Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1103: Chúng ta đến du lịch

Phòng trong đường hầm.
Cốt Vương cười tươi nói:
- Lâm phong chủ, ngươi nhìn xem những người này tốt biết bao. Họ biết chúng ta thu phí nên đều thành thật nộp phí, thu phí có lương tâm như chúng ta đúng là hiếm có.
Mỗi khi có người đến là tâm tình của Cốt Vương rất vui vẻ.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Đúng thật, thái độ phục vụ chất lượng tốt sẽ khiến trong lòng hộ khách càng ủng hộ chúng ta, cũng rất vừa lòng với khoản thu phí. Ngươi xem, Tứ Dục Chi Chủ làm rất tốt, hộ khách ngại đi mệt mỏi thì hắn giơ tay một cái đưa khách hàng đi qua, đây là phương tiện di chuyển hình người, phục vụ chất lượng tốt đáng giá khen ngợi.
Các Chúa Tể rất vui khi được nghe khen.
Cốt Vương thở dài một tiếng:
- Lâm phong chủ, chúng ta gặp nhau quá muộn, nếu quen từ mấy ngàn năm trước thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như vậy.
Lâm Phàm cười nói:
- Không sao, quen bây giờ không muộn, mình tốt không bằng người người tốt.
Ma Tổ câm nín, tiểu tử này cùng đám người kia rất hợp nhau.
Cốt Vương bội phục, vỗ tay khen:
- Nói rất hay.
Cách đường hầm không xa.
Ba bóng dáng trống rỗng xuất hiện, khí thế phi phàm, vừa nhìn liền biết ba người này tuyệt đối là cao nhân thế ngoại.
Khí chất bí ẩn mà hờ hững lộ rõ bằng mắt thường.
Một lão nhân cõng thanh đao nói:
- Ma Tổ ở chỗ này, nhiệm vụ của chúng ta rất đơn giản, hấp dẫn Ma Tổ đến, chuyện còn lại không liên quan chúng ta.
Thiên Đao Lão Nhân, một trong các cường giả ẩn sĩ của thượng giới.
Thời trẻ khi lão chưa vào Chúa Tể cảnh chuyên nhận giết người giúp người ta, bởi vì cái gọi là lấy người tiền tài trừ tai họa cho người.
Về sau Thiên Đao Lão Nhân đắc tội nhiều người, bị người ta vây công, cuối cùng được Phó Thần Chủ cứu, che giấu. Lão luôn khổ tu đến Chúa Tể đỉnh, trở thành cường giả một phương ở thượng giới, chơi đao kinh thiên động địa, ít có người sánh bằng.
Thiên Đao Lão Nhân nói:
- Nợ ân tình của Phó Thần Chủ, đành vậy. Gần đây lão phu cảm giác hơi lạ, hình như có người tranh cướp đao ý mạnh nhất thiên địa với lão phu.
Thiên Kiếm Lão Nhân kinh ngạc:
- Cái gì? Không thể nào, đao ý bất diệt vô hạn của ngươi đã đến cực hạn đỉnh, không ai sánh bằng, thương thiên công nhận đệ nhất đao mà sao bị ai đuổi kịp được?
Thiên Đao Lão Nhân sôi sục sát khí nhưng rất nhanh đè xuống:
- Thế gian nhân tài xuất hiện lớp lớp, lão phu chịu phục, nhưng đến nay chưa ai vượt qua lão phu về đao ý. Rốt cuộc là ai? Lĩnh ngộ đao ý gì mà khiến lão phu có cảm giác này? Chờ làm xong việc này lão phu phải đi tìm người đó, giết chết, bảo vệ danh hiệu đệ nhất đao thương thiên.
Thiên Cầm Lão Nhân lặng im:
- Gần đây ta lĩnh ngộ bài nhạc, chỉ có ở trên trời, trần gian hiếm có. Làm xong việc này mời hai vị ca ca nghe một lúc.
- Được.
Ba lão nhân người mang tuyệt kỹ đi hướng đường hầm.
Tuy bọn họ không đánh lại Ma Tổ nhưng dư sức chạy trốn, dụ Ma Tổ tới địa điểm mà Phó Thần Chủ, Phật Ma chỉ định là xong, rất đơn giản.
Cát vàng thổi qua.
Ba bóng dáng đứng cách đường hầm không xa.
- Tại sao Ma Tổ trốn ở nơi này?
- Hừ, có lẽ là muốn trốn đến vực ngoại giới. Bị Phật Ma và Phó Thần Chủ bắt lấy thì dù là Ma Tổ cũng chẳng là gì. Ma Tổ từng bị Phật Ma hố chết trong vực ngoại giới thì bây giờ cũng chẳng làm nên trò trống gì.
- Đi nào, nhìn xem uy của Ma Tổ có khác với năm xưa không.
Ba người cười nói thoải mái.
Người khác mà biết phải đối mặt Ma Tổ thì đã sợ hãi đến hồn phi phách tán, nhưng ba người này ngược lại chẳng thèm để bụng, công nhận kẻ tài cao gan cũng lớn.
Rất nhanh.
Khi ba người đến nơi thì thấy một tiểu tử đi ra khỏi đường hầm.
Lâm Phàm mỉm cười hỏi:
- Ba vị đi vực ngoại giới hả?
Làm người phụ trách trạm thu phí, hắn phải lấy mình làm gương thử nghiệm những người đi vào đường hầm với tâm trạng thế nào.
Chỉ có biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Ba lão nhân liếc nhau, họ nhìn ra người trẻ tuổi chỉ có tu vi Thế Giới cảnh.
Yếu, không phải thiếu niên thiên tài gì. Dù thật sự là thiếu niên thiên tài thì không lọt vào mắt họ, còn chưa trưởng thành thì đều là loại một đao chém chết.
- Tiểu tử này là ai?
- Không biết, có lẽ là tùy tùng của Ma Tổ.
- Ừm, có lý. Đừng đánh cỏ động rắn, thuận theo tiểu tử này đi vào trong xem sao, hấp dẫn Ma Tổ đi ra là được.
- Tốt.
Ba lão nhân giao lưu thần niệm, người ngoài không biết.
Bọn họ tràn đầy tự tin đi đến nên nghĩ đến khả năng sẽ gục ngã.
Nếu trước khi đến có người nói với bọn họ rằng các ngươi sẽ sẫy chân tại đây, bọn họ sẽ vuốt râu trắng cười to bảo:
- Tiểu nhi vô tri, ngươi có biết chúng ta là ai không?
Nên ba lão nhân tràn đầy tự tin.
Họ viết vào bảng đơn, sắc mặt như thường, nhưng trong lòng ngây ra.
Cái thứ gì vậy?
Hoàn toàn xem không hiểu là cái gì.
Nhưng mục đích của họ là hấp dẫn Ma Tổ, sự việc khác không quan trọng.
Thiên Đao Lão Nhân hỏi:
- Lão Kiếm, mục này điền cái gì? Chúng ta đi du lịch hay thăm người thân?
- Tùy tiện, chọn du lịch đi.
Rất nhanh viết xong đơn, mang ba người vào đường hầm.
Sau khi vào đường hầm.
Thiên Cầm Lão Nhân hỏi:
- Tiểu huynh đệ, Ma Tổ có ở đây không?
Hai người khác vãnh tai lắng nghe.
Lâm Phàm nói:
- Các ngươi tìm Ma Tổ hả? Có chứ.
Quả nhiên!
Ba lão nhân mừng rỡ, xem ra chuyến này không uổng công, quả nhiên Ma Tổ ở chỗ này. Bọn họ lên tinh thần, dù sao họ biết thực lực của Ma Tổ.
Dù ba người xông lên cũng không đánh lại Ma Tổ, nhưng Ma Tổ muốn giết ba người sẽ phải tốn chút công sức. Đây không phải cuộc chiến sống chết, chỉ cần dụ Ma Tổ đi là được, sẽ không cho gã có cơ hội giết họ.
Thiên Đao Lão Nhân không nhịn được cười âm hiểm:
- He he.
Thiên Kiếm Lão Nhân cũng vậy, cười nhìn nhau.
Thiên Cầm Lão Nhân thì rất bình tĩnh, giữ phong phạm cao nhân ẩn sĩ.
Thiên Đao không thể nhịn được nữa, rít gào một tiếng:
- Ma Tổ, đi ra!
Sóng âm chấn động, đường hầm nổi lên sóng gió, đao ý không thể địch nổi hình thành dao động vách tường dập dờn như sóng biển.
Khóe môi Lâm Phàm co giật, to tiếng thật, hơi chói tai.
Ba lão nhân đã sẵn sàng, hễ Ma Tổ đi ra là họ ra tay ngay, đánh một lúc rồi rút lui, buông lời hăm dọa kêu Ma Tổ đi theo họ.
Khi đó Phật Ma cùng Phó Thần Chủ phối hợp bắt giữ Ma Tổ dễ dàng hơn.
Giọng của Ma Tổ vang lên từ phía sau:
- Ai kêu ta đó?
Thiên Đao Lão Nhân không chột dạ chút nào, vụt ngoái đầu:
- Lão phu, gọi . . .
Thiên Đao Lão Nhân chưa nói hết câu đã á khẩu, sau đó hoàn toàn không nói nên lời, như bị thứ gì chặn họng.
Ma Tổ đứng ở lối vào đường hầm, một đám Chúa Tể đứng cạnh gã.
Đám người Cốt Vương thắc mắc nhìn ba lão nhân:
- Ủa? Tên của ba lão già này hơi quen tai, nhưng một chốc không nghĩ ra. Ma gia, bọn họ đến tìm ngươi, biết là ai không?
Ma Tổ trầm ngâm nói:
- Hơi quen quen.
Gã vắt óc suy nghĩ ba người này rốt cuộc là ai.
Nhưng rời đi thượng giới quá lâu, Ma Tổ không nghĩ ra, có lẽ đã gặp hoặc chưa từng gặp.
Biểu tình của ba lão nhân hơi phức tạp.
Thiên Đao Lão Nhân vốn định khiêu chiến với Ma Tổ, ba người lão phu xử ngươi, có ngon thì nhào vô.
Nhưng xem tình hình hiện tại thì đánh cái khỉ gì, tự sát thì đúng hơn.
Ba lão nhân truyền âm:
- Mợ nó, bị hố rồi, sao có nhiều Chúa Tể đỉnh vậy?
- Chẳng phải nói chỉ có một mình Ma Tổ sao? Đông người như thế thì ba chúng ta đánh kiểu gì?
- Quên hỏi, sớm biết có nhiều Chúa Tể thì đã không đến.
Ba người hơi hoảng, nhưng vì tố chất nghề nghiệp nên bọn họ vẫn rất bình tĩnh, tuy gượng gạo nhưng còn hơn hốt hoảng.
Huống chi sự việc còn không phát triển đến mức này, vẫn có đường vớt vát.
Thiên Đao Lão Nhân cũng may mắn mình có đủ ổn trọng, chưa rống lên: Ma Tổ đi ra nhận lấy cái chết.
Nếu không thì toi đời thật.
Lâm Phàm mở miệng:
- Ma Tổ, ba người bọn họ tìm ngươi, là người quen của ngươi hả?
Ma Tổ nhìn một hồi, lắc đầu:
- Không biết.
Lâm Phàm nhìn ba người, nghi ngờ hỏi:
- Vậy các ngươi là . . . ?
Thiên Đao Lão Nhân phản ứng rất nhanh:
- A, Ma Tổ tự nhiên không biết chúng ta, nhưng chúng ta biết uy danh của Ma Tổ, nên cả gan muốn ngắm Ma Tổ một chút, xem như hoàn thành tâm nguyện.
Ma Tổ mỉm cười, vuốt mông ngựa khá đấy, có chút trình độ kỹ thuật.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, vẫn phải biết rõ ràng:
- Vậy các ngươi định đi đâu?
Lâm Phàm nói:
- Mới nãy ba người họ điền bảng là muốn đi vực ngoại giới du lịch, có lẽ biết ngươi ở đây, tiện đường thăm ngươi luôn.
Ma Tổ gật gù, nở nụ cười hiếm hoi:
- Thì ra là thế. Nơi đây an toàn, đi thôi.
Cốt Vương tiếc nuối:
- Ài, bất đắc dĩ, còn tưởng rằng có đánh nhau. Cũng đúng, chúng ta có ba mươi hai người, ai dám đánh với chúng ta?
Tứ Dục Chi Chủ vỗ bộ ngực:
- Đánh nhau, đánh nhau!
Ba lão nhân nhìn đám Chúa Tể, đều rất mạnh, không yếu hơn họ, nếu đánh thật thì ba người sẽ bị chà chùi như nùi giẻ.
- Lão Đao, chúng ta như thế này có phải là hơi mất mặt? Hay là đánh đi, có ba mươi hai người thôi mà.
- Khỉ khô! Ngươi nói ba mươi hai người dễ chơi vậy sao? Ngươi muốn chết hả? Hay chơi kiếm đến điên rồi? Bọn họ không yếu hơn chúng ta, nhất là Ma Tổ mạnh hơn chúng ta, ngươi nghĩ sống được sao?
- Ừ, ta đồng ý với lão Đao, có sự việc không thể cưỡng cầu, còn sống tốt hơn bất cứ thứ gì.
Ba người giao lưu thần niệm, cuối cùng có chung ý tưởng.
Bình yên rời khỏi đây là tốt rồi.
Ma Tổ nói, sau đó mang người rời đi:
- Đã gặp người rồi thì các ngươi đi thôi, hy vọng chơi vui vẻ trong vực ngoại giới.
Ba lão nhân muốn đánh trống rút lui, nhưng nhìn tình huống này có vẻ không đi được.
Thôi, du lịch thì du lịch, đi vực ngoại giới một chuyến, chờ một lúc rồi trở về vậy.
Ba lão nhân đến bây giờ vẫn không hiểu chờ đợi bọn họ là cái gì.
Phương xa.
Có năng lượng mông lung mà kỳ lạ vận chuyển trên mảnh đất trống.
Phật Ma quy nhất hư không, chờ đợi Ma Tổ đến:
- Phó Thần Chủ, ngươi xác định bọn họ có thể dụ Ma Tổ đến?
Lần này bày ra thiên la địa võng, đến rồi thì đừng hòng đi.
Phó Thần Chủ nói:
- Đương nhiên, chờ chút là được.
Im ắng.
Mảnh thiên địa này lại tĩnh lặng.
Hai vị trùm cuối ngồi chờ ba lão nhân dụ Ma Tổ đến.
Lúc này, trong đường hầm.
- Đen quá là đen.
Thiên Đao Lão Nhân muốn hộc máu, nhưng bị các trùm cuối vây xem, lão đành giao bảo đao ra.
Lúc này Thiên Đao Lão Nhân muốn liều mạng, nhưng bị Thiên Cầm Lão Nhân ngăn lại. Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, bình tĩnh, đừng xúc động.
Gặp cửa thu phí cuối cùng.
Chúa Tể đứng trong trạm thu phí vẫy tay:
- Ba vị đi thong thả, chơi vui vẻ.
Đợt này kiếm lời to.
Quá ác, đi vào rồi là không có đường trở ra.
Ba lão nhân muốn tự tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận