Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1102: Chơi với mấy bạn nhỏ này không vui

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Mấy vị bạn nhỏ ở phương xa nhìn trộm.
Lâm Phàm không lôi họ ra, thỏa mãn ham muốn nhìn lén cực kỳ biến thái của đối phương.
Hắn từng có cảm giác này, nếu ham muốn nhìn lén không được thỏa mãn sẽ ảnh hưởng lớn đến bản thân, nên hắn sẵn lòng trợ giúp đối phương thỏa mãn dục vọng rình trộm.
Bước vào Thế Giới cảnh.
Hắn cảm giác lực lượng của mình vô cùng vô tận, ngưng tụ thành thế giới trong người càng bùng nổ, dường như đang cố chịu đựng như thú hoang trong cũi, muốn trút cơn giận bị giam giữ.
Qua hồi lâu.
Dạ Xoa Vương màu vàng khẽ rên, từ trong hôn mê chậm rãi tỉnh lại, đầu óc của nó đau nhức, xương toàn thân như đã gãy.
Nếu không phải tu vi cường đại, đạt tới Chúa Tể cảnh thì Dạ Xoa Vương màu vàng không tỉnh mau vậy.
Dạ Xoa Vương màu vàng từ từ mở mắt, trong tầm mắt có một bóng dáng mờ ảo xuất hiện:
- Ta đang ở đâu?
Bóng dáng mơ hồ không thấy rõ.
- Ai vậy?
Ánh mắt dần dần rõ ràng, hình ảnh mơ hồ ngày càng rõ nét.
- A!
Dạ Xoa Vương màu vàng thấy rõ đối phương, nỗi sợ sâu trong lòng dâng trào, vừa bò vừa lăn ra xa, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Phàm, dường như rất sợ hắn.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Tỉnh rồi?
Tâm tình của đối phương dao động hơi mạnh, bị hù sợ, khi thấy hắn thì sợ chết khiếp.
Dạ Xoa Vương màu vàng hít thở dồn dập, trong lòng bị sợ hãi bao phủ, lúc nhìn thấy đối phương thì không có chút ý nghĩ chống cự.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Buff này hơi ghê gớm.
Hắn đã hiểu, uy thế khủng bố của hắn bao trùm làm Dạ Xoa Vương màu vàng từ bỏ chống cự.
Qua hồi lâu.
Bảy vị Dạ Xoa Vương trên cổ chồng sợi xích sắt, Lâm Phàm đi phía sau cầm đầu xích, quát lớn:
- Mau, xem Dạ Xoa tộc các ngươi có thứ gì tốt không, lấy xong bản phong chủ đi ngay, sau đó các ngươi được tự do.
Đánh nhau ẩu đả là cách sống của kẻ dã man, đánh nhau xong gom đồ mới là việc làm của người thông minh.
Trông Dạ Xoa tộc hơi hoang vu nhưng tộc có nhiều Chúa Tể đỉnh như vậy mà không có thứ tốt gì thì vô lý.
Một ao máu hấp dẫn ánh mắt của Lâm Phàm.
Ao máu nằm trong đất Dạ Xoa tộc, huyết khí nồng nặc bốc lên hình thành kết tinh màu đỏ trên trời.
- Không tệ, bản phong chủ lấy thứ này.
Lâm Phàm xòe bàn tay bứng ao máu lên bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Ao máu là căn cơ của Dạ Xoa tộc, nếu là người khác thì dù phải liều mạng sống hoặc chết bọn chúng cũng tuyệt đối không cho người ta lấy mất.
Nhưng Lâm Phàm lấy ao máu, đám Dạ Xoa Vương không dám hó hé tiếng nào, ôm nỗi sợ.
Dọc đường đi hễ Lâm Phàm vừa mắt thứ gì là lấy hết. Băng cướp vào thành hốt đồ cũng sẽ bị chống cự, nhưng bây giờ là Dạ Xoa Vương dẫn đội, những nơi đi qua không có một ngọn cỏ.
Một số Dạ Xoa thấy đồ vật của tộc mình bị người này lấy dễ dàng thì không nhịn được.
Nhưng không có cách nào, Dạ Xoa Vương dẫn đường cho người ta thì bọn chúng có năng lực gì ngăn cản?
Một lúc lâu sau.
Lâm Phàm dừng bước, nhìn chằm chằm tượng đá:
- Tượng đá này hơi thú vị, cao lớn uy mãnh, chất liệu phi phàm, là thứ đồ gì?
Tượng đá chắc tạc theo hình tượng Dạ Xoa, nhưng không giống với các Dạ Xoa khác, rất khác.
Dạ Xoa Vương màu vàng lắp bắp nói:
- Đây là tổ địa.
Nó rất sợ, ngửi mùi của đối phương thôi đã run bắn người, nó muốn chạy trốn, không dám láo trước mặt đối phương.
Lâm Phàm suy nghĩ:
- Tổ địa? Dở vậy, các ngươi đều gặp cảnh ngộ như thế mà không đến cứu, tức là tổ tông của các ngươi không linh nghiệm. Để bản phong chủ mang về nghiên cứu xem sao, có phải bên trong xảy ra sai sót gì.
Lực lượng dao động, hư không hình thành bàn tay lực lượng to chộp tượng đá Dạ Xoa cao lớn ngàn trượng.
Bảy vị Dạ Xoa Vương không dao động.
Chúng nó sợ thật, mặc kệ đối phương muốn làm gì đều sẽ không phản đối.
Nhưng Dạ Xoa khác thì kêu lên:
- Không thể! Đó là tổ địa, không thể nhúc nhích!
Bộp!
Tay to lực lượng chộp tượng đá muốn nhấc lên, nhưng tượng đá bỗng rung rinh, sức mạnh huyền diệu đột nhiên bắn ra, chui vào óc Lâm Phàm.
Giọng nói xa lạ như sấm sét nổ vang:
- Biến!
Đám Dạ Xoa Vương Chúa Tể đỉnh cũng khó mà chống cự được.
Lạnh lùng mà phách lối.
Một ‘biến’ bày rõ khí thế bá đạo của đối phương.
- Lên!
Lâm Phàm không chút nào dao động, như không rõ tình trạng thế nào, trực tiếp nhấc tượng đá lên.
Chủ nhân của giọng nói giật nảy mình, không ngờ đối phương bị hăm dọa mà vẫn không e ngại:
- Cái gì?
Lâm Phàm nói:
- Mới định di chuyển tượng đá tổ linh của các ngươi thì có giọng nói rồi, giọng rất lớn, xem ra thật đúng là có linh, nhưng tiếp theo không có biểu thị gì.
Dạ Xoa tộc cũng coi là tộc lớn, tất nhiên có chỗ bí ẩn, như mới rồi.
Nhưng không liên quan tới hắn, nếu đi ra thì hắn còn nhìn cao chút, chứ ru rú trong tượng đá khiến người khó xử.
Bảy vị Dạ Xoa Vương run cầm cập trong gió, sự việc này liên quan rất lớn với chúng nhưng trong đầu tràn ngập nỗi sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều không dính dáng gì tới chúng.
Đám Dạ Xoa Vương dẫn đường, Lâm Phàm nhìn xung quanh, hắn không phải ăn cướp, mang theo trái tim thích chưng diện khi thấy đồ tốt đẹp thì không nỡ bỏ qua. Cuối cùng hắn bàn điều kiện với Dạ Xoa Vương, mỹ mãn mang hết đồ tốt đẹp đi.
Đám Phan Trường Long chứng kiến cuộc chiến vượt sức tưởng tượng, không rõ vì sao cùng là Thế Giới cảnh mà đối phương ưu tú như thế.
Bọn họ rời đi, không đi theo sau.
Sợ, họ sợ thật, nếu bị đối phương phát hiện thì không còn mạng sống.
Nhưng bọn họ suy nghĩ nhiều.
Lâm Phàm đã sớm phát hiện các bạn nhỏ, chẳng qua cảm giác bọn họ quá nhỏ, chơi không vui nên tha cho.
Đất Quỷ tộc, cửa đường hầm.
Cốt Vương cõng song đao đứng ở lối vào, mỗi khi có người đến là sẽ cười tươi nghênh đón.
Xích Cửu Sát cảm giác đã vào nơi vô cùng ghê gớm, nhưng cứ thấy kỳ kỳ, hình như đang làm một chuyện rất nguy hiểm.
- Cốt Vương, khoảng thời gian này chúng ta thu hoạch rất tốt. Lâm phong chủ nói đúng, đây là việc tốt.
Huyết Nha cười, nhưng phối hợp khuôn mặt âm trầm cho người cảm giác khó tả.
Bọn họ đều là cường giả Chúa Tể đỉnh, rất mạnh. Họ thoát khỏi Phật Ma Tháp, muốn tung hoành thiên địa dễ như chơi.
Nhưng với tài trí của họ muốn phát tài làm giàu mà không giết người phóng hỏa thì khó khăn.
Nhìn xem bây giờ tốt biết bao? Mỗi ngày ngồi chờ ở đây, tài phú tự chui vào túi tiền, cảm giác khiến người sảng khoái vô cùng.
Cốt Vương cười:
- Tất nhiên rồi, quá nhiều người vào vực ngoại giới, chỉ cần bước vào đường hầm này thì đừng mơ quay về được, không có đường chọn lựa. Mà cũng lạ, sao trong đám người kia không có ai quay ra nhỉ?
Huyết Nha trầm tư, đúng là như thế.
Đám người vào vực ngoại giới đã mấy ngày mà chưa trở lại nộp phí chuyến về.
Nhưng không vội, thời gian bảy ngày mà đến thì không đi cũng phải đi.
Lúc này, Cốt Vương thấy Ma Tổ đi ra, vội vàng tiến lên:
- Ma gia, ngươi nói xem nghề nghiệp này của chúng ta có thể kéo dài bao lâu?
Cốt Vương không ngốc, miễn có người trở về đồn ra ngoài thì cả thượng giới đều biết, khi đó sẽ không dễ dàng.
Ma Tổ rất nhàm chán, rảnh rang:
- Khó nói, phải xem chúng ta nữa. Sao rồi? Không nỡ bỏ việc?
Cốt Vương cười nói:
- Đương nhiên rồi, trong thời gian này chúng ta thu hoạch rất lớn, hôm qua lại có ba tên Chúa Tể muốn đi vực ngoại giới, sau khi đưa vào thì bị hố cởi truồng rời đi. Tài phú trên người bọn họ không quá kinh người nhưng có vài thứ là đồ tốt cho chúng ta.
Chúa Tể đến cũng không làm nên chuyện gì, dù là đỉnh cao cũng vô dụng. Trừ phi ba, bốn chục Chúa Tể kéo đến thì còn khó chơi một chút. Đương nhiên với điều kiện ba, bốn mươi cường giả Chúa Tể đỉnh phải mạnh như bọn họ, nếu không thì cũng vô ích.
Ma Tổ lạnh nhạt nói:
- Hiện tại đừng nghĩ nhiều như vậy, Phật Ma Tháp tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta, có lẽ hiện tại đã liên lạc với người nào đó tới tìm ta báo thù. Dù sao phong cách của bọn họ là có thù sẽ trả, không biết bọn họ mời được ai rồi.
Cốt Vương nghe đến Phật Ma Tháp là ngứa răng:
- Cái đám đó!
Nếu không phải thế đơn sức mỏng thì Cốt Vương liều mạng với Phật Ma Tháp rồi.
Còn bây giờ thì không cần thiết, phát tài làm giàu mới là lựa chọn duy nhất.
Thượng giới có nhiều đồ tốt.
Nhưng họ cần tài phú quá to lớn, không có chút bản lĩnh thì không làm được.
Ma Tổ nói:
- Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, nên tới vẫn phải tới. Tụ tập cùng một chỗ cũng tốt cho các ngươi, nếu bị đánh lẻ từng người, với thực lực của các ngươi rất khó ngăn cản.
Cốt Vương đồng ý:
- Ma gia nói rất đúng.
Đúng thế, khi họ còn ở đỉnh cao đã bị Phật Ma Tháp trấn áp, giờ trốn ra làm được cái đinh gì? Nếu bị Phật Ma Tháp tìm tới thì kết quả vẫn là bị trấn áp, không có gì khác nhau.
- Này, ta đã trở về, thu hoạch thế nào?
Phương xa, Lâm Phàm nghênh ngang trở về, tâm tình rất không tệ, rất vui thích.
Giá trị khổ tu tiêu hao nhiều, năm mươi ức giá trị khổ tu tăng lên tới Thế Giới cảnh, đắt cắt cổ.
Bên rút thăm trúng thưởng rõ là dụ dỗ hắn.
Rút thưởng cấp hắc kim, đúng là cái hố không đáy. Một trăm vạn điểm rút một lần, có cần cắt cổ vậy không? Làm người ta sợ đến không dám rút.
Ma Tổ nhìn thoáng qua, chưa nhận ra điều gì:
- A?
Nhưng khi gã xem kỹ thì kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
Trong mắt Ma Tổ phản chiếu sức mạnh mang tính hủy diệt chuyển động ngoài người tiểu tử này, trong cơ thể hắn dựng dục lực lượng khiến người sợ.
Ma Tổ hỏi:
- Ngươi đột phá?
Chỉ là Thế Giới cảnh thì không thể làm trùm như Ma Tổ giật mình, quan trọng là Thế Giới cảnh này hơi bị kỳ.
Lâm Phàm cười nói:
- Đúng rồi, ra ngoài đi dạo một chuyến tự dưng đột phá, nhưng không sao, Thế Giới cảnh thôi mà, chẳng đáng gì.
Ma Tổ có rất nhiều lời muốn hỏi, cuối cùng nuốt xuống.
Tuyệt đối có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận