Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1104: Phó Thần Chủ sẽ tin tưởng nhân cách của ta

Cửa đường hầm vực ngoại giới.
Ba lão nhân đứng đó, bóng dáng ưu thương đầy vẻ có chuyện xưa.
Thiên Đao Lão Nhân cực kỳ bi thương:
- Trời sao mà bất công, vì sao để lão phu tuổi già gặp bi kịch như vậy?
Đao làm bạn cả đời bay vào vòng tay của người khác, lão thì hai bàn tay trắng, chỉ để lại vết chai đầy tay vì chơi đao.
Thiên Đao Lão Nhân không có đao thì sao gọi là Thiên Đao?
Thiên Kiếm Lão Nhân cũng như thế, một thanh thần kiếm bị người trấn lột tại chỗ, không có can đảm chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn già bị kẻ ác cướp đi. Lão như nghe thấy bạn già khóc thương lưu luyến và đau khổ vì rời xa lão.
Trái tim của Thiên Kiếm Lão Nhân rỉ máu.
Thiên Cầm Lão Nhân chảy hai dòng lệ:
- Đàn của lão phu.
Đó là tín vật đính ước thời trẻ của lão, là thứ quan trọng nhất, nhưng hôm nay rời bỏ lão. Trong một thoáng Thiên Cầm Lão Nhân nghĩ quẩn, mặt đỏ rực lên máu não, muốn đứt mạch máu chết.
Thiên Đao, Thiên Kiếm thấy Lão Đàn hơi lạ, vội chạy lại, một người đỡ lấy một bên, vuốt ngực đối phương:
- Bình tĩnh nào Lão Đàn, đừng xúc động, mọi việc đều có đường lui, đồ vật của chúng ta chỉ tạm đặt ở chỗ đối phương, đừng nghĩ quẩn.
- Lão phu đau lòng.
Thiên Cầm Lão Nhân ngửa người ra sau như tùy thời ngã xuống.
Thiên Đao Lão Nhân tự trách:
- Ài, chúng ta cũng đau lòng vậy, việc đã xảy ra, có đau lòng cũng vô dụng. Lỗi tại lão phu quá sốt ruột muốn trả lại ân tình của đối phương mà không tìm hiểu rõ ràng tình huống, để hai vị đệ đệ gặp nạn theo lão phu.
Muốn nói không đau lòng là nói xạo, nhưng hết cách, lão là đại ca, phải làm gương mẫu, không thể để cho hai vị lão đệ chìm trong bi thương mãi.
Lão Kiếm hỏi:
- Lão Đao, ngươi nói xem chúng ta bây giờ nên làm gì?
Đã như thế này rồi, dù hối hận đến chết cũng không ích chi.
Lão Kiếm và Lão Đao còn đỡ, không có thần binh thì có thể lấy trời làm đao, lấy đất làm kiếm chơi tiếp, vẫn hùng hổ như thường. Tội cho Lão Đàn, không còn Thần Đàn chỉ có thể giả vờ như trong tay không đàn mà trong lòng có đàn, cảnh tượng kia hơi xấu hổ.
Thiên Đao Lão Nhân trầm tư một lát:
- Đến đâu hay đến đó vậy, với ba chúng ta thì ở đâu chẳng giống nhau.
Trong lòng Thiên Đao Lão Nhân muốn tìm người uy hiếp đao đạo mạnh nhất của lão, đánh một trận với đối phương để xem ai là người số một đao đạo thương thiên.
Thiên Kiếm Lão Nhân nói:
- Bây giờ nhiệm vụ thất bại, nên làm sao nói với Phó Thần Chủ? Ít ra thông báo một chút, chứ để Phó Thần Chủ chờ không như vậy cũng kỳ.
Đúng là vậy, Phó Thần Chủ lòng dạ hẹp hòi, nếu để gã chờ uổng công thì sẽ tưởng là bọn họ trêu đùa mình, chắc chắn kết thù.
Thiên Đao Lão Nhân tự tin cười nói:
- Yên tâm, lão phu có chút sức nặng trong lòng Phó Thần Chủ, hắn sẽ thông cảm thôi. Nếu lão phu không đến chỗ hẹn thì biết chắc xảy ra chuyện rồi, sẽ không tưởng rằng lão phu giỡn mặt với hắn, yên tâm.
Tràn đầy tự tin, đây là Thiên Đao Lão Nhân, có địa vị và sức nặng trong lòng Phó Thần Chủ, sẽ không bị việc nhỏ làm hỏng danh tiếng.
Thiên Kiếm Lão Nhân cùng Thiên Cầm Lão Nhân yên lặng gật đầu, đại ca luôn đúng.
Hôm sau.
Phía xa đường hầm thượng giới.
Sắc mặt Phật Ma bình thản nhưng cổ nổi gân xanh cho thấy đang tức giận, châm chọc nói:
- Phó Thần Chủ, đây là ba lão có thể dụ Ma Tổ đến mà ngươi đã nói sao?
Phó Thần Chủ đen mặt, chết tiệt, chuyện gì đây?
Phật Ma nói:
- Khỏi đoán cũng biết họ đùa giỡn với Phó Thần Chủ Thần Đình nhà ngươi rồi.
Phó Thần Chủ lắc đầu nói:
- Không thể nào! Thiên Đao Lão Nhân tuyệt đối sẽ không giỡn mặt với ta. Ta có ơn lớn với lão, hơn nữa tính cách của lão không phải loại người nói không giữ lời, đã hứa với ta thì sẽ không nuốt lời.
Phật Ma cười phá lên như không ngờ Phó Thần Chủ ngây thơ đến thế:
- Ha ha ha ha ha ha! Ơn lớn? Thứ ngây thơ này mà Phó Thần Chủ cũng tin? Đối mặt Ma Tổ, thực lực mạnh mẽ biết bao, người thường làm gì có ai dám đối mặt? Chắc hôm đó Đao Lão muốn tạm ổn định ngươi, rồi rời khỏi đây, trốn thật xa.
Phó Thần Chủ mặt âm trầm, mất mặt chết, có lẽ đúng như Phật Ma nói, ba lão nhân hố chết gã.
- Chết tiệt, dám lừa ta!
Phó Thần Chủ ghi hận trong lòng, lần sau gặp ba lão nhân phải cho họ biết tay.
Phật Ma trầm ngâm nói:
- Đã thế này rồi thì không thể quay đầu, bày xong đại trận chỉ chờ Ma Tổ đi vào. Nhờ Phó Thần Chủ đi một chuyến mời Ma Tổ đến.
Mặt Phó Thần Chủ lạnh lùng hỏi:
- Ta đi?
Phật Ma kêu gã đi chẳng khác nào bảo gã chịu chết?
Phật Ma nói:
- Đương nhiên, chứ không lẽ để ta đi?
Phó Thần Chủ phất tay:
- Không được, việc này miễn bàn, bản thần chủ tuyệt đối sẽ không đi.
Phó Thần Chủ biết ý đồ của Phật Ma, một hòn đá ném hai chim. Khi gã dụ Ma Tổ vào trung tâm đại trận, có lẽ Phật Ma không cần sự sống chết của gã, trực tiếp trấn áp gã và Ma Tổ.
Phó Thần Chủ không cho rằng Phật Ma sẽ giữ chữ tín.
Phật Ma khẽ thở dài:
- Vậy ta đành thông báo thiên hạ về việc Phó Thần Chủ đã làm.
Phật Ma tỏ vẻ tiếc nuối, như thể nói ra việc khiến người đau lòng.
Phó Thần Chủ cười lạnh nói:
- Phật Ma, ngươi cũng đừng uy hiếp ta, chuyện này dù nói ra sẽ không ảnh hưởng lớn bao nhiêu cho ta. Và ngươi đừng quên chúng ta tìm kiếm cái gì trong vực ngoại giới, nếu ngươi quyết chọc vào ta thì cùng lắm ta lan truyền chuyện này ra ngoài, khi đó tất cả Chúa Tể thượng giới đều tìm kiếm. Ngươi nghĩ mình có thể chiếm trọn sao?
Quả nhiên, nghe Phó Thần Chủ nói câu này thì Phật Ma mặt biến sắc.
Việc này quan trọng, rất ít người biết, chỉ có người của bốn thế lực lớn biết, một số Chúa Tể ẩn thế biết chút ít, các Chúa Tể khác không rõ ràng.
Nếu lan rộng chuyện này ra ngoài thì Chúa Tể thượng giới tuyệt đối sẽ không ngồi im, tài phú kinh người ngay trước mặt, bọn họ bất chấp tất cả.
Phó Thần Chủ và Phật Ma đều có tính toán riêng.
Phật Ma không ngờ đối phương muốn nói ra điều này, lòng nổi lên sát ý.
Phó Thần Chủ biết ý nghĩ của Phật Ma, mợ nó, muốn hố ta thì cùng nhau té hố, xem ai té đau hơn.
Phật Ma không muốn nhiều lời, mắt lạnh nhìn Phó Thần Chủ:
- Thôi, bỏ qua việc này. Phó Thần Chủ, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Bóng dáng Phật Ma mờ dần, rời khỏi đây.
Đại trận dã bày ra hóa thành vệt sáng vàng bay theo Phật Ma, chỗ kia vụt tắt ánh sáng, trở về bình thường.
Phó Thần Chủ siết chặt hai tay, sắc mặt âm trầm nói:
- Đáng hận!
Ba lão nhân phản bội chọc tức Phó Thần Chủ.
Còn về ngoài ý muốn?
Sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được, dù họ bị Ma Tổ phát hiện thì chắc chắn xảy ra đại chiến chứ không im ắng như vậy.
Cho nên chỉ có một nguyên nhân.
Ba lão nhân phản bội gã.
Phó Thần Chủ không hiểu sao Ma Tổ ở trong đường hầm làm gì? Không điều tra được nguyên nhân, chỉ biết Ma Tổ ra vào đường hầm.
Nếu để Thiên Đao Lão Nhân biết Phó Thần Chủ nghĩ vậy chắc sẽ hộc máu cho đối phương xem.
Vu oan, rõ rành rành!
Ba lão bị người hố táng gia bại sản không có chỗ khóc, lại bị vu oan là không giữ lời hứa, bội bạc, kể ra ngoài oan còn hơn Đậu Nga.
Chỗ làm việc trong đường hầm.
Không gian mà Ma Tổ mở ra.
Trên một chiếc bàn đá bày đầy đồ vật, đều là phí qua đường thu được trong thời gian này.
Lâm Phàm cầm thần binh của Thiên Đao Lão Nhân, vừa lòng gật gù:
- Đao tốt, đúng là đao tốt.
Cốt Vương lại gần, vẻ mặt khát vọng:
- Lâm phong chủ, thứ này hơi thú vị, bên trên ẩn chứa đao ý cực mạnh, nếu dung hợp với cốt đao của ta chắc chắn có uy lực không đơn giản.
Lâm Phàm ném đao cho Cốt Vương:
- Cho ngươi.
Cốt Vương ngây người, rất bất ngờ.
Lâm Phàm cầm thần kiếm của Thiên Kiếm Lão Nhân:
- Thẫn thờ làm gì, không hiểu chế độ tập trung tài phú à? Có cần thì trực tiếp lấy, đều là đồ vật của nhóm chúng ta.
Cốt Vương cười tươi, cảm giác nếm mùi ngon ngọt thật tuyệt:
- Ha ha ha!
Thực lực của Cốt Vương mạnh hơn ba lão nhân một xíu, đối phương có nhiều đồ vật mà Cốt Vương cần có.
Lâm Phàm nhận ra ngay thứ này là gì:
- Bảo thạch này là đồ tốt.
Kiếm Nhân Hoàng rung rung, khao khát khối đá quý này.
- Thanh Oa nói rất đúng, ba thanh kiếm quả nhiên thiếu bảo thạch.
Khi Thiên Kiếm Lão Nhân đến gần đường hầm, kiếm Nhân Hoàng ngủ đông trong trữ vật giới chỉ chợt rung rung. Nên Lâm Phàm tự mình ra mặt dụ ba lão nhân vào, giữ lại đá quý trên thần kiếm của Thiên Kiếm Lão Nhân.
Ma Tổ nhìn viên đá quý, đăm chiêu hỏi:
- Tiểu tử, đây là vật gì?
Lâm Phàm rất hưng phấn:
- Thứ tốt.
Ma Tổ muốn mắng người, lão tử biết là đồ tốt, nhưng nó là cái quái gì?
Gã nhìn mãi không nhận ra nó.
Lâm Phàm lấy kiếm Nhân Hoàng ra, gắn đá quý vào, giơ cao thanh kiếm:
- Ha ha ha ha ha ha!
Kiếm Nhân Hoàng tỏa sáng, kiếm ý như sương mù mây sao lượn lờ trong phòng.
Cốt Vương giơ hai tay che mắt, cực kỳ khoa trương hét to:
- Oa, chói mắt quá, sắp chói mù mắt!
Huyết Nha thộn mặt ra, chuyện gì vậy? Đang yên lành sao biến thành thế này?
Khoan.
Đao và kiếm đã bị mò ra, Huyết Nha lại gần lấy cây đàn ra, nhưng nhìn mãi không thấy thứ gì.
Ánh sáng tan biến.
Kiếm ý bén nhọn vờn quanh.
Ma Tổ không kiềm được, bước tới muốn cầm lấy thanh kiếm nghiên cứu, nhưng chộp hụt.
- Ngươi làm gì?
Lâm Phàm ném kiếm Nhân hoàng vào trữ vật giới chỉ, thứ này rất tốt, gặp chướng ngại vật thì rút khỏi vỏ, xoẹt xoẹt vài cái là chém đứt hết.
Ma Tổ nói:
- Cho ta xem một chút, chưa từng thấy thứ này.
Lâm Phàm dứt khoát từ chối, không nể mặt chút nào:
- Không cho, đây là của ta, không cho người khác nhìn.
Chỉ còn một viên đá quý cuối cùng, tìm được nó, hợp nhất ba thanh kiếm rồi thi triển Hóa Thần kiếm trận thì không biết sẽ là cảnh tượng thế nào.
Ma Tổ lắc đầu nói:
- Ài, chưa từng thấy ai keo kiệt như ngươi.
Lâm Phàm quay đầu lại hỏi:
- Cốt Vương, ta có keo kiệt không?
Cốt Vương cầm thần đao, sung sướng nói:
- Keo gì mà keo, không keo kiệt chút nào.
Lâm Phàm nháy mắt với Ma Tổ, nghe thấy chưa?
Không keo kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận