Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1105: Bình tĩnh, có gì từ từ nói (1)

Đường hầm trong lãnh địa Quỷ tộc nằm ở thượng giới.
Đặc biệt là sau khi Quỷ Tộc Chúa Tể chết, chỗ kia thành nơi không chủ, cho mọi người hạ giới.
Nhiều thế lực sắp xếp đệ tử đi vực ngoại giới.
Khiến bọn họ hoang mang là không biết vực ngoại giới có cái gì, tại sao phải đến đó?
Bọn họ thấy rất nhiều người đi nên hùa theo, mọi người đều đi thì chúng ta cũng đi, chắc chắn có đồ tốt, nếu không thì tại sao nhiều người xuống dưới?
Nhưng đi lâu như vậy mà không thấy ai trở về báo tin, khiến nhiều thế lực nóng nảy, lại xếp đệ tử đi vực ngoại giới xem tình hình thế nào.
Chỗ đường hầm.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư, có tin tức! Trưởng lão của Nhật Chiếu tông bắt nhiều sinh linh nhốt chung một chỗ, xem tình hình thì muốn làm chuyện xấu.
Phải làm được chuyện tông sư giao cho, vì khuếch trương sự nghiệp Tri Tri Điểu đến thượng giới, chút chuyện nhỏ này mà không làm xong thì mất mặt.
Lâm Phàm suy tư:
- Đúng y như bản phong chủ nghĩ.
Hắn đã nói mà, ngày đó chắc chắn không nghe lầm, Cơ Uyên và Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên đang bàn việc xấu.
- Rồi, bản phong chủ đã biết, tiếp tục giám thị, đưa địa chỉ cho bản phong chủ.
Lâm Phàm cắt đứt liên lạc với Tri Tri Điểu, hắn chuẩn bị đi nhìn xem.
Đám người này thật phiền phức, gọi là gì nhỉ, là kiếm chuyện.
Những người này một ngày không gây sự là cả người ngứa ngáy.
Khó khăn quên mất Nhật Chiếu tông, bởi vì bọn họ quá yếu, không đáng lọt vào mắt. Nhưng giờ vì Cơ Uyên nên lại lọt vào mắt của hắn.
- Ma Tổ, chuyện bên này giao cho ngươi, ta phải trở về một chuyến.
Lâm Phàm đi ra vì tăng cao tu vi, nói không lên đến Thế Giới cảnh thì tuyệt đối không quay về.
Hiện tại cảnh giới đã đến, đương nhiên hắn sẽ nghênh ngang trở về.
Hoàng Đạo Chúa Tể ngồi canh ở cửa thu phí số một truyền âm đến:
- Này này, bên này có người muốn đi thượng giới, rất phiền phức, giết được không?
Hoàng Đạo Chúa Tể hơi không kiên nhẫn, nếu không phải đã quy định trạm thu phí là nghề nghiệp phục vụ tốt thì gã đã đập chết tên khốn này.
Cửa thu phí số một, cũng là cửa thu phí đầu tiên từ vực ngoại giới đến thượng giới.
Hoàng Đạo Chúa Tể nhìn người trước mắt:
- Giờ ngươi đã hiểu chưa?
Rất nhỏ yếu nhưng kiêu ngạo, dù bị đánh mặt mũi bầm dập vẫn không chịu thua.
Dạ Ma Bán Thần gật đầu lia, tỏ vẻ e ngại, sợ hãi, nhưng miệng vẫn tiện:
- Mợ nó, đúng là tiện nhân, quá đen, súc sinh! Nếu không phải chơi không lại ngươi thì ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? Giờ ta sẽ giả bộ giao phí qua đường, nhưng ta đã nhớ kỹ vẻ ngoài của ngươi, chờ ta đi thượng giới tăng tu vi lên rồi sẽ đập nát đầu chó của ngươi!
Dạ Ma không chịu được uất ức này, bị uy hiếp làm lão sợ thật, nhưng nên nói vẫn sẽ nói.
Hoàng Đạo Chúa Tể bị chọc tức, lần đầu tiên gặp loại người này.
Rõ ràng bị đánh tơi tả còn nói kiểu như đám cặn các ngươi chờ đó, hôm nay ta không chết thì ngày sau sẽ đập bể đầu chó của các ngươi.
Hoàng Đạo Chúa Tể bị chọc giận bật cười:
- Mợ nó!
Người thành thật Dạ Ma khinh bỉ nhìn Hoàng Đạo Chúa Tể:
- Cười cái gì, có gì đáng cười? Tu vi cao hơn ta chứ có gì. Ta cho ngươi biết, nếu tu vi của ngươi bằng ta thì đã đánh cho phụ mẫu của ngươi không nhận ra!
Hoàng Đạo Chúa Tể tức giận nạt Dạ Ma:
- Ngươi không sợ sao!?
Cho đến giờ Hoàng Đạo Chúa Tể chưa từng gặp kiểu người như vậy.
Dạ Ma gật đầu nói:
- Sợ, đương nhiên sợ, ta giả bộ đồng ý với ngươi, lừa ngươi rồi tính tiếp.
Hoàng Đạo Chúa Tể bị tức cười:
- Tổ cha nó!
Nhân tài, rõ là nhân tài.
Lúc này, một đám người đi tới.
Lâm Phàm thấy phiền, chuyện quái quỷ gì đây!
Có người dữ dằn vậy sao, không xem hiểu tình thế hiện tại hay bị khùng?
Lâm Phàm thấy người đứng bên kia:
- Ủa? Dạ Ma, ngươi còn sống?
Dù bị đánh mặt mũi bầm dập nhưng không thể che giấu khí chất ngời ngời của Dạ Ma, như đom đóm trong đêm tối vẫn sáng chói mắt.
Dạ Ma bất mãn, tên nào mà nói chuyện chói tai vậy?
Dạ Ma ngoái đầu nhìn lại, reo vui:
- A, Lâm phong chủ, ngươi cũng còn sống hả? Ta còn tưởng với tính cách của ngươi đã bị người đánh chết lâu rồi chứ.
Lâm Phàm cười phá lên:
- Ha ha ha! Lâu không gặp mà ngươi vẫn nói chuyện ngay thẳng như vậy, chưa bị người đánh chết cũng rất kỳ diệu.
Dạ Ma Bán Thần bị hắn cho luân hồi một đợt, trở nên nói chuyện trung thực, sống đến bây giờ thật không dễ dàng.
Không đúng.
Không thể gọi là Bán Thần, phải gọi là cường giả Đạo cảnh.
Kỳ lạ, tên này vậy mà lên Đạo cảnh được, khiến người khó hiểu, chắc đã gặp được cơ duyên.
Người thành thật Dạ Ma phàn nàn:
- Ài, nói đến thì không ai muốn đánh chết ta, vận may tạm được, gặp một số lão già ngốc cứ bắt ta tu luyện với họ, lúc sắp đi còn truyền thực lực cho ta. Đang định đi thượng giới tăng tu vi lên, ai ngờ gặp đám người xấu xa này, nếu không phải thực lực không bằng thì đập họ lâu rồi.
Người thành thật đúng là thẳng ruột ngựa, chuyện gì cũng không giấu được, không nhịn được nói ra cơ duyên mình gặp được.
Xã hội, đúng là xã hội.
Lâm Phàm cười hỏi:
- La Sát tông thế nào rồi? Không bị diệt tông?
Dạ Ma không vui đáp:
- Lâm phong chủ, có biết nói chuyện không vậy? Sao nói khó nghe thế, cái gì gọi là diệt tông? La Sát tông rất tốt, chờ ta trở về kế thừa vị trí lớn tông chủ đây. Ta đã nói chuyện với tông chủ rồi, chờ hắn chết thì vị trí tông chủ là của ta, ta vẫn luôn chờ.
Tông chủ của La Sát tông, Phổ Đế Sa, không biết ra sao rồi, chẳng rõ tung tích.
Có lẽ đã chết, hoặc còn sống, nhưng xác suất hơi thấp, dù sao vực ngoại giới rất nguy hiểm, thượng giới càng nguy hiểm.
Lúc này, Dạ Ma đi tới gần Lâm Phàm, nhỏ giọng nói:
- Lâm phong chủ, xem tình hình thì ngươi quen mấy người này? Bọn họ quá đen, muốn thu phí qua đường, ngươi nói xem ta lẫn vào dễ dàng lắm sao? Không dễ chút nào, thôi thì nới lỏng chút, năn nỉ giùm ta được không?
- Cái này . . .
Lâm Phàm suy nghĩ, xem như hắn một tay tạo nên nhân tài Dạ Ma, còn là người quen.
Lâm Phàm cười nói:
- Ha ha ha, tốt, quan hệ của chúng ta là gì chứ? Không thu phí của ngươi, nhưng lúc về phải thu.
Dạ Ma mừng rỡ nói:
- Chúng ta không có quan hệ gì, ta không quá thích ngươi, rất tiện, nhưng vẫn phải cảm tạ ngươi, người tốt.
Đám người Ma Tổ đi theo Lâm Phàm đến đây quái dị nhìn hắn.
Chuyện gì đây?
Đối phương không nể mặt vậy mà hắn còn cười được?
Lâm Phàm nói:
- Đi đi, đã nói sẽ không thu phí qua đường của ngươi, nhưng lần sau không thể làm vậy nữa.
Dạ Ma gật đầu nói:
- Hiểu mà, ta tự biết, thu đen như vậy chắc chắn phải bị người đập tan, chờ khi nào không thu phí rồi ta trở về. Hẹn gặp lại.
Dạ Ma ngẩng cao khuôn mặt sưng, đắc ý rời đi.
Lúc sắp đi, Dạ Ma liếc qua Hoàng Đạo Chúa Tể như đang nói:
Thấy không? Muốn thu phí qua đường của ta? Nằm mơ.
Ma Tổ nói:
- Tiểu tử, thế này không giống phong cách của ngươi.
Lâm Phàm cười nhìn bóng dáng đi xa:
- Ngẫu nhiên đổi phong cách. Ta biết hắn, xem như người quen, nói chuyện cứ như vậy, thẳng ruột ngựa. Ta chờ xem hắn có thể xông xáo ra cái gì.
Lâm Phàm rất tò mò.
Có mấy người đã luân hồi.
Đổ Thánh, Phún Thánh, Thâu Thánh, Phiêu Thánh thì miễn bàn, hoàn toàn trong trạng thái nửa về hưu.
Chân Nguyệt tuy giờ thành cá mặn nhưng chắc cũng đang tiến bộ.
Còn có Lỗ Thánh, Phật Thánh thì hoàn toàn biến mất, không động tĩnh, có lẽ đã say mê ở nơi nào rồi.
Chỉ có người thành thật Dạ Ma là lăn lộn ra trò, đã đến Đạo cảnh đỉnh, xem tình huống thì cách Đế Thiên cảnh không xa.
Có lẽ Dạ Ma đến thượng giới sẽ đột phá, tiểu tử, rất lợi hại.
Đương nhiên có một số cường giả Đạo cảnh đỉnh cao nhất vực ngoại giới cũng sẽ đi thượng giới, chẳng qua Lâm Phàm không biết.
Cường giả vì mạnh lên có thể làm bất cứ chuyện gì.
- Đi.
Lâm Phàm rời khỏi đường hầm, đi chỗ Cơ Uyên nhìn xem.
Tên kia biến bản thân thành người không ra người, quỷ không ra quỷ có một phần lỗi tại hắn.
Giờ tu vi của Lâm Phàm đến Thế Giới cảnh, hắn cần thay đổi vị trí của tông môn, cứ trốn trong góc trường mãi thật không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận