại quét ngang tất cả thuộc về Lâm Phàm này

Đánh rất thuận tay.
Lực lượng mạnh lên làm hắn hơi khó kiểm soát, may mà cường giả Chúa Tể đỉnh chịu đòn giỏi.
Lâm Phàm kiêu ngạo nói:
- Này, còn đứng ngây đó làm gì? Cùng tiến lên đi chứ, nếu không thì đừng trách bản phong chủ lấy lớn hiếp nhỏ, không cho các ngươi cơ hội.
Sau khi bước vào Thế Giới cảnh, Lâm Phàm phát hiện Chúa Tể đến thế là cùng, cũng chẳng mạnh gì, có chút năng lực tạm được.
Phan Trường Long núp kỹ, trố mắt ra:
- Mợ nó, kinh khủng quá, Thế Giới cảnh cũng chia cấp độ sao?
Gã nhìn mà muốn tự sát.
- Sư huynh, tên này quá khủng bố, có phải ta bị hoa mắt không? Sao cảm giác hình như Dạ Xoa Vương bị trấn áp?
- Không phải hình như mà đúng là vậy.
Bọn họ đều có chút không thể tin được.
Có nhiều Thế Giới cảnh, nhưng chưa thấy ai hung mãnh như đối phương, quá khủng bố.
Đúng là khiến người sợ hãi.
Dạ Xoa Vương còn sót lại nhìn Dạ Xoa Vương màu vàng nằm ngay đơ dưới đất, tập thể chìm trong suy nghĩ.
Làm sao bây giờ?
Có gì đó kỳ kỳ.
Tập thể cùng nhìn Lâm Phàm.
Một Dạ Xoa Vương toàn thân màu tím mở miệng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Binh!
Dạ Xoa Vương màu tím mới nói xong đã bị đánh vào mặt, tốc độ quá nhanh, khiến người không phản ứng lại.
Rầm!
Dạ Xoa Vương màu tím đập xuống đất, bụi bay mù mịt.
Dạ Xoa Vương màu tím đứng dậy, phun ra búng máu, tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ta hỏi ngươi tại sao ra tay? Không lẽ tưởng Dạ Xoa tộc chúng ta sợ ngươi?
Trong lòng Dạ Xoa Vương màu tím thầm kinh, tự mình cảm nhận mới phát hiện lực lượng của đối phương mạnh cỡ nào. Như cú đấm vừa rồi đánh cho lực lượng trong người nó chấn động có xu hướng tan vỡ.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Đối phương chỉ có tu vi Thế Giới cảnh mà sao mạnh dữ vậy.
Lâm Phàm nửa ngồi, một tay chống đất:
- Không nghe lời khuyên của bản phong chủ, tiếc thật.
Dứt lời, mắt Lâm Phàm bắn ra hai tia sáng, sau đó biến mất tại chỗ, khi xuất hiện hắn siết chặt nắm tay đánh vào bụng Dạ Xoa Vương màu tím.
Sau khi bước vào Thế Giới cảnh thì thủ đoạn công kích trở nên nhiều hơn.
Nhưng hắn càng thích vật lộn gần thân, dùng nắm đấm liều mạng với đối phương, cảm giác đánh kịch liệt ra máu khiến người rất sướng.
Dạ Xoa Vương màu tím gặp trọng kích, thân thể hơi cong, con mắt lồi ra, không kiềm được há mồm phun vòi máu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Khốn nạn, làm gì dữ dằn vậy! Bộ giết cả nhà của ngươi hay sao mà liều mạng ghê thế?
Vèo!
Lực lượng xuyên thấu qua, hóa thành cột sáng xung kích màu trắng tạc nổ một tòa sơn mạch ở phía xa.
Dạ Xoa Vương màu tím văng ra ngoài, bộ mặt dữ tợn khủng bố, rít gào:
- Đáng ghét, đáng ghét, ta muốn ngươi chết!
Nhưng đột nhiên một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt của Dạ Xoa Vương màu tím.
- Nhìn gì hả?
Mười ngón tay Lâm Phàm đan vào nhau tạo hình pháo hạng nặng giã mạnh xuống.
Rầm!
Dạ Xoa Vương màu tím đang trên đà bay ra sau đột nhiên bị đập lún xuống đất, mặt đất cứng rắn hoàn toàn vỡ thành mấy mảnh, thủy triều xung kích hủy diệt tất cả càn quét qua.
- Khủng bố quá, cách xa như vậy mà vẫn bị lan gần, đây là lực lượng của hắn sao?
Hai chân Phan Trường Long kéo vệt dài dưới đất, không ngăn cản nổi, sóng xung kích ập vào đến như dao cắt vào mặt.
Đau ơi là đau.
Sư đệ tu vi Đế Thiên cảnh lỗ mũi chảy máu, không chịu nổi:
- Sư huynh, ta không được!
- Rút lui, tránh xa một chút!
Đã chủ quan, hoặc nên nói là xem thường lực lượng của đối phương. Cứ nghĩ cách xa như vậy sẽ không sao, nào ngờ đây chỉ là lừa mình dối người.
Lâm Phàm không chút kiêng kỵ bộc phát sức mạnh của bản thân:
- Thoải mái ghê, nào, cường giả Chúa Tể đỉnh các ngươi không nên yếu như vậy, không biết đánh trả sao?
Lâm Phàm không muốn trận chiến Thế Giới cảnh đầu tiên chấm dứt qua loa như vậy.
Các Dạ Xoa Vương còn lại không nhịn được nữa.
Bị đánh tới trên đầu rồi, nói nhảm vô dụng.
Bùm!
Rầm!
Lực lượng của các Chúa Tể ập đến, thiên địa này không chịu nổi bắn ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Một Dạ Xoa Vương màu đen dữ tợn rống to:
- Ta muốn nuốt ngươi! Cắn nuốt!
Dạ Xoa Vương màu đen há mồm, cái miệng không quá lớn nhưng như lỗ đen khuếch trương vô hạn, bên trong đen ngòm, mơ hồ thấy vòng xoáy xoay tròn.
Sức hút mạnh mẽ lan ra, mọi thứ xung quanh bị nhổ tận gốc bay vào lỗ đen, bùm một tiếng bị nghiền không còn cặn.
Máu của Lâm Phàm sôi trào, cười to bảo:
- Lợi hại! Đây là lỗ đen sao? Bí ẩn mà khủng bố, để bản phong chủ tìm tòi rõ ràng nào!
Lâm Phàm lao thẳng đến, đánh ra cú đấm đơn giản mà thô bạo, cách chiến đấu của hắn đơn giản vậy đấy.
Lúc trước Lâm Phàm cầm Lang Nha Bổng nện người, hoặc cầm cánh cửa đập người.
Hiện tại đơn giản nhất là dùng nắm đấm đánh chết đối phương.
Bùm!
Lực lượng khủng bố chui vào lỗ đen, lỗ đen xoẹt xoẹt vỡ ra.
Phụt!
Dòng lũ lực lượng xuyên qua khoang miệng của Dạ Xoa Vương màu đen, đánh nát sau gáy, máu chảy đầm đìa.
Vang tiếng hét thảm:
- A!!!!
Dạ Xoa Vương màu đen hiện ra chân thân, trong miệng không ngừng chảy máu. Dạ Xoa Vương màu đen không ngờ bị một đấm phá đòn cắn nuốt của mình, còn tổn thương nó.
- Khốn kiếp!
- Khốn nạn!
Bảy vị Dạ Xoa Vương của Dạ Xoa tộc tức điên, chúng nó mất hết mặt mũi, bó tay.
- Đừng gấp, bản phong chủ đến đây!
Lâm Phàm nháy mắt xuất hiện trước mặt Dạ Xoa Vương màu đen, kiềm chặt hai tay của đối phương rồi dùng đầu đập vào trán nó.
Ầm!
Âm thanh trầm đục vang lên không ngừng.
- Kiểu chiến đấu gì vậy trời, dù là Thánh Địa Sơn cũng không chơi như vậy!
Đối phương đã nhìn ra đối phương tu luyện ngạnh công, nhưng kiểu chiến đấu này chưa từng thấy qua. Dù là Thánh Địa Sơn nổi tiếng với ngạnh công cũng không chiến đấu như thế.
Dạ Xoa Vương màu đen bị đụng mắt nổi đom đóm, trán nát bét máu thịt.
Lâm Phàm đan mười ngón tay chộp gáy Dạ Xoa Vương màu đen, gấp khúc hai chân, đầu gối đè lên đầu của đối phương.
- Nổ đầu!
Ầm!
Dưa hấu nổ, nước trái cây rơi đầy.
Dạ Xoa Vương màu đen mềm nhũn rớt xuống đất, thịt trên cổ mấp máy mọc ra cái đầu mới.
Dạ Xoa Vương màu đen bấu mặt đất, tức xì khói:
- Tổ cha nó!
Dạ Xoa Vương màu đen ngẩng đầu lên:
- Ngươi . . . !
Ầm!
Lâm Phàm từ trên trời giáng xuống, nâng lên chân phải đá mạnh vào đầu Dạ Xoa Vương màu đen, lực lượng không thể địch nổi đá bay nó, xoay tròn như bánh xe lửa ra xa, đập tảng đá:
Lâm Phàm hít sâu một hơi, bày ra chiêu mở đầu trong đòn đánh nhau:
- Đến đây, bản phong chủ muốn đánh mười tên!
Bùm!
Dạ Xoa Vương màu đỏ một đấm đánh vào mặt Lâm Phàm:
- Đồ ngu, ngươi thích đánh nhau phải không, nào, đánh với ta!
Lâm Phàm nghiêng cổ, khóe môi chảy vệt máu, lộ ra vẻ điên cuồng:
- Tốt, tiểu lão đệ, ngươi có gan, tới đây nào!
Binh!
Bốp!
Hai nắm đấm của Lâm Phàm liên tục đánh vào mặt Dạ Xoa Vương màu đỏ, tốc độ cực nhanh, đã không nhìn thấy quyền ảnh.
Dạ Xoa Vương màu đỏ như gặp trọng kích, thân thể đung đưa hai bên, liên tục lùi ra sau.
Tư thế thụt lùi của Dạ Xoa Vương màu đỏ là bộ pháp Chúa Tể mới nhất của thượng giới.
Không có kiểu chiến đấu như vậy, xưa nay chưa từng có.
Các Chúa Tể đều chú ý uy thế của mình, khi ra tay đều là trời sụp đất nứt, nước lũ đảo ngược tạo thành uy thế, đều cực kỳ khủng bố, khiến người nhìn thấy liền biết đây là Chúa Tể ra tay.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đây là cảnh đánh nhau của Chúa Tể sao?
Dạ Xoa Vương màu đỏ tức giận gầm lên, tích súc thế công đấm hết sức vào mặt Lâm Phàm:
- Ngươi xem Chúa Tể chúng ta là cái gì? Chúng ta là Chúa Tể!!!
Bùm!
Thế công của Lâm Phàm dừng lại, Dạ Xoa Vương màu đỏ giật mình, tưởng nắm đấm này đã đánh bại đối phương.
Cú đấm của Dạ Xoa Vương màu đỏ đã lún sâu vào mặt Lâm Phàm.
- Tiểu lão đệ, khí thế không sai, bản phong chủ thích.
Bộp!
Lâm Phàm chộp cổ tay Dạ Xoa Vương màu đỏ, nhấc chân đạp vào bụng đối phương.
Bốp!
Vang tiếng trầm đục, xung lực làm mặt đất trong phạm vi trăm dặm lún sâu xuống.
Lâm Phàm theo sát Dạ Xoa Vương màu đỏ văng ra ngoài, giơ chân cao qua khỏi đầu rồi chợt đạp xuống:
- Bản phong chủ không coi các ngươi thành cái gì, chỉ muốn cho các ngươi biết cách chiến đấu của ngạnh công khiến người nghiện.
Uy lực cú đá này rất khủng bố, mặt đất như bị lưỡi dao cắt trực tiếp bốc hơi.
- Bình tĩnh, bản phong chủ chưa dùng hết một bộ chiêu hàng loạt.
Lâm Phàm nói xong chộp đầu Dạ Xoa Vương màu đỏ rồi nhét xuống đất.
Không lâu sau.
Lâm Phàm sung sướng, tinh khí thần lên đỉnh:
- Sảng khoái, cho tới bây giờ chưa gặp ai chịu đòn giỏi vậy.
Cách đó không xa.
Dạ Xoa Vương màu đỏ nằm liệt dưới đất, ngay sau đó đứng bật dậy, thế giới sôi trào. Bị đánh tơi bời, Dạ Xoa Vương màu đỏ dựa vào ý chí mạnh mẽ lại đứng lên, bắt đầu khiêu chiến mới với quyền uy.
Cả người Dạ Xoa Vương màu đỏ đẫm máu không đứng vững, hé môi:
- Ngươi . . .!
Nhưng Dạ Xoa Vương màu đỏ mới nói ra một chữ thì không chịu nổi, hai chân gấp khúc quỳ xuống đất, đầu đập mạnh xuống đất, ngất xỉu.
Trong đầu Dạ Xoa Vương màu đỏ chỉ có một ý nghĩ.
Không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.
Hồi lâu sau.
Thế giới yên tĩnh.
Lâm Phàm đứng ở nơi đó, yên lặng chiêm nghiệm lại cảm giác thoải mái vừa rồi.
- Có lẽ các ngươi nên cảm nhận ngạnh công đem đến thoải mái cỡ nào, hy vọng các ngươi có thể coi trọng. Chỉ đáng tiếc . . . phát hiện quá muộn.
Quét ngang Dạ Xoa tộc.
Một chữ.
Đánh.
Trận chiến đầu tiên Thế Giới cảnh rất thành công, quả nhiên bắt đầu đẩy ngã trùm Chúa Tể.
Không đúng, lúc trước hắn yếu hơn họ, gọi trùm là đúng, bây giờ phải sửa lại gọi là tiểu lão đệ.
Phương xa.
Đám người Phan Trường Long thấy tận mắt toàn quá trình, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Ta ở đâu?
Ta là ai?
Xảy ra chuyện gì?
Cùng là Thế Giới cảnh vì sao chênh lệch lớn như thế, đối phương ưu tú đến không tin nổi.
Lâm Phàm đi hướng bảy vị Chúa Tể, bắt đầu cướp chiến lợi phẩm.
Đã sống trong bóng ma của hắn thì trữ vật giới chỉ đã mất giá trị với bọn chúng.
Thời đại mới mở ra, đây là thời đại quét ngang tất cả thuộc về Lâm Phàm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận